Hôm sau, Ôn Thư Bạch vội vã về nhà, lục tìm tấm danh thiếp mà Alan đã đưa từ rất lâu trước.
Lúc đặt may lễ phục, vẫn luôn là Cố Thư Trì liên hệ với Alan, còn tấm danh thiếp đó cô chỉ tiện tay nhét vào một góc.
Dạo gần đây Alan cũng không liên lạc gì về việc thử lễ phục, trong lòng thấy có chút lạ, nhưng vẫn bấm gọi số của anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo?”
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà thiết kế Alan không ạ? Tôi là người trước đây từng—”
Cô vừa định tự giới thiệu, nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nhắc tới tên Cố Thư Trì. Dù sao trong mắt Alan, chắc cũng chỉ nhớ được Cố Thư Trì và cô trợ lý đi cùng anh.
“Tôi là Ôn Thư Bạch, trợ lý của Cố Thư Trì. Trước đây chúng tôi có đặt may một bộ lễ phục, không biết anh còn nhớ không?”
Alan đáp lại rất nhanh, giọng nói cũng thân thiện: “Nhớ chứ, nhớ chứ. Là cô Ôn đúng không? Cô gọi là để hỏi về lễ phục à?”
“Vâng, vì buổi tiệc sẽ diễn ra vào tháng sau nên tôi muốn hỏi thử tiến độ, sợ là không kịp.”
“Cô yên tâm đi, hiện tại bộ lễ phục đã gần hoàn thiện rồi, chắc khoảng một tuần nữa là xong. Xong tôi sẽ gọi lại cho cô.”
Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bên phía Alan vẫn ổn.
“Vậy thì tốt quá. Cảm ơn anh.”
Cúp máy xong, cô ôm điện thoại trước ngực, ngồi xuống bàn, lại một lần nữa lấy ra tấm thiệp mời được đặt trong ngăn kéo.
“Lần cuối cùng.”
Cô khẽ thì thầm.
“Cho tôi ích kỷ lần cuối cùng thôi, được không…”
Dù gì đời người cũng chỉ có một lần như vậy. Sau khi làm rõ mọi chuyện, cô sẽ rút lui, không vướng bận nữa.
Cô thậm chí còn không chắc Cố Thư Trì có đến buổi tiệc không, nhưng trực giác mách bảo cô rằng anh sẽ xuất hiện ở đó.
Một tuần sau, Alan gọi điện đúng như lời hứa.
Là số cá nhân của Alan, nhưng người gọi tới lại không phải anh. Giọng nói bên kia là một người đàn ông trẻ hơn.
Ôn Thư Bạch vốn vui vẻ bắt máy, thậm chí còn sắp xếp xong thời gian tới studio.
Thế nhưng câu đầu tiên từ đầu dây bên kia lại là lời xin lỗi.
“Xin lỗi cô Ôn, bên chúng tôi gặp chút sự cố ngoài ý muốn.”
“Hả?”
Người đàn ông kia ấp úng, như đang cố nghĩ cách nói cho nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ truyền đến tai cô mấy từ xin lỗi.
“Chuyện bộ lễ phục… thật sự xin lỗi cô.”
“Rốt cuộc là sao?”
“Bộ lễ phục... bị hỏng rồi.”
“Hả?!”
Đối phương cũng không giải thích thêm, chỉ vội vã nói như đang đọc lời nhắn lại: “Tiền đặt trước và phí bồi thường đã được chuyển lại vào tài khoản của anh Cố rồi. Xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của cô.”
Dứt lời, đối phương lập tức cúp máy, cứ như thêm một giây nữa là sẽ mất mạng.
Ôn Thư Bạch ngơ ngác cầm điện thoại, chỉ còn nghe thấy âm thanh “tút tút tút” bên tai.
Vậy là xong?
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu cô là—Cố Thư Trì đã biết chuyện này chưa?
Nếu biết rồi... anh thật sự không định nói gì sao?
Cô chỉ thấy mọi thứ quá đỗi kỳ lạ, khẽ dựa người vào lưng ghế, thẫn thờ.
Rõ ràng một tuần trước vẫn còn yên ổn, Alan nói bộ lễ phục đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, chỉ cần thêm một tuần nữa là xong, sao có thể xảy ra chuyện hỏng hóc đột ngột?
Huống hồ, nếu thật sự hỏng thì chỉ một câu xin lỗi kèm theo việc hoàn tiền bồi thường thế là xong, nghe thế nào cũng quá qua loa.
Alan dù gì cũng là nhà thiết kế có chút tiếng tăm trong giới, thương hiệu cũng thuộc hàng lớn. Gặp chuyện thế này, theo lý mà nói không thể xử lý hời hợt đến vậy. Làm vậy chẳng có lợi gì, dù là với anh ta, với thương hiệu hay với khách hàng.
Ôn Thư Bạch vội vàng ấn gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Rõ ràng là đang cố tình tránh mặt cô.
Cô nắm chặt điện thoại, nhíu mày suy nghĩ. Chỉ nhìn tình hình thôi cũng đủ để cô đoán được: bộ lễ phục ấy có khi chưa từng bị hỏng, chỉ đơn giản là không muốn giao cho cô nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô khẽ động. Bỗng nhiên, cô cảm thấy có lẽ... chuyện này chưa chắc đã là tin xấu.
–
Vân Thanh đã lấy lễ phục về từ hôm trước.
Nhưng dạo gần đây vì chuyện giữa Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì, bộ lễ phục lộng lẫy ấy vẫn nằm trong góc nhà, chưa mở túi đựng, cô cũng quyết tâm sẽ không đi nữa.
Gần đây Ôn Thư Bạch ở lại nhà Vân Thanh, lại phát hiện thời gian Vân Thanh ở nhà ngày càng ít, thậm chí có mấy hôm sáng đi sớm tối mịt mới về, trông chẳng khác gì dân văn phòng chính hiệu.
Ngược lại, cô mới là người quá nhàn rỗi.
Tối hôm đó, Vân Thanh đến nhà lúc tám giờ, trên tay xách chiếc cặp tài liệu đen, mặc đồng phục gọn gàng đầy sức sống. Ngay cả kiểu trang điểm thường ngày vốn rực rỡ giờ cũng đã được thay bằng lớp makeup nhẹ nhàng, tinh tế.
Về đến nơi, thấy Ôn Thư Bạch đang ngồi xổm bên bàn, laptop mở trước mặt, cô chăm chú nhìn màn hình.
“Bạch Bạch? Đang xem gì mà nghiêm túc vậy?”
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu lên, vừa hay thấy sự thay đổi của Vân Thanh: “Tớ đang tìm việc. Dù gì cũng sắp nghỉ rồi, chẳng lẽ ăn bám nhà bà ngoại cậu mãi được à?”
“Cứ ở đi, thiếu gì thì cũng không thiếu một đôi đũa của cậu đâu.”
Vân Thanh bước lại gần, tiện tay quăng cặp lên ghế sofa, xoay người một vòng khoe bộ đồ công sở: “Thế nào, đẹp không?”
Ôn Thư Bạch nhìn cô từ đầu đến chân, gật gù tán thưởng: “Chuẩn gái thành thị hiện đại luôn đấy.”
Rồi vỗ tay mấy cái, chống tay ngồi xuống sofa.
“Dạo này cậu bận gì thế? Ngày nào cũng đi từ sáng đến khuya.”
Vân Thanh đá văng dép, thả người xuống sofa, lấy một cái gối ôm tựa sau gáy.
“Tớ làm ở công ty của cậu của tớ.”
“Sao tự nhiên lại đi làm?”
Vân Thanh vừa xoa vai vừa than nhẹ: “Chơi chán rồi. Ra trường cũng bao lâu, chẳng lẽ cứ nằm dài ở nhà mãi? Bố mẹ tớ ở nước ngoài, trong nước chỉ có cậu tớ có mấy công ty là còn có thể sắp xếp việc đúng chuyên ngành cho tớ.”
Cô nhắm mắt lại, dựa đầu nghỉ ngơi: “Bố mẹ tớ bảo cứ đi làm lấy kinh nghiệm trước đã, sau này thì hoặc là về tiếp quản việc nhà, hoặc tự mở một cái gì đó ở đây cũng được.”
Ôn Thư Bạch nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ: đúng là người đi làm, trên người dường như đều mang theo cảm giác mệt mỏi. Kể cả là một tiểu thư như Vân Thanh cũng không ngoại lệ.
“Bố mẹ tớ còn hỏi mấy hôm trước, hỏi tớ chuẩn bị lễ vật cho tiệc nhà Chu Chính Dương xong chưa, còn đưa tiền bảo mua quà đem đến.”
“Giờ tớ còn chẳng biết phải giải thích sao cho họ hiểu là tớ không định đi.”
Vân Thanh đặt tay lên trán, thở dài lẩm bẩm.
“Sao lại không đi?”
Ôn Thư Bạch nghiêng người, giơ tay xoa bóp vai giúp cô.
Vân Thanh ngửa đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt của cô: “Chẳng lẽ cậu vẫn muốn đi thật à?”
“Ừm.”
Ôn Thư Bạch gật đầu.
Vân Thanh lập tức bật dậy, nắm lấy hai tay cô mà lắc: “Bạch Bạch, cậu vẫn muốn đi á? Cố Thư Trì đã mất hút rồi, bọn mình đâu quen ai trong đó, hơn nữa… tớ với Ngụy Tư Đình…”
Vân Thanh nói tới đây thì ngoảnh đầu đi, câu sau lí nhí đến mức Ôn Thư Bạch nghe không rõ.
“Cậu với anh ta làm sao?”
“Không liên lạc nữa rồi, còn sao nữa. Tớ không tìm anh ta, anh ta cũng chẳng tìm tớ.”
Vân Thanh bĩu môi. Sự tiếc nuối và hụt hẫng trong giọng nói khiến Ôn Thư Bạch nghe rất rõ.
Cô lặng lẽ nhìn Vân Thanh, trong lòng hiểu rõ tất cả.
Không liên lạc—lý do chỉ vì mình.
Vân Thanh là người biết giữ khoảng cách. Cô với Ngụy Tư Đình quen nhau cũng vì mối quan hệ giữa Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì. Giờ hai bên đều căng thẳng như vậy, cô dĩ nhiên không muốn liên lạc với Ngụy Tư Đình để làm Ôn Thư Bạch khó xử.
Quan hệ này, e là cứ thế mà chấm dứt.
“Thanh à, tớ vẫn muốn đi.”
“Đi đâu?”
“Bữa tiệc.”
“Rốt cuộc là vì sao? Cố Thư Trì mất tích rồi còn gì.”
“Vì tớ cảm thấy Cố Thư Trì sẽ tới.”
Vân Thanh nhìn Ôn Thư Bạch, thấy vẻ nghiêm túc và chắc chắn trên khuôn mặt cô mà không khỏi nghi hoặc: “Làm sao cậu biết anh ta sẽ tới? Anh ta chẳng phải đang bệnh à? Bệnh rồi còn tới làm gì?”
“Vì thầy ấy không giống bọn mình.”
Không giống thế nào?
Vân Thanh tự biết dù nhà có điều kiện, cô vẫn muốn nắm bắt mọi cơ hội để mở rộng mối quan hệ. Bởi cô cần lăn lộn trên thương trường, nếu không có mạng lưới quen biết rộng thì sẽ mãi chỉ quanh quẩn ở lưng chừng núi.
Nhưng Cố Thư Trì thì không.
Anh không cần nhìn sắc mặt ai để sống. Những bữa tiệc kiểu này, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của anh.
“Thanh này, cậu nghe tớ nói, trước đây Cố Thư Trì từng dẫn tớ đi đặt may lễ phục. Tuần trước Alan còn nói là đã hoàn thiện gần xong, thế mà cậu đoán xem, hôm nay họ lại gọi điện bảo là… lễ phục hỏng rồi.”
Vân Thanh nhíu mày: “Hỏng rồi? Rồi sao nữa?”
Ôn Thư Bạch nhún vai: “Bảo đã hoàn tiền vào tài khoản của Cố Thư Trì rồi, gọi lại thì tắt máy.”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra, gọi lại số của Alan trước mặt Vân Thanh.
Vẫn tắt máy.
Vân Thanh ngồi thẳng người: “Lễ phục đắt tiền như vậy, chỉ một câu ‘hỏng rồi’ là xong á? Không cho cậu một lời giải thích nào sao?”
Ôn Thư Bạch lắc đầu.
Ngay cả nó bị hỏng thế nào, mức độ ra sao cũng chẳng nói rõ, càng không có bất kỳ phương án xử lý nào.
Bọn họ thậm chí không hề hỏi ý cô, đã trực tiếp hoàn tiền và bồi thường.
Với một bộ lễ phục công phu, tinh xảo như vậy, dù không đến mức là hàng cao cấp xa xỉ nhưng cũng đâu dễ dàng mà “hỏng” được.
“Ý cậu là… Cố Thư Trì đã biết chuyện này?”
“Tớ không chắc thầy ấy biết hay không, nhưng rõ ràng rất bất thường. Đừng nói là thương hiệu lớn, ngay cả xưởng thiết kế nhỏ đã bỏ ra từng ấy công sức, thời gian và chi phí, cũng không thể dễ dàng huỷ ngang như vậy.”
“Cho nên tớ nghi ngờ là có người không muốn tớ đi.”
Vân Thanh mở to mắt: “Ai? Cái vị hôn thê lần trước à?”
Ôn Thư Bạch lắc đầu: “Chắc không phải. Tớ thấy cô ấy không phải người như vậy.”
Thậm chí khi nhớ lại phản ứng hôm đó của Mạn Hi, Ôn Thư Bạch lại cảm thấy… cô ấy lạnh nhạt đến mức giống như một người ngoài cuộc.
“Chứ còn ai nữa, chỉ có thể là Cố Thư Trì thôi.”
Ôn Thư Bạch không đáp, chỉ im lặng.
Nhưng trong lòng, cô đã có quyết định cho riêng mình.
“Thanh này, cậu... còn muốn đi không?”
Cô ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Vân Thanh.
Vân Thanh ngẫm nghĩ vài giây rồi khẽ thở ra: “Cậu đi thì tớ đi.”
—
Sáng hôm sau, Ôn Thư Bạch vừa mở cửa phòng thì bất ngờ thấy trước cửa có một túi lớn, bên trong là một chiếc hộp.
Cô dụi mắt, cúi xuống nhìn.
Trên hộp đặt một tấm thiệp, nét chữ là của Vân Thanh.
[Bạch Bạch, lễ phục này là mới, chắc cỡ bọn mình cũng gần giống nhau, cậu thử xem vừa không nhé. Tối qua tớ đã gọi cho bố mẹ, vẫn còn thời gian, tớ bảo họ gửi gấp cho tớ một bộ khác từ bên nước ngoài, hi vọng kịp.]
Ôn Thư Bạch nhìn chiếc hộp tinh xảo đặt trong túi sang trọng mà không khỏi ngạc nhiên.
Bộ lễ phục này là thứ mà Vân Thanh đã cẩn thận chọn lựa kỹ lưỡng từ trước. Vậy mà giờ lại hào phóng tặng lại cho cô như thế.
Sáng sớm, Vân Thanh đã đi làm từ lâu. Ông bà ngoại như thường lệ cũng ra chợ từ sớm, cả căn nhà trống vắng, yên tĩnh đến mức nghe rõ từng nhịp tim.
Lòng cô chợt dâng lên một sự dịu dàng lặng lẽ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng v**t v* tấm thiệp một lúc, rồi lại đặt nó vào hộp.
Vân Thanh sẵn sàng cho, nhưng cô lại không nỡ nhận.
Cô nhắn tin cho Vân Thanh:
[Ôn Thư Bạch: Thanh à, cậu giữ lại bộ lễ phục ấy đi, tớ ra tiệm mua một cái bình thường là được rồi.]
Chắc Vân Thanh bận rộn cả ngày, đến chiều mới thấy phản hồi:
[Vân Thanh: Sao thế? Cậu thử đi mà, đẹp lắm đó.]
Ôn Thư Bạch tất nhiên tin tưởng mắt thẩm mỹ của Vân Thanh. Nhưng cô vẫn không nỡ.
Không nỡ để Vân Thanh cứ vì cô mà mãi hy sinh, lo lắng.
[Ôn Thư Bạch: Tớ thấy cậu mặc sẽ hợp hơn.]
Chợt nhớ đến câu nói của Mạn Hi ngày trước.
Khi trả lại sợi dây chuyền, Mạn Hi từng nói: “Dây chuyền này là chọn cho cô, không hợp với tôi.”
Lúc này đây, cô cũng có cảm giác y hệt.
Lễ phục ấy là chọn theo vóc dáng và phong cách của Vân Thanh, đương nhiên không hợp với cô.
Hơn nữa, cô không đến buổi tiệc để kết giao hay gây ấn tượng với giới thượng lưu.
Cô đến chỉ vì muốn gặp lại Cố Thư Trì.
—
Trước ngày tổ chức tiệc một tuần, Vân Thanh tranh thủ thời gian rảnh, cùng Ôn Thư Bạch đi mua một bộ váy mới.
Không phải lễ phục cao cấp gì, chỉ là một chiếc đầm may sẵn, thiết kế khéo léo hơn bình thường một chút.
Nhưng trong khả năng tài chính hiện tại của cô, đó đã là điều tốt nhất.
—
Tối trước buổi tiệc, Vân Thanh bỗng nhận được cuộc gọi từ Ngụy Tư Đình.
Khi đó cô còn đang nằm lười trên sofa, lướt điện thoại giải trí.
Thấy tên người gọi hiện lên là “Ngụy Tư Đình,” cô lập tức bật dậy như lò xo.
“Bạch Bạch! Bạch Bạch!”
Cô luống cuống đến mức mang dép cũng đi lệch, vội vã chạy lên lầu.
Ôn Thư Bạch đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa bản CV. Nghe thấy động tĩnh thì ngẩng lên nhìn ra cửa.
Vân Thanh chìa điện thoại về phía cô, chỉ vào tên người gọi: “Ngụy... Ngụy Tư Đình!”
Giây phút ấy, cô căng thẳng như một thiếu nữ mười bảy tuổi lần đầu được người trong lòng gọi điện.
Nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra chuyện giữa Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì vẫn còn căng thẳng, cô bèn thu lại nỗi phấn khích, dè dặt hỏi: “Bạch Bạch, tớ... có nên nghe máy không?”
Ôn Thư Bạch là người hiểu chuyện, liền vẫy tay: “Nghe đi chứ, còn chần chừ gì nữa.”
Vân Thanh hít sâu một hơi, run run bấm nút “nghe” và bật loa ngoài.
Cả hai ghé sát đầu vào màn hình, vặn âm lượng lớn hết cỡ.
Vân Thanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Alo?”
“Cô Vân, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói bên kia vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng như nhành liễu đầu tháng tư.
“Chào anh—có chuyện gì sao?”
Một tiếng cười khẽ truyền đến: “Cô Vân quên ngày mai có chuyện quan trọng rồi sao?”
Vân Thanh mím môi. Tất nhiên cô không quên.
Cô siết chặt tay, cố che đi trái tim đang nhảy loạn, đáp lại một tiếng “ừm” như chẳng có gì.
“Vậy… mai năm giờ chiều, anh qua đón em?”
“Đ-được, chỉ... chỉ có mình anh thôi à?”
Giọng cô run lẩy bẩy. Vừa dứt câu, liền giơ tay bịt miệng—trời ơi, cái miệng phản chủ!
Trước kia cô vốn mạnh dạn trước mặt Ngụy Tư Đình, vậy mà chỉ vì một thời gian không gặp, đã căng thẳng đến mức vụng về như thiếu nữ mới yêu.
“Ừ, em còn muốn ai nữa?”
“Xì.”
Vân Thanh đỏ bừng cả mặt.
Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại nơi Ôn Thư Bạch.
Ôn Thư Bạch hiểu ngay ánh mắt đó, liền nhẹ nhàng vuốt tay cô, gật đầu như thay cho lời chúc phúc.
Lúc này, Vân Thanh mới chịu nhận lời, giọng cũng chuyển về điệu kiêu ngạo thường ngày, cố tình kéo dài: “Được——thôi~.”
“Vậy mai gặp nhé, Vân Thanh.”
Nghe thấy tên mình, Vân Thanh khẽ ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Tư Đình gọi cô là Vân Thanh.
Trước đây, anh lúc nào cũng giữ lễ, luôn gọi cô là “Cô Vân.” Còn hôm nay lại nhẹ nhàng nói ra tên thật.
Cuộc gọi kết thúc, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút.
Vân Thanh vẫn cầm chặt điện thoại, đứng sững tại chỗ.
“Anh ấy vừa gọi tớ là gì cơ?”
Ôn Thư Bạch không hiểu sao cô lại phản ứng vậy: “Vân Thanh chứ gì, có sao không?”
Vân Thanh quay mặt lại chậm rãi, ánh mắt lại dõi về phía cửa sổ: “Anh ấy gọi tớ là Vân Thanh…”
“…Có gì lạ à?”
Ôn Thư Bạch thực sự không thấy có gì đặc biệt.
Dù gì thì Cố Thư Trì vẫn luôn gọi cô bằng tên thật.
“Cậu không hiểu đâu Bạch Bạch, nó… không giống nhau.”
Vân Thanh nói rồi ôm điện thoại vui sướng bước ra ngoài, để lại Ôn Thư Bạch ngồi một mình đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cô vừa quay lại, Vân Thanh đã ló đầu từ ngoài cửa vào: “Bạch Bạch, cậu thật sự ổn chứ?”
“Ổn mà, tớ tự đi được.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ, hai tay siết chặt cầu nguyện giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.
Trong lòng cô vẫn đang lặp đi lặp lại một điều duy nhất:
“Nếu có thể, xin hãy cho tôi được gặp lại Cố Thư Trì một lần nữa.”
-
Tối hôm đó, Vân Thanh thuê tạm một tài xế, lái xe của cô đưa Ôn Thư Bạch đến buổi tiệc.
Còn cô thì đi cùng xe của Ngụy Tư Đình.
Trước đó, cô và Ôn Thư Bạch đã bàn kỹ: tuyệt đối không được nhắc đến tên Ôn Thư Bạch trước mặt Ngụy Tư Đình.
Dù gì Ngụy Tư Đình cũng có quan hệ khá thân thiết với Cố Thư Trì, lại còn là một “loa truyền thanh” hạng nhất. Nếu chuyện lễ phục là ý của Cố Thư Trì để ngăn Ôn Thư Bạch xuất hiện thì một lời lỡ miệng cũng có thể đánh rắn động cỏ.
Dù vậy, Vân Thanh vẫn tính nước thử thăm dò Ngụy Tư Đình, xem anh ta có biết chuyện gì không.
May sao, lúc lên xe, cả hai cũng chỉ trao nhau vài câu khách sáo.
Dù trong lòng Vân Thanh vẫn đang lấp lánh bong bóng hồng vì được ngồi cạnh người trong lòng, nhưng suy cho cùng hai người cũng đã lâu không liên lạc, cô đương nhiên không muốn tỏ ra quá nồng nhiệt.
Vì thế khi ngồi xuống ghế sau, cô cố tình ngồi cách anh một khoảng.
Ngụy Tư Đình rõ ràng nhận ra hành động ấy, khẽ cúi đầu, nở một nụ cười mỉm.
Anh nghiêng đầu, bắt đầu quan sát kỹ bộ trang phục của cô hôm nay.
Vân Thanh vẫn ngồi rất ngay ngắn, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang lướt dọc trên người mình.
“Em hôm nay rất đẹp.”
Anh không hề tiếc lời khen.
Bộ lễ phục này đúng là được may riêng cho cô.
Chiếc đầm nhung đen ôm sát, bất đối xứng với một bên ngắn một bên dài. Phần ngực được gấp nếp tỉ mỉ bằng chất liệu satin, điểm xuyết đá lấp lánh, khiến cả người Vân Thanh trông như một con thiên nga đen kiêu kỳ, tao nhã.
Bộ này hợp với cô. Còn nếu để Ôn Thư Bạch mặc thì lại quá nổi bật.
“Ngày nào em chẳng đẹp.”
Cô đỏ mặt, làu bàu quay đi.
Ngụy Tư Đình chỉ cười, rồi lấy ra một món quà từ túi.
“Quà gặp lại.”
Vân Thanh chống tay lên cửa kính, quay đầu nhìn món quà anh đưa tới.
“Bẵng đi bao lâu không liên lạc, giờ định tặng một món quà là xí xóa hết à?”
Cô cố tình nói vậy.
Ngụy Tư Đình cũng không giận, trả lời đầy tự nhiên: “Anh sai. Dạo này bệnh viện bận quá, không rảnh để liên lạc.”
Vân Thanh khẽ cong môi cười: “Thật sự là do bệnh viện bận nên không liên lạc, hay là... có chuyện khác, nên không muốn liên lạc?”
Câu này rõ ràng có ẩn ý, nhưng Ngụy Tư Đình vẫn giữ nét mặt bình thản, hình như cũng rất sẵn lòng chơi trò “đánh đố” với cô.
“Vậy theo em, anh còn có chuyện gì khác nữa?”
Vân Thanh không trả lời, chỉ đẩy hộp quà lại.
“Quà như này nhà em nhiều lắm rồi. Em muốn thứ khác cơ.”
“Chỉ có anh mới có thể cho được.”
Cô nhướng mày nhìn anh đầy khiêu khích.
Ngụy Tư Đình hơi thu lại nụ cười, khẽ gập ngón tay giữ chặt hộp quà, buông tay đặt lên đầu gối, giọng nói không nhanh không chậm: “Ví dụ như...?”
Vân Thanh cong môi, nghiêng người sát lại gần anh hơn. Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài và bóng của anh.
Cô vươn tay chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh.
Ngụy Tư Đình khẽ nghiêng người về sau một chút, phản ứng rất nhẹ.
Giọng Vân Thanh ép xuống thật thấp: “Em muốn cái gì, anh cũng cho à?”
Cổ họng anh khẽ động, yết hầu lên xuống rõ rệt.
Giọng anh mang chút u tối, không rõ thật hay đùa: “Vậy em cứ nói xem, em muốn gì?”
Đầu ngón tay cô lướt qua bờ môi ấm nóng của anh, cảm nhận rõ rệt một thoáng run nhẹ.
Cô cười: “Vậy thì—cho em biết một chút chuyện... về Cố Thư Trì đi.”
“......”
-
“Xin lỗi cô, chúng tôi thật sự không thể cho cô vào trong.”
Buổi tiệc tổ chức tại một biệt thự ẩn mình trong núi, lối vào được canh gác nghiêm ngặt với năm sáu bảo vệ, cùng vài nhân viên phụ trách kiểm tra thư mời, xác minh danh tính và soát đồ mang theo.
Xe cộ ra vào tấp nập, người bước xuống đều là giới quý tộc, ăn mặc sang trọng, thần thái rạng ngời. Có cả cụ già bảy mươi lẫn những đứa trẻ mười hai mười ba tuổi.
Khu vực cổng được kiểm soát chặt chẽ, mỗi khách mời đều phải qua kiểm tra gắt gao.
Vậy mà lúc này, năm nhân viên bảo vệ lại giang tay chặn Ôn Thư Bạch lại.
“Tại sao chứ? Tôi có thư mời mà.”
“Xin lỗi cô Ôn, chúng tôi nhận chỉ thị, không thể để cô vào trong.”
Đối phương thậm chí còn gọi chính xác cả tên cô.
Điều đó chứng tỏ tất cả đã được sắp xếp từ trước—chỉ nhằm vào một mình cô mà thôi.
“Chỉ thị... từ ai?”
Cô gần như đã có câu trả lời.
Thì ra thật sự có người... không muốn cô xuất hiện ở nơi này.
Tuy bầu không khí khá riêng tư, xe vẫn lần lượt ra vào nhưng nơi này không hề ồn ào. Cô giằng co với bảo vệ một hồi rồi cũng thôi, không muốn làm to chuyện.
Dù sao... cùng lắm thì đứng đợi ở cổng.
Đã cố tình chặn cô lại, thì điều đó càng chứng minh—Cố Thư Trì thật sự sẽ đến.
Cô trừng mắt nhìn mấy nhân viên an ninh, nhưng rõ ràng không thể làm gì. Nếu cố giằng co, kết quả chỉ càng bị đuổi đi nhanh hơn.
Vậy nên cô quyết định tạm thời giả vờ rời đi.
Nhưng đúng lúc cô vừa xoay người định đi, ánh mắt bỗng quét thấy người bước xuống từ một chiếc xe mới tới.
Cô đứng khựng lại, ngẩn người nhìn người đàn ông ấy từ từ bước ra khỏi xe.
Trước là đôi chân dài thẳng tắp, tiếp đến là vóc dáng cao lớn trong bộ vest đen.
Vóc dáng ấy, cô chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Anh có gương mặt lạnh lùng, hai tay đút túi, không cài cúc áo vest theo đúng chuẩn, tà áo vì thế mà hơi vểnh lên theo tư thế.
Nhìn thế nào cũng không giống người đang đi dự tiệc mà như thể chỉ tiện đường đến một buổi gặp mặt bình thường.
Ôn Thư Bạch nôn nóng muốn chạy đến, liền hét lên một tiếng:
“Cố Thư Trì!”
Người đàn ông kia vốn đang cúi đầu bước lên bậc thềm, nghe thấy tiếng gọi thì khựng lại.
“Cố Thư Trì! Là em đây, em biết là thầy mà!”
Nhưng chưa kịp chạy tới, một loạt bảo vệ lại nhanh chóng ngăn cô lại.
Cố Thư Trì hơi nghiêng mặt, đôi mắt vốn lạnh nhạt bỗng khẽ lay động khi đối diện với ánh nhìn của cô.
Hàng mi anh hơi rung lên, ánh mắt chớp động, thoáng ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt.
“Cô Ôn, mời cô rời khỏi nơi này.”
“Buông tôi ra—!”
Tiếng ồn ào khiến những vị khách xung quanh đều quay sang nhìn.
Cố Thư Trì cuối cùng cũng quay hẳn lại, ánh mắt hiện lên vẻ sửng sốt lẫn chút lo lắng. Như thể đang nói thầm:
"Sao cô lại tới đây?"
Anh vừa bước về phía cô được hai bước, cánh tay bỗng bị ai đó khoác lấy.
“Cố Thư Trì.”
Anh ngoảnh lại, nhận ra đó là Mạn Hi.
Nhưng cô không nhìn anh, ánh mắt lại đang dõi về phía Ôn Thư Bạch—người đang bị giữ chặt, giãy giụa muốn thoát ra.
Gương mặt Mạn Hi không chút biểu cảm, tay vẫn khoác lấy tay anh, giọng trầm xuống:
“Bố mẹ đang chờ rất lâu rồi, vào trong thôi.”