Bốn người cùng tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống, đặt Kiki lên mặt bàn.
Vừa mới ăn xong thanh thưởng, Kiki lại quay về dáng vẻ uể oải quen thuộc.
Ôn Thư Bạch ngồi đối diện với Kiki, thử xem phản ứng của nó thế nào.
Bị mấy đôi mắt vây quanh quan sát, Kiki khẽ chớp đôi mắt lười biếng, chiếc mũi nhỏ bất ngờ vươn về phía Ôn Thư Bạch.
Cô mở to mắt nhìn nó, chầm chậm đưa tay lên mặt bàn.
Quả nhiên, Kiki tiến đến gần tay cô rồi mở to mắt hơn, chồm người tới, dụi đầu vào cổ tay cô, như đang xác nhận mùi hương ấy.
Ngay sau đó, nó nhấc mình lên, vững chãi bước đến bên cạnh Ôn Thư Bạch, nhảy vèo một cái lên đùi cô.
Thậm chí còn thoải mái vươn vai một cái rồi nằm lười ra ngay trên đùi cô.
Nhân Nhân dẫn theo nhân viên bước lại, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ngồi xổm xuống quan sát phản ứng của Kiki. Con mèo vừa mới tỉnh táo lúc nãy giờ lại lim dim mơ màng như say rượu, nằm yên trên đùi Ôn Thư Bạch chẳng buồn nhúc nhích, khe khẽ “meo~” một tiếng nhỏ như làm nũng, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Hai người trao đổi ánh mắt, nhân viên kia ngẩng đầu hỏi:
“Chị có mang theo cỏ mèo không ạ?”
“Cỏ… mèo?”
Ôn Thư Bạch vội xua tay:
“Tôi không có mang theo gì cả, sao cô lại hỏi vậy ạ?”
Cô thậm chí còn không biết Mạn Hi sẽ đưa mình đến quán cà phê mèo thì sao có thể chuẩn bị cỏ mèo được?
Nhân Nhân cúi đầu nhìn lại Kiki — dáng vẻ mơ màng, say mê, lại như chìm đắm kia — đúng là y hệt khi nó ngửi thấy cỏ mèo.
Bình thường, Kiki chẳng thân thiết với ai. Dù có đưa cỏ mèo ra dụ, nó cũng chỉ loanh quanh ngửi ngửi chứ không bao giờ chủ động trèo lên người ai, càng không có chuyện ngoan ngoãn nằm trên đùi người lạ thế này.
“Vì em chỉ từng thấy nó như vậy khi có cỏ mèo thôi.”
Mạn Hi ngồi phía đối diện, vẫn mải nghịch chiếc kính râm trong tay, không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói:
“Nhân Nhân, cậu ngửi thử mùi trên tay cô ấy xem.”
“Hở?”
Ôn Thư Bạch hơi ngẩn ra, đưa tay ra trước. Nhân Nhân và nhân viên mỗi người ghé lại ngửi thử một chút.
Ngay lập tức, Nhân Nhân tròn xoe mắt:
“Đây chính là mùi cỏ mèo mà! Cậu thật sự không dùng gì liên quan đến cỏ mèo à?”
“Cỏ… mèo?”
Suốt hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên có người nói rõ ràng cho cô biết rốt cuộc cái “mùi cỏ cây” trên người cô là mùi gì.
Cô không ngờ… lại là cỏ mèo.
Trước đây cô thậm chí còn không biết cỏ mèo là cái gì, dù từng hỏi rất nhiều người, nhưng không ai nói cho cô biết mùi ấy là gì.
Cô lắc đầu:
“Thật sự không có. Mọi người nói, đó là cái mùi giống như mùi cây cỏ phải không ạ?”
Nhân viên lại cúi đầu ngửi thử quần áo của cô, rồi chắc chắn rằng mùi hương ấy không phải từ quần áo mà từ chính làn da cô tỏa ra.
Nhân Nhân đứng thẳng dậy, bối rối xen lẫn ngạc nhiên:
“Ừ đúng rồi, là cái mùi cây cỏ rất nhẹ, kiểu thanh mát ấy. Mùi cỏ mèo thường không quá nồng, con người đứng xa còn chẳng ngửi thấy, nhưng với mèo thì khác. Mũi tụi nó nhạy hơn mình nhiều nên chỉ cần thoang thoảng cũng đủ để bị thu hút.”
Ôn Thư Bạch cúi đầu nhìn Kiki trên đùi mình — con mèo nhỏ lúc này như đang mê man, mắt ngây ra như không còn tỉnh táo.
Cô nhìn vào đôi mắt mơ màng ấy, bỗng dưng cảm thấy rất quen.
Nhân viên đưa tay muốn ôm Kiki lên, nhưng nó như bị thôi miên, lập tức giơ vuốt bấu lấy vạt váy cô, không nỡ rời đi.
“Giờ thì mình hiểu tại sao cậu bảo cậu có ‘thể chất hút mèo’ rồi đấy.”
Nhân Nhân cảm thán rồi tò mò hỏi thêm:
“Vậy… ý cậu là, cái mùi này là do da cậu tự tỏa ra từ nhỏ luôn à?”
Ôn Thư Bạch liền kể lại nguyên văn những gì đã nói với Mạn Hi, từ lúc cô còn nhỏ đã phát hiện ra mình có mùi lạ, đến chuyện thu hút mèo hoang thế nào…
Nhân Nhân vừa nghe vừa gật gù — là người nuôi mèo lâu năm, cô hoàn toàn có thể nhận ra Ôn Thư Bạch không hề bịa chuyện.
Cô ngồi xuống ghế đối diện, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Nếu đúng như lời kể thì thật sự không thể để cô vào khu nuôi mèo được — không khéo cả quán sẽ rối loạn vì mấy bé mèo say mê mất phương hướng.
“Đây là lần đầu tiên mình nghe chuyện như thế đấy. Lạ mà hay thật.”
“Vậy trước đây cậu không từng nuôi mèo sao? Cậu mà có cơ địa như vậy, nuôi mèo chắc tụi nó sung sướng muốn xỉu mỗi ngày luôn ấy chứ.”
Ôn Thư Bạch bỗng nhớ đến Đao Đao.
“Cũng từng nuôi rồi ạ.”
Mạn Hi lúc này bất ngờ nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Thư Bạch đưa tay gõ nhẹ lên trán, bắt đầu nhớ lại phản ứng của Đao Đao lúc mới được cô mang về.
“Hồi đó có đấy.”
Khi gặp nó lần đầu trong đình nghỉ mát, Đao Đao cũng có phản ứng tương tự — tuy cảnh giác rõ rệt, nhưng lại giống như một cục sắt bị hút về phía nam châm, rõ ràng tỏ vẻ không tình nguyện mà thân thể vẫn ngoan ngoãn tự dính sát lại gần cô.
Cô trầm ngâm:
“Nhưng hình như… không mãnh liệt như Kiki.”
Mang Đao Đao về nhà rồi nó vẫn giữ khoảng cách, thường trốn dưới gầm giường. Chỉ khi tâm trạng tốt mới đến gần cô một chút.
Sau nhiều ngày ở bên, cuối cùng cô cũng giành được lòng tin của nó. Từ đó, nó mới hay cuộn tròn nằm trên bàn làm việc, hoặc dụi vào đùi cô khi cô đang viết lách, vẽ vời — cứ thế yên lặng làm bạn bên cô.
“Thế lúc mua đồ cho mèo, mua thức ăn, chị không bao giờ bị hỏi gì sao?”
“Chắc vì mùi quá nhạt. Nếu mấy bé mèo không phản ứng quá rõ ràng thì chắc tôi cũng không phát hiện ra đâu.”
Nhân viên bên cạnh xen vào giải thích, Nhân Nhân nghe xong gật đầu đồng ý.
Mùi hương của Ôn Thư Bạch rất nhạt, nếu không lại gần thì không dễ phát hiện. Huống hồ là người bán hàng thường cũng không lại quá sát.
“Đúng vậy. Với lại mỗi bé mèo có phản ứng khác nhau. Kiki là bé nhạy cảm đặc biệt với cỏ mèo nên mới có biểu hiện mãnh liệt như thế. Còn những bé khác thì chỉ có thể là… đặc biệt thân thiết với tôi thôi.”
Mạn Hi vẫn ngồi im bên cạnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô — vẫn giống như lúc trước, cứ chăm chăm nhìn, như muốn soi ra điều gì đó.
Nhưng đến cuối cùng, phản ứng của Ôn Thư Bạch vẫn quá tự nhiên.
Nhân Nhân lại tiếp tục hỏi thêm vài chuyện về thời gian cô sống cùng Đao Đao, cuối cùng hoàn toàn tin tưởng: không có lời nào là bịa. Cái gọi là “thể chất hút mèo” của Ôn Thư Bạch — thật sự tồn tại. Và nguyên nhân chính là vì… cô mang hương cỏ mèo trời sinh.
-
Ra khỏi quán cà phê mèo rồi, Ôn Thư Bạch vẫn thấy hơi ngỡ ngàng, suốt dọc đường cứ thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn tay mình.
Thế giới này… thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?
Lúc đứng chờ thang máy, Mạn Hi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái — lúc này, Ôn Thư Bạch vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Một lát sau, Mạn Hi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Không ngờ, cô thật sự không lừa tôi.”
“Hửm?”
Ôn Thư Bạch như bị kéo ra khỏi mộng, khẽ “à” một tiếng.
Giọng Mạn Hi lúc này bình thản hơn hẳn, như thể cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ cô chắc hiểu rồi… tại sao trước kia, ngay ngày đầu gặp cô, Cố Thư Trì đã bắt cô phải xịt nước hoa.”
Ôn Thư Bạch ngẩn ra, vẫn chưa hiểu nổi — chuyện anh bắt cô xịt nước hoa thì có liên quan gì đến mùi cỏ mèo trên người cô?
Nhưng nghĩ lại… đúng là có chút kỳ lạ. Lúc mới gặp nhau, anh đã như thể phòng bị toàn diện. Mà theo lời Nhân Nhân nói, người bình thường hoàn toàn không thể nào ngửi thấy mùi hương ấy trong khoảng cách xã giao thông thường.
Với khoảng cách lúc ấy giữa cô và anh, tuyệt đối không thể nào ngửi được cái gọi là “mùi cỏ cây” kia.
“Chẳng lẽ không phải chỉ là kiểu… sở thích đặc biệt khi làm việc thôi à?”
Dù sao đến bây giờ, cô vẫn luôn nghĩ thế.
Cũng giống như nhiều công việc yêu cầu nhân viên mặc đồng phục, thắt cà vạt, trang điểm, thì việc yêu cầu xịt nước hoa — tuy hơi hiếm — nhưng cũng chẳng đến mức bất hợp lý.
Mạn Hi bỗng dừng bước, vẻ mặt như vừa buồn cười vừa bất lực:
“Sở thích đặc biệt?”
“Đừng nói với tôi là… cô thật sự chẳng biết gì hết đấy nhé?”
Ôn Thư Bạch tròn mắt, vẻ mặt vô tội:
“Tôi… tôi cần phải biết gì sao ạ?”
Cô cũng thấy bản thân nên biết gì đó, nhưng Cố Thư Trì thì cứ thần thần bí bí, chưa bao giờ thật sự giải thích điều gì với cô cả.
Mạn Hi nhìn cô một cái, chậm rãi thốt ra từng chữ:
“Cô biết không, chính vì cái mùi trên người cô… mà anh ấy mới thành ra như vậy.”
Câu nói ấy rõ ràng là mang theo chút trách móc, nhưng ngữ khí lại lặng lẽ đến mức bình tĩnh lạ thường.
“Hóa ra… anh ấy thật sự vẫn đang bị bệnh…”
Ôn Thư Bạch không để tâm đến nửa câu đầu, chỉ chăm chăm nghe lấy vế sau.
Cô cúi đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó.
Cô quả nhiên đã đoán đúng — viên kẹo bạc hà đó, thật ra là thuốc.
Đến khi nhận ra ánh mắt khác thường của Mạn Hi đang nhìn mình, cô mới giật mình hoảng hốt hoàn hồn trở lại:
“Cô Mạn, lúc nãy cô nói… mùi cỏ mèo thì sao ạ?”
Mạn Hi kiên nhẫn lặp lại:
“Anh ấy bệnh… là vì cô.”
“Vì tôi? Vì cái mùi này ạ?”
“Ừm.”
“Bởi vì giờ anh ấy đối với cô…”
Mạn Hi do dự, ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng nõn của cô, dừng lại một lát rồi mới nhẹ giọng nói ra ba từ:
“Đã bắt đầu nghiện rồi.”
Vừa dứt lời, mắt Ôn Thư Bạch lập tức mở to, điện thoại trên tay cũng rơi “bịch” một cái xuống đất.
“Cái gì cơ?!”
Cô có cảm giác mình vừa nghe thấy điều gì đó hoang đường đến không thể tưởng nổi.
“Nghiện”… sao có thể dùng từ ấy với cô và anh? Thật quá phi lý.
Mạn Hi thấy cô phản ứng như bị sét đánh, chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại rơi xuống sàn, vẫn tiếp tục nói:
“Lúc nãy cô cũng thấy rồi đấy, mèo tiếp xúc với cỏ mèo trong thời gian ngắn sẽ trở nên vô cùng hưng phấn.”
Cái vẻ lâng lâng mê đắm ấy… Ôn Thư Bạch bỗng dưng cảm thấy hình như mình từng thấy ở đâu rồi.
“Nhưng cỏ mèo dù sao cũng chỉ là cỏ mèo, cái gì cũng thế, quá nhiều sẽ thành phản tác dụng. Nếu tiếp xúc với cỏ mèo trong thời gian dài, mèo rất dễ sinh phản ứng xấu, thậm chí là nghiện. Cô từng nuôi mèo, chắc tôi không cần nói nhiều.”
“Nhưng… cô cũng nói rồi, mèo là mèo. Cố Thư Trì đâu phải mèo, sao anh ấy có thể có phản ứng với mùi cỏ mèo được chứ?”
Mạn Hi chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, rồi khi thấy cô vẫn còn vẻ ngây ngô không hiểu, đành hỏi ngược lại:
“Cô sống trong nhà Cố Thư Trì bao lâu nay… chẳng phát hiện điều gì đặc biệt sao?”
Ôn Thư Bạch im lặng suy nghĩ.
Nói không phát hiện… thì thật ra cũng không đúng.
Cô nghiêng đầu, buột miệng hỏi ra điều nghi hoặc đã vướng trong lòng từ lâu:
“Chẳng lẽ… thật sự là trong nhà thầy ấy có nuôi mèo?”
Mạn Hi bật cười, nhìn cô bằng ánh mắt “không tin nổi”:
“Tôi nói vậy… vẫn chưa đủ rõ sao?”
“Có bao giờ cô nghĩ đến khả năng… con mèo được giấu trong nhà anh ấy, chính là anh ấy không?”