Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 59

Ôn Thư Bạch gần như bị người ta đẩy lôi đến tận cửa ra vào.

Vậy mà ngay lúc sắp bị kéo rẽ qua góc hành lang, cô vẫn kịp nhìn thấy Mạn Hi vươn tay ôm lấy cánh tay của Cố Thư Trì.

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là cảnh Mạn Hi khoác tay anh.

Chắc là cũng chính khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn đánh mất hết dũng khí và sức lực phản kháng, không còn hét lên hay làm loạn nữa, chỉ lặng lẽ nheo mắt lại nhìn cánh cổng lớn dát vàng dần dần mờ đi thành vầng sáng, sau đó biến mất trong tầm mắt.

Thì ra thất vọng chính là cảm giác như thế.

Cô cứ thế mặc cho người ta kéo đi, hai bên đường là những khóm cây thấp, xa xa là con đường xe chạy, thỉnh thoảng có xe khách mời lướt qua.

Thấy cô không còn phản kháng hay la hét, mấy nhân viên an ninh kia cũng buông tay, chỉ còn lại hai người đi sát phía sau như áp giải phạm nhân.

Chỉ là giờ phút này, trong đầu Ôn Thư Bạch toàn là một câu hỏi: Tại sao Mạn Hi lại có mặt ở đây?

Rõ ràng lúc phát thiệp mời, cái tên được ghi là Cố Thư Trì và cô mà.

Ôn Thư Bạch thấy lòng rối bời không yên.

Một câu nói của Mạn Hi từ lần gặp mặt cách đây một tháng bỗng dưng hiện lên trong đầu cô.

Khi đó Mạn Hi có nói hai bên gia đình định sẽ bàn chuyện hôn sự vào khoảng một tháng sau.

Mà nhìn dáng vẻ của Cố Thư Trì lúc nãy, trông có vẻ bệnh đã đỡ đi nhiều rồi.

Còn Mạn Hi thì lại thân thiết khoác tay anh, như đang xác thực lời nói đó.

Nghĩ đến đây, vị đắng liền lan ra khắp nơi trong lòng cô.

Sắp tới cổng chính, Ôn Thư Bạch bỗng dừng bước. Hai người đi sau thấy vậy liền cảnh giác, theo phản xạ muốn đưa tay ra ngăn lại.

Nhưng cô chậm rãi quay đầu, nét mặt giờ đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt quét lên quét xuống hai người đó, sau đó lạnh nhạt hỏi:

“Ai bảo các anh không cho tôi vào?”

Hai người nhìn nhau, một người đáp:

“Lãnh đạo.”

“Lãnh đạo nào?”

“Chính là người ở trên ạ. Trước khi sự kiện bắt đầu, bên trên đã dặn tất cả chúng tôi, nếu thấy thiệp mời của cô thì cũng không được để cô vào. Rất xin lỗi cô Ôn, mong cô thông cảm cho công việc của bọn tôi.”

Ánh mắt Ôn Thư Bạch đảo một vòng, rồi móc từ túi ra mấy tờ tiền, đưa ra trước mặt họ:

“Thế này đi, chúng ta giao dịch một chút.”

Hai người kia vẫn giữ nguyên cảnh giác, theo bản năng lùi về sau một chút, khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc thể hiện rõ thái độ — không vì chút tiền cỏn con mà phản bội cấp trên.

“Đừng sợ. Hai người đàn ông to cao thế này mà biểu cảm như gặp quỷ là sao? Tôi trông đáng sợ thế à?”

Cô nhích lên một chút, họ lùi một chút.

“Tôi chỉ hỏi chút chuyện thôi, nói cho tôi biết, tiền này là của các anh.”

Chiêu này cô chỉ từng thấy trong phim, nhưng cô tin câu "có tiền mua tiên cũng được" chưa bao giờ là vô lý. Với yêu cầu nhẹ nhàng thế này chắc không khó gì.

Hai người kia vẫn cau mày không nói nhưng cũng không bỏ đi.

“Tôi chỉ muốn biết người các anh gọi là cấp trên đó rốt cuộc là ai? Tôi chỉ là một người bình thường, dù có ý đồ gì cũng đâu có quyền lực gì để làm gì đâu, đúng không? Tôi tới đây đàng hoàng, thế mà lại bị chặn ngoài cửa không lý do, chẳng phải quá oan ức à?”

Cô đưa tờ tiền về phía trước thêm một chút.

“Nói sơ sơ cũng được. Đây đâu phải chuyện cơ mật gì đúng không? Yên tâm, các anh nói xong tôi sẽ rời đi, không ảnh hưởng gì đến công việc của các anh cả.”

Hai người cúi đầu liếc qua mấy tờ tiền đỏ rực, lại nhìn nhau lần nữa, như đang thầm đánh giá xem lời đề nghị này có phải bẫy không.

Một lát sau, một người khẽ nói:

“Nghe đâu là do Chủ tịch dặn. Còn tại sao thì chúng tôi cũng không rõ.”

Ánh mắt Ôn Thư Bạch bỗng đờ ra vài giây, lặp lại một cách ngơ ngác: “Chủ tịch?”

Sao lại khác hoàn toàn với những gì cô nghĩ?

Chủ tịch là ai?

Từ đâu lại xuất hiện thêm một người như vậy?

“Đúng thế, cho nên lúc trước mọi người mới thấy lạ, rõ ràng thiệp mời là...”

Người đó còn chưa nói hết câu thì người kia đã bịt miệng anh ta rồi nhanh tay giật lấy số tiền trong tay Ôn Thư Bạch:

“Cô Ôn, cô đã biết được điều cần biết rồi, vậy xin mời rời khỏi đây cho. Bọn tôi còn công việc phải làm.”

Nói rồi liền lịch sự đưa tay ra hiệu mời cô rời đi.

Ôn Thư Bạch vẫn còn đang suy nghĩ về cái tên “Chủ tịch” kia là ai.

Chờ cô ra khỏi cổng, hai người kia mới hài lòng quay lưng bỏ đi.

Cô đứng lặng ở cửa biệt thự. Dù là bên ngoài, nơi này cũng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trời đã sang thu, gió đêm cũng lạnh hơn. Một cơn gió thoảng qua, cánh tay cô nổi cả da gà.

Cô quay đầu lại nhìn cánh cổng lớn thêm lần nữa. Bảo vệ nghiêm ngặt, ánh đèn vàng cam bên đường cũng không thể xua được cái lạnh đang dần ngấm vào da thịt.

Lạnh buốt, lạnh từ trong ra ngoài.

Cô biết, nếu giờ muốn quay lại vào trong, e là không còn cơ hội nữa.

Nhưng điều thật sự khiến cô muốn rút lui là ánh mắt cuối cùng ấy.

Anh rõ ràng đã nhìn thấy cô.

Thấy cô bị kéo đi, thấy cô gọi tên anh trong bộ dạng chật vật như thế.

Thấy hết — nhưng vẫn không hề phản ứng.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư Bạch chỉ thấy mình bỏ công đến đây diễn ra một màn ồn ào như vậy thật sự là quá buồn cười.

Nhưng không hiểu sao, bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế, vậy mà cô lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Hoặc có lẽ… cô đã có được câu trả lời mình muốn. Dù câu trả lời đó chẳng hề làm cô hài lòng.

Cô đứng bên lề đường, gọi điện cho tài xế từng đưa mình đến đây.

Cúp máy xong, cô cầm điện thoại mở danh bạ, kéo tới cái tên Vân Thanh, nghĩ xem có nên báo với cô ấy là mình sẽ về trước.

Nhưng nghĩ một lúc lại thôi.

Dù sao thì Vân Thanh cũng hiếm khi có cơ hội ở riêng với Ngụy Tư Đình, cô không muốn làm mất hứng.

Vậy là cô lùi lại sát bên bồn hoa ven đường, lặng lẽ chờ xe tới đón mình.

Cô lại lôi thiệp mời ra khỏi túi. Nếu đã có người cố tình dặn không cho cô vào thì điều đó chứng tỏ người đó — vị “chủ tịch” kia — chắc chắn biết cô là ai.

Cô dựa lưng vào tường, trong đầu không ngừng tua lại lời của người nhân viên bảo vệ ban nãy.

Người đó, từng nhắc tới “thiệp mời”…

Trong đầu Ôn Thư Bạch chợt thấp thoáng một cái tên, nhưng cô cảm thấy… mặc dù nghe thì thấy mọi điều kiện đều khớp, nhưng người đó chắc sẽ chẳng đến mức phải cảnh giác với một kẻ chẳng có thân phận gì như cô.

Chu Chính Dương.

Thiệp mời là do anh ta đưa. Nếu thật sự có ai đủ quyền can thiệp vào việc khách mời ra vào buổi tiệc thì ngoài anh ta chắc cũng chỉ có người nhà anh ta mà thôi.

Nhưng Ôn Thư Bạch lại không hiểu được tại sao Chu Chính Dương lại cố tình ra lệnh cấm cô vào.

Chẳng lẽ… là vì Cố Thư Trì?

Một người như anh ta, hà tất vì một người chẳng thân chẳng thích như Cố Thư Trì mà làm lớn chuyện đến vậy?

Càng nghĩ, đầu cô lại càng đau âm ỉ.

Khi tài xế lái xe tới, Ôn Thư Bạch cảm thấy có vài hạt mưa lác đác rơi xuống, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.

Có lẽ là do ban đêm, đứng bên đường bao lâu mà cô chẳng để ý mây đen đã vần vũ kín trời, tiếng gió cũng mỗi lúc một rõ hơn, cây cối phía sau bị thổi đến xào xạc.

Không giống cơn mưa vội vã mùa hè, kiểu này mà mưa thì thể nào cũng sẽ rả rích cả đêm. Nghĩ vậy, cô vội vàng mở cửa chui vào ghế sau.

“Cô Ôn về sớm thế?”
Tài xế nghiêng đầu hỏi.

“Tôi vừa nhớ ra nhà có việc. Không sao đâu, anh cứ đưa tôi về rồi nghỉ sớm cũng được.”

“Vâng, cảm ơn cô Ôn.”

Ôn Thư Bạch phủi mấy hạt nước bám trên tay áo. Quả nhiên, chưa ngồi lên xe được bao lâu thì mưa đã rào rào trút xuống.

Tài xế vừa lái xe vừa trò chuyện:
“Cô Ôn đi đúng lúc thật đấy, muộn chút nữa chắc dính mưa mất.”

Nhưng Ôn Thư Bạch chẳng còn tâm trí đâu để nói chuyện, chỉ ậm ừ vài tiếng cho có lệ.

Kế hoạch tối nay của cô chẳng có chuyện gì diễn ra như dự tính. Từ lúc bị chặn ngay trước cửa, mọi thứ đã phải đảo lộn lại từ đầu.

Suốt cả quãng đường, tài xế vẫn cố bắt chuyện, nhưng cô mệt mỏi đến mức chỉ gật gù vài câu, cảm giác không khí trong xe mỗi lúc một lạnh thêm.

Khi về đến nhà, trời vẫn chưa khuya lắm.

Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ — đều là từ Vân Thanh.

Do trước đó cô đã bật im lặng, lại lười kiểm tra nên mới bỏ lỡ cả.

Ban đầu Ôn Thư Bạch không định làm phiền nhưng thấy gọi liên tiếp như vậy, lại sợ Vân Thanh lo nên vẫn quyết định gọi lại.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào nút gọi thì một cuộc gọi lạ bất ngờ hiện lên.

Giờ này rồi, ai lại gọi cô từ số lạ?

Nghĩ đến chuyện Vân Thanh có thể mượn máy người khác gọi, cô vội bấm nghe.

Còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng gọi tên cô:

“Ôn Thư Bạch.”

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn rào rào không dứt.

Cô hơi sững người, trong thoáng chốc không phân biệt nổi tiếng mưa bên tai là từ ngoài cửa sổ hay là vọng ra từ chính cuộc gọi ấy.

“Ôn Thư Bạch.”

Giọng người đó lại vang lên lần nữa.

Ôn Thư Bạch như không tin nổi vào tai mình, lập tức chạy ba bước tới bên cửa sổ.

“Thầy...”

Giọng nói ấy, quen thuộc đến mức khiến cổ họng cô nghẹn ứ lại, không thốt ra nổi một câu đầy đủ.

“Thầy làm sao mà...”

“Cô ra đây đi.”

Giọng anh ở đầu dây bên kia trầm thấp, có phần sốt ruột, nhưng lại mang theo mệnh lệnh rõ ràng.

Phòng của cô nằm phía gần tường rào, từ cửa sổ không thể nhìn thấy cổng chính.

Cô đứng bên cửa sổ, cầm chặt điện thoại, như thể vẫn chưa hoàn toàn định thần được:
“Thầy nói gì cơ?”

“Tôi ở đây.”

Anh lại chậm rãi lặp lại, dịu dàng hơn một chút.

Ôn Thư Bạch lập tức cầm lấy chiếc ô còn đang nhỏ nước bên cạnh, vội vàng lao xuống tầng dưới.

Ông bà đã về phòng nghỉ từ khi trời bắt đầu đổ mưa, trong phòng khách chẳng còn ai, cũng chẳng có đèn.

Nhưng cô chẳng buồn bật đèn, lần mò trong bóng tối mở khóa cửa, chạy thẳng ra cổng lớn.

Trong sân không có đèn, trời đêm tối đen như mực, hơi ẩm lạnh lẽo táp thẳng vào mặt. Trái tim cô đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa sợ chính mình bị lừa.

Bây giờ… không phải anh đang dự tiệc với Mạn Hi sao?

Làm gì có lý nào lại đến đây? Hay chỉ là đùa giỡn cô?

Nhưng càng đến gần cổng, hình dáng người dưới ánh đèn huỳnh quang từ xa chiếu lại càng rõ hơn.

Một bóng người cao lớn, khoác vest nhưng cố tình không cài nút áo, đang cúi đầu đứng trước cổng, bị mưa xối ướt đẫm cả người.

Trái tim Ôn Thư Bạch bất chợt thắt lại, cô vội vàng sải bước chạy tới.

Khoảnh khắc mở cổng, cô không dám tin nhìn người đang đứng đó — chính là Cố Thư Trì.

Mái tóc được vuốt gọn lúc dự tiệc, giờ đã bị mưa làm ướt nhẹp, dính chặt trên trán, cả người anh lấm lem ướt sũng, trông vô cùng thảm hại.

Không hiểu vì sao, Ôn Thư Bạch bỗng thấy khung cảnh này quen thuộc đến lạ.

Thế giới bỗng trở nên ồn ào vì tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, nhưng cùng lúc lại tĩnh lặng một cách lạ thường — tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau.

Khóe môi anh cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cô cũng ra rồi.”

Bình Luận (0)
Comment