Ôn Thư Bạch ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy lượng thông tin vừa nhận được quá lớn, lớn đến mức khiến cô không kịp tiêu hóa.
“Ý cô là... nếu tôi không xịt nước hoa thì thầy ấy sẽ đối xử với tôi giống như Kiki vừa rồi?”
Mạn Hi khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu nhắn tin trả lời ai đó.
Hàng mi Ôn Thư Bạch khẽ run lên, cô bắt đầu nhớ lại từng chi tiết đã bị mình bỏ qua.
Hình như… từ trước đến nay, cô chỉ có rất ít lần không xịt nước hoa khi đứng trước mặt anh.
Lần đầu tiên, là hôm cô ôm một đống dụng cụ vẽ, giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, chạy đến nhà anh để phỏng vấn. Khi ấy, anh mặc đồ kín mít, từ đầu đến chân đều bọc kín không khe hở, trông như sợ ánh sáng, sợ tiếp xúc với người khác — vừa gặp mặt đã lạnh lùng ném cho cô một lọ nước hoa.
Lúc ấy, cô chỉ thấy anh đúng là “danh bất hư truyền” — kỳ quặc thật sự.
Lần thứ hai...
Hình ảnh khi ấy chợt hiện về rất rõ.
Anh tựa đầu lên vai cô, hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến làn da cô ngứa ran, giống như không khí ven biển giữa mùa hè — ẩm ướt, oi nồng, nhưng lại khiến tim người ta nhảy nhót.
Anh khi đó như một con ma cà rồng ẩn mình trong bóng tối, dùng đôi mắt trầm tĩnh nhưng ám muội giữ chặt lấy cô trước ô cửa sổ mờ ánh sáng, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô. Như thể đang lặng lẽ giấu đi nanh vuốt, rồi từng chút một cắm sâu vào cô — muốn cắn lấy, muốn chiếm giữ.
Chỉ là khi ấy, cô vẫn không hiểu rốt cuộc anh muốn gì từ cô.
Trong đầu bỗng văng vẳng vọng lại giọng nói khi ấy — thứ âm thanh vừa tối tăm vừa gợi cảm, pha lẫn cả chút dỗi hờn của một người đang nũng nịu:
“Vì cô không xịt nước hoa... nên phải bị phạt.”
Mà hình phạt của anh...
Là được ôm cô một cái.
…
“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Thì anh ấy sẽ chết.”
Đến khoảnh khắc đó, Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng hiểu ra — ánh mắt mơ màng, lơ đãng nhưng lại đầy mê luyến và say đắm của Kiki... cô từng thấy rồi.
Trong đôi mắt của Cố Thư Trì.
Cũng từng cảm nhận được, khi anh ôm chầm lấy cô mà không hề xin phép.
Gương mặt cô lại bắt đầu nóng bừng lên một cách khó kiểm soát, bối rối quay mặt sang bên cửa sổ, sợ bị Mạn Hi nhìn ra điều gì.
Cô từng tưởng rằng cái chuyện "quên xịt nước hoa" chỉ là cái cớ mà Cố Thư Trì viện ra để giở trò mập mờ với mình.
Tim cô bỗng nghẹn lại, như có thứ gì đè nặng lên lồng ngực.
Còn lần thứ ba...
Lần thứ ba?
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Lần đó là lúc cô vừa ra viện, đang nghỉ dưỡng tại nhà bà ngoại của Vân Thanh thì Cố Thư Trì bất ngờ đến tìm. Cô vốn chẳng hề hay biết trước.
Lúc đó, hai người đối diện nhau, rồi cùng nhau về lại nhà bà. Ngoại trừ mấy câu trêu chọc vu vơ trên xe, anh cũng không có hành động gì quá mức.
Ít nhất, không hề giống như hôm đó — cuồng dã, bất chấp đòi ôm lấy cô cho bằng được.
“Không đúng... hôm đó rõ ràng thầy ấy không như vậy mà.”
Ngón tay đang gõ điện thoại của Mạn Hi khựng lại, hơi ngạc nhiên hỏi: “Hôm đó?”
Ôn Thư Bạch vội vàng giải thích: “Tôi có gặp thầy ấy mấy hôm trước, lúc đó tôi nghỉ phép ở nhà bạn nên cũng không xịt nước hoa, nhưng thầy ấy cũng không có phản ứng gì khác lạ cả.”
Mạn Hi im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như đang phân tích kỹ từng lời của cô.
Chị nghiêng đầu nhìn sang, nửa gương mặt còn chìm trong ánh sáng lờ mờ của bãi đỗ xe, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm nghị: “Anh ấy đến tìm cô?”
Ôn Thư Bạch thấy chị nghiêm túc như vậy, lập tức chột dạ, lo mình lại lỡ lời.
“Khi nào?”
Cô ngẫm nghĩ một lúc: “Chắc là cách đây hai ngày gì đó.”
Mạn Hi nhíu mày, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Cô ấy bắt đầu thắt dây an toàn, chuẩn bị đưa cô về.
“Địa chỉ?”
Cô ấy mở điện thoại định bật định vị, nhưng Ôn Thư Bạch chỉ ngơ ngác nhìn cô ấy mà không nói.
Thấy cô im lặng, Mạn Hi quay đầu lại: “Sao không trả lời?”
Ôn Thư Bạch đổi sang vẻ mặt cầu khẩn: “Cô Mạn Hi, tôi muốn hỏi cô một chuyện thôi.”
Tay cô ấy vẫn đặt trên vô lăng, sắc mặt đã có chút mất kiên nhẫn.
“Cô có thể cho tôi biết, Cố Thư Trì hiện tại đang ở đâu không?”
Giọng cô thấp đến mức gần như thì thầm, ánh mắt đầy van nài nhìn về phía Mạn Hi. Bây giờ, trong tất cả những người cô biết, có lẽ chỉ còn cô ấy là biết anh đang ở đâu, đang làm gì.
“Ôn Thư Bạch.”
Lần đầu tiên, Mạn Hi gọi thẳng tên cô, giọng điệu chẳng còn khách sáo, ngược lại còn mang chút dạy dỗ:
“Tôi đã nói rồi, bây giờ để hai người gặp nhau đều không tốt cho cô mà cũng không tốt cho anh ấy. Đợi anh ấy bình tĩnh lại, nghỉ ngơi cho ổn đã.”
“Nhưng mà...”
“Đừng ‘nhưng’ nữa. Cô cũng biết đấy, tôi đồng ý gặp cô là vì ngay từ đầu đã đoán được cô định nói gì. Lẽ ra nếu cô không liên hệ, tôi cũng chẳng định tìm cô đâu.”
“Nhưng cô nói... anh ấy bắt cô xịt nước hoa là để che mùi cỏ mèo, vậy sao — sao anh ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi mùi đó mà trở nên như vậy?”
Mạn Hi dường như có phần mỏi mệt, nhưng vì Ôn Thư Bạch không báo địa chỉ, hai người vẫn cứ ngồi yên trong xe. Căn biệt thự của Cố Thư Trì thì đã khóa cửa từ lâu, cô ấy lại không thể đưa cô về nhà mình, càng không thể bỏ mặc cô ngoài đường.
“Chính vì anh ấy nghĩ dùng cách đó sẽ giúp bản thân thoát khỏi sự phụ thuộc vào mùi hương đó. Anh ấy luôn cố làm ngơ, để mặc cô ở cạnh như một thói quen. Nhưng lâu dần... lại thành nghiện.”
“Cô biết đấy, dù là người hay động vật, một khi nghiện cái gì thì rất khó để cai. Nó giống như một thói quen bám rễ rất sâu. Và cách duy nhất để cai nghiện, chính là học cách quen với việc — sống mà không có nó.”
Không có mùi hương ấy.
Không có cô.
Mạn Hi nói đến đây, lại liếc sang Ôn Thư Bạch. Thấy sắc mặt cô phức tạp, cô ấy bèn nhắc lại chuyện cũ:
“Tôi nhớ tôi từng nói rồi, tôi về nước lần này là để bàn chuyện cưới xin. Hai bên gia đình đều đã định sẵn là sẽ gặp mặt vào tháng sau. Trước đó thì anh ấy cứ lẩn trốn, chẳng ai tìm được. Bây giờ tìm ra rồi thì lại thành ra cái bộ dạng này.”
Bộ dạng này...?
Ôn Thư Bạch không dám hỏi. Cô sợ, sợ phải biết hiện tại anh ở trước mặt người nhà họ là dáng vẻ ra sao.
Nhưng khi nghe thấy hai chữ “kết hôn”, tim cô vẫn không kìm được mà nhói lên.
Lời hứa trên bờ biển mà cô từng thốt ra — chẳng phải là lời hứa sẽ chúc phúc cho hai người họ sao?
Chỉ là... sau khi cô bỏ lỡ một cuộc gọi từ Mạn Hi thì từ đó trở đi không còn thêm cuộc nào nữa. Khiến cô ngây ngốc tưởng rằng mọi thứ đều đã kết thúc.
Kết thúc rồi, vậy nên Cố Thư Trì mới vẫn ở bên cô như thường.
Cho đến lúc này cô mới nhận ra — bản thân vừa rồi đã vượt quá giới hạn.
Cô vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi cô Mạn Hi... chỉ là vì... thầy ấy vì tôi mới ra nông nỗi này, tôi nghĩ mình nên đến gặp thầy ấy một lần. Tôi thực sự không có ý gì khác.”
Mạn Hi là người thông minh. Càng nghe Ôn Thư Bạch nhấn đi nhấn lại rằng giữa họ không có tình cảm, càng nhấn mạnh rằng giữa họ không có gì mờ ám... lại càng thấy gượng gạo.
Nhưng cô ấy không tức giận, cũng chẳng thấy đáng thương hại.
“Không cần xin lỗi. Hôm nay tôi không đến đây để chất vấn cô.”
“Cô cũng nói rồi, mùi hương đó là cô mang từ bé, vậy nên không thể trách cô được.”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng cố gắng lại gần anh ấy nữa.”
“Ban đầu tôi không định nói gì. Vì tôi không nói, cô sẽ chẳng tìm ra anh ấy được đâu. Nhưng thấy cô chủ động liên hệ, tôi nghĩ... ít nhất cũng không nên để cô mãi mơ hồ.”
Đến đây, Ôn Thư Bạch mới hiểu — việc Mạn Hi cố tình dẫn cô đến quán mèo hôm nay, chẳng qua là để xác nhận một việc:
Xác nhận rằng cô có đang nói dối hay không.
Xác nhận rằng cô có biết về “bí mật” của Cố Thư Trì từ trước hay không, có cố tình lợi dụng mùi hương trên cơ thể để dụ dỗ, để tiếp cận, để khiến anh đắm chìm không?
Cho dù lời cô ấy nói có nhẹ nhàng đến đâu, cũng không giấu nổi sự hoài nghi với mục đích tồn tại của cô trong thế giới của Cố Thư Trì.
Nhưng với Ôn Thư Bạch, cô thực sự chẳng có lý do gì để làm thế.
Cô chỉ là một người đang phải lo cơm áo gạo tiền.
Hơn nữa, với người như Cố Thư Trì — tính khí lập dị, lạnh lùng cô độc — cô có lý do gì để chủ động lại gần?
Nhưng lúc này đây, cô cũng hiểu rõ, mình vốn không có gì để tranh giành, càng không có quyền tranh luận.
Mạn Hi đã nói đến mức này, cô còn gì để hỏi nữa?
Ý của cô ấy rất rõ ràng — là muốn cô rời đi.
Rồi anh sẽ ổn, sẽ dần quen với cuộc sống không có cô.
Sau đó... sẽ kết hôn với Mạn Hi.
Chỉ là — muốn cô rời đi mà thôi.
Rời đi mãi mãi.
Một sự rút lui nhẹ nhàng, chẳng hề gây tiếng động.
Ôn Thư Bạch thu lại ánh mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhợt nhạt.
“Tôi hiểu rồi, cô Mạn Hi. Tôi sẽ đến Rita để tự xin nghỉ việc.”
Cô cúi đầu, như một ngôi sao rơi khỏi bầu trời — trời tối đen, chẳng còn lại gì ngoài sự lạnh lẽo và lặng thinh.
Mạn Hi nhìn dáng vẻ suy sụp ấy của cô, cũng không nói gì thêm, chỉ đưa điện thoại ra trước mặt cô:
“Địa chỉ.”
-
Xe chạy được nửa đường, Ôn Thư Bạch vẫn mãi chìm trong suy nghĩ của mình. Bất chợt cảm thấy trán lành lạnh, cô theo phản xạ đưa tay lên sờ.
Ra khỏi bãi đỗ thì trời đã tối, gió bắt đầu nổi lên ào ạt.
Mạn Hi đã đóng mui xe lại, nhưng cửa kính vẫn hạ nửa bên. Lúc này, mưa lác đác bay vào theo gió, cô mới phát hiện trời đã mưa.
Trên suốt quãng đường còn lại, hai người không nói thêm một lời.
Mạn Hi đưa cô đến tận cổng nhà bà ngoại Vân Thanh. Khi cô vừa mở cửa định bước xuống, Mạn Hi lại nhét chiếc túi kia vào tay cô.
“Cảm ơn cô.”
Ôn Thư Bạch cố gắng gượng cười, nhận lấy chiếc túi, rồi đội mưa chạy về phía cổng.
Cô vừa đến cửa thì xe của Vân Thanh cũng từ ngoài chạy vào.
Hai xe lướt qua nhau. Cửa kính hạ một nửa, hai người ngồi ghế lái lướt nhìn nhau một cái.
Vân Thanh thấy kỳ lạ, quay sang ngó người trong xe đối diện, rồi lại nhìn chiếc xe.
Không nhịn được thốt lên: “Úi trời má, bản giới hạn à?!”
Cô ấy còn thò đầu ra nhìn thêm một cái — thật sự quá đẹp, đẹp đến chói mắt.
Quay đầu lại đã thấy Ôn Thư Bạch đang đứng trước cửa, định tra chìa để mở cổng.
Thế là cô ấy gọi lớn một tiếng từ xa: “Bạch Bạch!”
Ôn Thư Bạch quay đầu lại, nhưng giờ đây chẳng còn cười nổi nữa. Sau khi Mạn Hi rời đi, sắc mặt cô liền u ám hẳn. Từ sau chuyện lần trước, Vân Thanh đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa để tiện ra vào.
Vân Thanh đỗ xe xong, che ô bước xuống, hớn hở nói:
“Bạch Bạch, ai đưa cậu về vậy? Vừa nãy là ai thế?”
“Trời ơi, cậu giấu kỹ quá nha, còn có cả bạn tiểu thư nhà giàu hả? Mà xịn quá đi mất! Cậu biết cái xe đó là…”
Cô ấy còn đang định vừa lôi kéo tay Ôn Thư Bạch vừa hào hứng kể tiếp, chợt nhận ra trạng thái cô không đúng lắm.
Thế là cô ấy cúi đầu, muốn nhìn rõ nét mặt cô.
Cô chẳng có phản ứng gì, chỉ đứng đó, ủ rũ và thất thần.
“Sao thế? Bạch Bạch?”
Rõ ràng lúc ra ngoài vẫn còn ổn mà.
Nhưng giờ đây, Ôn Thư Bạch chỉ thấy lòng mình ngổn ngang.
Ngoài "buồn", cô không tìm được từ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại. Mạn Hi không mắng mỏ cô, cũng chẳng tỏ thái độ khó chịu, nhưng tại sao… tại sao cô lại thấy buồn đến thế?
Vân Thanh nghiêng ô về phía cô, lại dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng Ôn Thư Bạch nhỏ như muỗi kêu: “Thanh Thanh, chắc tớ phải nghỉ việc rồi.”
Lời vừa dứt, mắt Vân Thanh mở to đầy kinh ngạc.
Cô kéo bạn vào trong nhà, vai áo của Ôn Thư Bạch đã ướt một mảng sẫm màu.
Vân Thanh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, sốt sắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại nghỉ?”
Nhưng Ôn Thư Bạch biết phải giải thích sao đây?
Từ đầu đến giờ, cô chưa từng nhắc đến Mạn Hi trước mặt Vân Thanh, càng chưa từng kể chuyện Cố Thư Trì đã có vị hôn thê.
Nhưng giờ đây, cô cảm thấy càng khó mở lời hơn.
Bởi vì… cô giống như kẻ thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người khác.
“Chỉ là… không muốn làm nữa thôi.”
Cô cố điều chỉnh lại cảm xúc, mong rằng khi ngẩng đầu lên sẽ có thể nở một nụ cười “không sao hết”.
Nhưng thật không khéo, khoảnh khắc cô ngẩng đầu, nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt.
Nụ cười gượng gạo nơi khóe môi cuối cùng biến thành một nét cười chua xót.
Vân Thanh vội đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô, chẳng rõ chuyện gì xảy ra, càng không biết cái người bạn "tiểu thư nhà giàu" kia là ai.
“Người mà cậu nói hôm nay phải gặp… là cô ấy à?”
“Cô ta mắng cậu à? Nói đi, tớ đi xử cho cậu!”
Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng không kìm nổi, nhào vào lòng Vân Thanh:
“Thanh Thanh, tớ khổ quá… tớ thật sự khổ quá…”
Cô bật khóc nức nở.
Cô cũng chẳng nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không khóc đến mức uất ức như thế này.
Vân Thanh vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng khóc mà Bạch Bạch, có chuyện gì thì kể cho tớ nghe, cậu vẫn còn có tớ mà.”
Những lời dịu dàng ấy càng khiến cô khóc dữ hơn. Bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa, như một dòng thác đổ không thể ngăn.
Ôn Thư Bạch là người rất hiếm khi được quan tâm.
Một khi đã yếu lòng, chỉ cần người khác hỏi han một câu thôi, nỗi tủi thân chất chứa trong lòng sẽ trào ra như nước vỡ đê.
Cô khóc đến nỗi hoa lê đẫm mưa, tiếng nấc nghẹn ngào, chẳng nói nổi thành lời. Trong những âm thanh đứt quãng ấy, hình như Vân Thanh nghe thấy tên "Cố Thư Trì".
“Cố Thư Trì làm sao?”
Cô nghe không rõ.
“Thầy ấy… bị bệnh. Là vì tớ.”
“Vì cậu?”
“Ừ…”
Vân Thanh nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ ôm lấy bạn mình, nhưng nét mặt lại bắt đầu nghiêm trọng.
Chờ Ôn Thư Bạch bình tâm lại, bà và ông ngoại của Vân Thanh cũng từ ngoài về. Cô giúp việc trong nhà xách theo mấy túi đồ lớn lỉnh kỉnh theo sau.
“Ồ, mọi người đều ở nhà rồi à.”
Bà ngoại đứng ở cửa, nhìn thấy Ôn Thư Bạch và Vân Thanh ngồi ở ghế sofa, cười hiền hòa vẫy tay.
“Bà đi siêu thị về à ạ?”
“Ừ, hôm nay ăn ngon một chút.”
Vân Thanh ôm vai cô, còn cô thì vẫn đang cúi đầu lau nước mắt.
Bà ngoại thấy tình hình không đúng, bèn bước lại gần, đẩy kính mắt:
“Trời đất ơi, Bạch Bạch làm sao thế này? Sao lại khóc vậy cháu?”
Vân Thanh giơ tay ra hiệu "suỵt", rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Cảm xúc của cô vừa ổn lại, giờ hỏi thêm, e là sẽ khóc tiếp.
Ôn Thư Bạch đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu lên, lí nhí chào: “Bà ơi.”
“Ừ, bà đây.”
Gương mặt bà đầy lo lắng, nhưng vẫn dịu dàng đáp lời, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Vân Thanh vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Đêm xuống, Ôn Thư Bạch tắm nước nóng xong thì trở về phòng từ sớm.
Buổi chiều khóc quá lâu, đến mức cô có cảm giác thiếu oxy, cả đầu âm ỉ đau suốt cả tối.
Chuyện hôm nay xảy ra quá nhiều. Mọi thứ hỗn loạn, rối bời đến mức cô không còn sức để nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ:
“Bạch Bạch? Ăn vải không?”
Nghe tiếng gọi, cô vẫn đứng dậy mở cửa.
Vân Thanh nhét cho cô một múi vải đã bóc vỏ: “Sắp hết mùa rồi, bà bảo tranh thủ ăn.”
Vị ngọt thanh lan ra trong miệng. Cô đã lâu lắm rồi mới ăn được múi vải ngọt đến thế.
Nhưng sao… vẫn chẳng át được vị đắng trong lòng.
“Ngon không?”
Vân Thanh định đút thêm múi nữa, nhưng Ôn Thư Bạch lại khẽ lắc đầu:
“Thanh Thanh…”
Cô hít một hơi, Vân Thanh dường như đoán được điều cô sắp nói, bèn đặt dĩa vải xuống.
“Có lẽ… sau này tớ sẽ không bao giờ gặp lại Cố Thư Trì nữa.”