Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 57

Vân Thanh nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, khó hiểu hỏi:
“Sao thế? Lại vì cái người đó à?”

“Cái kiểu người như anh ta, cậu còn muốn gặp làm gì chứ. Suốt ngày chỉ biết bắt nạt cậu. Nhìn lại xem, cậu vì anh ta đã khóc bao nhiêu lần, buồn bao nhiêu lần rồi? Cả ngày cứ thẫn thờ không yên.”

Ôn Thư Bạch cũng biết mấy ngày nay cuộc sống của mình bị Cố Thư Trì làm đảo lộn hết cả.

Nhưng cô lại không phân rõ được rốt cuộc mình buồn vì điều gì — là vì những lời Mạn Hi nói, hay vì… có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa? Chính cô cũng không rõ.

Vân Thanh vào phòng, đặt đĩa vải lên bàn, gác chân lên, vừa bóc vừa ra dáng tra hỏi.

“Bạch Bạch, nói thật cho tớ biết đi, cái chị kia là ai vậy?”

Vừa dứt lời đã nhét luôn một quả vải vào miệng.

Ôn Thư Bạch khép cửa lại, lững thững đi đến trước mặt cô. Đến nước này rồi, cô cũng chẳng còn gì để giấu nữa.

“Vị hôn thê.”

Cô buông ra vài chữ, ánh mắt trống rỗng. Vân Thanh suýt nữa phun cả miếng vải ra ngoài.

“Cậu nói gì cơ? Vị… gì cơ?!”

Ôn Thư Bạch như thể đã qua cơn kích động, bình tĩnh gật đầu:
“Ừ. Vị hôn thê.”

Khóe miệng Vân Thanh giật giật. Đây chắc chắn là chuyện hài nhất cô được nghe trong năm nay.

“Không đùa đấy chứ?”

Nhìn đôi mắt vô hồn kia thì chắc chắn không phải nói đùa.

Vân Thanh nuốt xuống quả vải, lầm bầm:
“Không ngờ anh ta có cả vị hôn thê cơ đấy?!”

Thông tin này đúng là bí mật thật, trên mạng chẳng có tí tin tức nào về chuyện yêu đương của Cố Thư Trì, càng chưa từng thấy ảnh chụp chung nào với Mạn Hi.

“Má ơi… chị kia cũng ghê gớm thật. Cậu có nhìn thấy cái xe đó không? Xe giới hạn toàn cầu mà cũng lái đến tận cổng nhà mình.”

Ban đầu còn định khoe mấy câu, nhưng nghĩ lại thấy không hợp, thôi thì nuốt lời lại.

“Đừng nói với tớ là… là chị đó bắt cậu nghỉ việc đấy nhé? Không đến nỗi vậy đâu? Cậu đi rồi thì không có người thay à?”

Ôn Thư Bạch ngồi xuống, mặt mày như có cả đống lời không nói được. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Không phải. Là tớ tự muốn nghỉ. Nếu tớ cứ tiếp tục ở đó… sẽ chỉ càng làm hại Cố Thư Trì thôi.”

Vân Thanh đang bóc vải thì dừng tay, đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào cô:
“Cậu đang nói là cậu hại anh ta chứ không phải anh ta hại cậu à? Tớ có nghe nhầm không đấy?”

Giọng điệu ngạc nhiên như thể vừa nghe thấy điều hoang đường nhất thế giới.

Ôn Thư Bạch đan chéo hai tay vào nhau, trong đầu đang nghĩ có nên kể chuyện con mèo không.

Thật ra… đến giờ cô vẫn cảm thấy điều đó quá hoang đường.

Cô thà tin Cố Thư Trì bị dị ứng với catnip.

Nên suốt từ lúc về nhà, cô vẫn có phần dửng dưng với chuyện Mạn Hi nói. Nhưng giờ ngồi lại nghĩ kỹ, cô mới nhận ra mình đã cố ý né tránh một điều:

Cả buổi chiều, cô chỉ nghĩ đến việc sẽ không gặp lại anh nữa, mà quên mất một câu quan trọng Mạn Hi từng nói:

“Cô có từng nghĩ… con mèo mà anh ấy giấu kỹ kia chính là anh ấy không?”

Nhìn lại mới thấy — câu nói đó chẳng giống một cách ví von chút nào.

Theo như lời Mạn Hi, những gì cô thấy trong căn hộ kia — từ bản vẽ có dấu móng mèo, lông mèo, đến tiếng mèo kêu hôm anh phát bệnh — đều là do Cố Thư Trì.

“Vì tớ biết một chuyện... nghe lạ đời lắm, Thanh à. Cậu chắc cũng không tin nổi đâu.”

Cô bỗng mở lời.

Mà chính cô, nếu không tận mắt thấy, cũng thật sự khó mà tin được — Cố Thư Trì, người thật rõ ràng như thế, lại có thể biến thành… mèo?

“Ừm?”

Nghĩ mãi không biết nên mở đầu thế nào, cuối cùng cô đành kể từ chuyện mùi hương.

“Cậu còn nhớ hồi cấp hai, tớ từng hỏi cậu là người tớ có mùi gì không?”

Vân Thanh nghĩ một lúc: “Nhớ chứ. Sao vậy?”

“Lúc trước tớ cũng kể với cậu là thầy ấy bắt tớ đi làm phải xịt nước hoa đúng không?”

“Cái lọ nước hoa quê mùa mà anh ta tặng cậu ấy à?”

“Ừ. Hôm nay tớ đến một quán cà phê mèo, nhân viên ở đó bảo mùi cơ thể tớ là mùi cỏ mèo.”

“Cỏ mèo?!”

Trên đời cái gì cũng có thể xảy ra, nhưng người mà mùi cơ thể là cỏ mèo thì đúng là lần đầu Vân Thanh gặp.

“Bảo sao hồi đó mèo cứ bám theo cậu hoài, tớ còn tưởng cậu có cơ địa gì đặc biệt, ai dè... tụi nó tưởng cậu là cỏ mèo sống!”

Cuối cùng cũng có lời giải cho bí ẩn bao năm nay.

Vân Thanh kéo tay cô lại ngửi thử, dù đã nhiều năm trôi qua, cái mùi hương nhè nhẹ như cỏ cây đó vẫn còn quẩn quanh, dịu dàng như ngày nào.

“Thì cũng là một dạng cơ địa đặc biệt đấy thôi? Tớ bảo rồi, mùi đó không hề khó chịu, cậu cũng không phải người kỳ quặc gì hết.”

Ôn Thư Bạch nhìn cô, trong mắt bỗng ánh lên chút cảm động.

“Thanh à, cậu thật tốt.”

Cô muốn nói — có được một người bạn luôn đứng phía sau mình, lúc khó khăn vẫn còn có nơi để dựa vào là điều may mắn biết bao.

“Lại sến nữa rồi.”

Vân Thanh xoa xoa cánh tay như thể nổi da gà:
“Cậu nói thế làm tớ nổi hết cả gai ốc nè.”

Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng bật cười, nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.

“Cái cô gái hôm nay gặp tớ còn nói là, Cố Thư Trì sẽ phản ứng với mùi này.”

Vân Thanh mở to mắt, dí sát mặt lại:
“Phản ứng thế nào cơ?”

“Thì kiểu như hôm trước ấy... ôm tớ...”

Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ hôm đó của anh, thật sự rất giống mèo con muốn được ôm.

Chỉ tiếc là… anh ta đâu có dễ thương đến vậy.

“Ý cậu là… phản ứng phát tì.nh á?!”

......

Vân Thanh thẳng đến mức khiến Ôn Thư Bạch thấy hơi sợ.

“KHÔÔÔÔÔÔNG phải!!”

Vân Thanh trợn tròn mắt, làm bộ ngạc nhiên che miệng cười hì hì:
“Cậu còn bảo không, nhìn mặt cậu xem, chọc tí là đỏ bừng hết rồi.”

Ôn Thư Bạch vội đưa tay che mặt. Đúng là cô không chịu nổi mấy câu trêu ghẹo.

Nhưng cô còn chuyện nghiêm túc phải nói.

“Thật sự không phải mà…”

“Rồi rồi, thế cậu nói xem là gì?”

Ôn Thư Bạch hít sâu một hơi:
“Cậu biết mấy con mèo mà ngửi thấy cỏ mèo thì phản ứng sao không?”

Vân Thanh tuy không nuôi mèo, nhưng cũng từng nghe qua.

“Nghe nói giống kiểu... chất gây nghiện của mèo ấy? Ngửi phát là mê mẩn, mất kiểm soát luôn đúng không?”

Ôn Thư Bạch toát mồ hôi.

Cũng không đến mức khoa trương vậy, nhưng nói thật thì Vân Thanh tả cũng không sai mấy.

“Đại khái là vậy, nhưng không nghiêm trọng như thế đâu. Chỉ là rất thích mùi đấy, muốn lại gần hơn thôi.”

Cô nói đến đây bắt đầu cảm thấy từ ngữ nghèo nàn, bèn đưa tay làm mấy động tác minh họa cho dễ hiểu.

“Thế rốt cuộc là sao? Cậu đừng nói với tớ là... Cố Thư Trì cũng thế?”

Ôn Thư Bạch mím môi, từ từ gật đầu.

Vân Thanh trợn mắt nhìn cô như kiểu: Cậu điên rồi à?

“Mùi này của cậu nhạt thế, anh ta có mũi chó chắc?”

Nói rồi lại tự lật ngược:
“Mà khoan, đã gọi là mũi chó thì nhạy cũng phải thôi ha.”

Vân Thanh bắt đầu vào chế độ “đá xoáy Cố Thư Trì” toàn công suất, khiến Ôn Thư Bạch cũng không nhịn được bật cười.

“Không chừng... không phải mũi chó, mà là mũi mèo?”

Cô thử dò ý, nói vu vơ để xem Vân Thanh phản ứng sao.

“Xúc phạm mèo rồi đấy—À không, xúc phạm cả mèo với chó luôn.”

Vân Thanh ra vẻ nghiêm túc, gật đầu như chém đinh chặt sắt.

...

“Cậu ghét anh ta vậy cơ à?”

Ôn Thư Bạch vừa thốt xong liền sững người.

Câu này... nghe quen quá. Hình như ai đó cũng từng nói với cô như thế?

Vân Thanh nghiêng đầu:
“Sao? Xót à? Bạch Bạch, tỉnh lại đi, người ta có vị hôn thê đàng hoàng rồi mà còn cứ động tay động chân với cậu, nhìn phát biết ngay không có ý gì tốt lành đâu. Tớ nói thật, đi sớm bớt đau khổ.”

Ôn Thư Bạch không phản bác, biết Vân Thanh nói vậy là vì thương cô.

Chỉ là... nói đến xót xa...

Cô hình như càng xót cho cái sự nghiệp sắp lăn xuống vực của mình hơn thì phải.

Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định quay lại vấn đề chính.

“Thanh à, cậu còn nhớ trước giờ tớ cứ hay nói là nhà Cố Thư Trì có mèo không?”

“Tìm thấy rồi hả?”

“Tìm rồi.”

“Ở đâu?”

“Cố Thư Trì chính là con mèo đó.”

“???”

Vân Thanh mặt đầy dấu hỏi chấm.

Cô tưởng Ôn Thư Bạch đang dùng cách nói ẩn dụ gì ngọt ngào tình cảm.

Thế là cô với tay lên trán cô bạn thử nhiệt độ — vẫn bình thường.

“Cũng đâu có sốt? Tự nhiên đêm hôm lảm nhảm cái gì thế?”

Ôn Thư Bạch gạt tay cô ra:
“Thật đấy. Cái cô gái kia nói với tớ như thế. Nhưng mà... tớ cũng chưa dám tin hoàn toàn, vì cũng không có bằng chứng. Đúng không?”

Thực ra cô cũng mới tin một nửa thôi.

“Trừ phi tận mắt nhìn thấy, không thì tớ cũng không dám chắc.”

Cô nói thêm để chứng minh mình không điên.

Vân Thanh chống cằm, bắt chước kiểu mấy thám tử trên phim, nhíu mày suy nghĩ:
“Không chừng là cô ta bịa đại ra để đuổi cậu đi đó. Một người sống sờ sờ như anh ta mà bảo hóa thành mèo? Trên đời này có phép màu à? Tớ thì không tin. Cậu cũng đừng tin linh tinh. Chắc chắn là bị hù cho rồi.”

“Bịa ra chuyện ba xạo như vậy mà cậu cũng tin được à.”

Vân Thanh tỉnh táo hơn Ôn Thư Bạch nhiều.

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó, Ôn Thư Bạch thật sự không nghĩ ra lý do gì để Mạn Hi phải nói dối.

Cô nói Cố Thư Trì bị bệnh, bị nghiện, rồi hai người sắp bàn chuyện cưới xin… nghe thì vô lý, nhưng từng chuyện một đều có bằng chứng rõ ràng.

Mà nghĩ lại thì những điều Vân Thanh nói cũng hợp lý. Dù sao, chuyện này vẫn cần được xác minh. Cô vẫn nên tìm Cố Thư Trì nói cho rõ ràng.

“Nhưng mà—”

Cô bỗng nhớ tới lời cảnh báo của Mạn Hi hồi chiều.

“Cố Thư Trì hình như vẫn chưa khỏi bệnh thật. Hôm đó tớ thấy anh ấy uống thuốc, còn nói dối là kẹo bạc hà.”

Nhớ lại chuyện hôm đó ở nhà bà, lời ông bà kể cũng xác thực điều đó.

Anh đúng thật là dựa vào thuốc mới đủ sức xuất hiện trước mặt cô như vậy.

Giờ nghĩ lại, cái gọi là "kẹo bạc hà" kia chẳng khác gì thuốc ngủ cả.

Vị bạc hà nặng bất thường, vừa tan trong miệng là cơn buồn ngủ ập đến, chưa kịp phản ứng gì đã lịm đi rồi. Tác dụng gây buồn ngủ phải gọi là mạnh khủng khiếp.

Mặc dù sau đó tỉnh dậy không có gì bất thường, nhưng rõ ràng Cố Thư Trì đã nói dối.

Lúc ấy cô còn ngây thơ nghĩ mình chỉ là thiếu ngủ nên mới mệt đến vậy.

Cô càng lúc càng cảm thấy mình nên gặp anh thêm một lần nữa.

Nhưng lại nghĩ đến lời Mạn Hi nhắc nhở về khoảng cách giữa hai người — cô vốn không nên có suy nghĩ này.

Nghĩ tới đây, khí thế vừa nhen lên được một chút lại xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi.

“Bạch Bạch...”

Vân Thanh chống cằm một bên, chăm chú quan sát nét mặt bạn mình.

Chỉ trong mười mấy giây, sắc mặt của Ôn Thư Bạch thay đổi không khác gì một đoạn phim ngắn.

“Cậu mà không phải thích anh ta thật thì tớ nuốt luôn cái ghế này.”

Ôn Thư Bạch vừa định phản bác, Vân Thanh đã nhắm mắt lại, giơ tay ra hiệu im lặng, còn chậm rãi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu:
“Đừng nói gì hết, Bạch Bạch. Tớ hiểu mà.”

“Cậu nhìn lại mấy lời cậu nói từ nãy đến giờ đi, câu nào chẳng dính đến Cố Thư Trì? Với lại, tự nhiên từ đâu xuất hiện một người tự xưng là vị hôn thê, bằng chứng đâu? Cô ta bảo cậu nghỉ việc là cậu nghỉ liền? Cậu còn chưa hỏi rõ ngọn ngành gì hết, có đúng không? Nghe mấy câu lập lờ nước đôi rồi tin sái cổ? Bảo cậu tránh xa anh ta? Được. Nhưng ít nhất để anh ta nói thẳng với cậu trước đã.”

“Sự thật là thứ phải tự mình tìm lấy, không phải thứ người khác kể cho nghe. Cậu nói rồi đó, anh ta bị bệnh. Vậy thì còn đang bệnh, còn đang phải uống thuốc, mà cũng cố chạy đến gặp cậu. Vì cái gì?”

“Gặp rồi còn dúi cho cậu cái nhẫn rẻ tiền kia. Cậu tưởng anh ta đang chơi trò con nít chắc? Rảnh quá không có việc gì làm nên kiếm cậu đùa cho vui à?”

Vân Thanh nói trúng từng câu, từng chữ, khiến Ôn Thư Bạch không còn gì để đáp lại.

Cô cuối cùng cũng nhận ra, người chậm hiểu nhất chính là mình.

Cô từng thấy lạ: Cố Thư Trì đến tìm cô một cách vội vàng và bất ngờ như vậy, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Và cô chỉ vì hèn nhát và tự ti, đến cả ngẩng đầu lên nhìn Mạn Hi cũng thấy khó.

“Tớ chỉ cảm thấy… nếu cô ấy thật sự là vị hôn thê của thầy ấy thì tớ còn mặt mũi nào để gặp lại nữa…”

Cô nói xong, trái tim như trĩu xuống một khối nặng nề.

Cô không vượt qua nổi cảm giác tội lỗi và đạo đức cắn rứt — dù rằng Cố Thư Trì từng nói, Mạn Hi chỉ là bạn.

Dù rằng Mạn Hi cũng thừa nhận, anh chưa từng nhận cô ấy là bạn gái.

Nhưng sự thúc đẩy và kỳ vọng từ hai bên gia đình đã vô hình trói buộc họ lại với nhau từ lâu rồi.

“Hay là thôi vậy...”

Vân Thanh chụp lấy tay cô, như thể đang truyền thêm sức mạnh:
“Thôi cái gì mà thôi! Có ai bắt cậu làm người thứ ba đâu!”

“Cố Thư Trì còn nợ cậu một lời giải thích rõ ràng. Bao nhiêu chuyện anh ta đều chưa nói rõ, cả cái vụ ‘con mèo biến hình’ kia nữa. Nếu anh ta muốn cậu rời đi, ít ra cũng phải giải thích hết mọi chuyện chứ?”

Ôn Thư Bạch nhìn Vân Thanh, ánh mắt đầy xúc động và biết ơn.

Nhưng cô vẫn đang băn khoăn — phải làm sao mới gặp được anh?

Là nhờ Ngụy Tư Đình? Mạn Hi? Rita? Hay là... Alan — nhà thiết kế bộ lễ phục hôm đó?

Cô bắt đầu lục lọi trong đầu những người có thể liên hệ được với Cố Thư Trì.

Alan?

Phải rồi, Alan!

Nhắc đến Alan, cô lập tức nhớ tới chuyện buổi tiệc sinh nhật.

Chính là vào tháng sau.

Thiệp mời vẫn còn ở nhà. Trong thư hôm đó, Cố Thư Trì cũng từng viết, anh sẽ quay về trước ngày đó.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có khi anh sẽ không bao giờ quay lại tìm cô nữa.

Nhưng Ôn Thư Bạch quyết định: đánh cược một lần.

Ánh mắt cô bỗng sáng lên, quay sang nhìn Vân Thanh:
“Thanh à, tớ biết phải làm gì rồi.”

Như thể thật sự nhận được luồng sức mạnh từ cô bạn thân, Ôn Thư Bạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vân Thanh:
“Tớ sẽ đi, tớ nhất định sẽ hỏi cho bằng được những gì tớ cần biết.”

Còn sau khi biết được rồi thì sao?

“Chờ tớ làm rõ tất cả, tớ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đời thầy ấy.”

Bình Luận (0)
Comment