“Sao thầy lại… ở đây?”
Ôn Thư Bạch nhìn dáng vẻ thê thảm của anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút thương xót.
Cô liền bước mấy bước lại gần, giơ cao chiếc ô hơn một chút, nghiêng về phía anh, che lên đầu anh.
Khoảnh khắc đến gần, anh nghiêng đầu lại, ánh mắt dịu dàng như một con thú nhỏ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt long lanh như đang khẩn cầu điều gì đó.
Ôn Thư Bạch cảm thấy ánh mắt này… hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra, Cố Thư Trì đã bất ngờ đưa tay vòng ra sau lưng cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Ôn Thư Bạch khựng lại, cả đầu óc bỗng trống rỗng. Khoảnh khắc bị anh ôm chặt, hơi ấm từ cơ thể anh như dây leo lan dần ra khắp cơ thể cô.
Chiếc ô trên tay không giữ vững, rơi xuống đất, văng tung tóe những tia nước nhỏ nơi chân họ.
Mưa lớn như trút, toàn thân cô bất giác căng cứng lại. Theo bản năng cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại cảm nhận được vòng tay sau lưng siết chặt hơn.
Anh siết cô thật chặt, cằm nhẹ tựa lên mái tóc cô, giọng khàn khàn lặp lại từng chữ:
“Đừng bỏ anh lại.”
“Đừng bỏ rơi anh nữa, Ôn Thư Bạch.”
“Cho anh ôm một chút thôi… chỉ một chút là được.”
Ôn Thư Bạch mấp máy môi, chợt nhớ đến hương bạc hà mèo trên người mình, không biết có phải lại khiến anh thành ra như vậy hay không.
“Đừng bỏ rơi anh nữa…”
Anh lại thì thầm lặp lại lần nữa.
Cô không hiểu… cô đã từng bỏ rơi anh khi nào?
Nhưng giọng anh mang theo uất ức như trẻ nhỏ, lại khiến lòng cô mềm nhũn. Cuối cùng, cô không đẩy anh ra nữa, mặc anh ôm như vậy.
“Cố Thư Trì, thầy sao vậy?”
Cô tựa vào lồng ngực anh, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.
Rõ ràng lúc ở biệt thự, anh vẫn còn ung dung, lịch lãm, vậy mà giờ đây lại giống như một người vừa mất hết mặt mũi, trốn chạy trong đêm mưa.
Sau lưng anh không có xe, không có người, thậm chí không có một cây dù.
Bản năng cô mách bảo: Nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
Nếu không, anh sao lại thảm thương đến mức này?
“Anh chỉ muốn gặp em thôi.”
Anh đáp lại bằng giọng nói khàn đặc, Ôn Thư Bạch khẽ run lên, hàng mi nhẹ lay động.
Khoảnh khắc này… giống như một giấc mơ lạnh buốt.
-
“Trời ạ, Tiểu Bạch với Tiểu Cố, hai đứa làm sao mà ra nông nỗi này vậy?”
“Ướt nhẹp hết cả rồi kìa!”
Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì toàn thân ướt sũng đứng ở cửa, cả hai đều hơi cúi đầu xuống, trông chẳng khác gì hai đứa nhỏ làm sai chuyện.
Mặt Ôn Thư Bạch lại đỏ bừng lên, lúng túng giấu cây dù ra sau lưng.
Bà ngoại đưa cho Cố Thư Trì một chiếc khăn mặt, rồi lại vươn tay lau tóc cho Ôn Thư Bạch. Có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy hai người ướt như chuột lột, bà vội giục cả hai đi tắm nước nóng trước đã.
Ông ngoại thì lấy trong nhà ra một chiếc áo choàng tắm: “Tiểu Cố à, cái này là áo choàng mới, đêm nay cháu cứ tạm dùng trước, giờ này siêu thị cũng đóng cửa hết rồi, mai ông bảo người giúp việc đi mua quần áo mới cho cháu.”
Vì trong nhà thường xuyên có khách nên ông bà ngoại lúc nào cũng dọn dẹp sẵn phòng trống tươm tất.
Cố Thư Trì mím môi cười, ngoan ngoãn đến mức chẳng giống con người thường ngày của anh chút nào, vừa lau nước mưa trên mặt vừa cúi đầu nói lời cảm ơn.
Anh len lén nghiêng đầu nhìn Ôn Thư Bạch một cái, thấy cô đang dùng khăn lau tóc và mặt, che gần hết cả gương mặt nhỏ nhắn.
Bà ngoại dẫn Cố Thư Trì lên phòng dành cho khách ở tầng trên, ngay đối diện với phòng của Ôn Thư Bạch.
“Tiểu Cố à, mau đi tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm đấy.”
Cố Thư Trì gật đầu: “Dạ, cháu cảm ơn—”
Anh nhìn bà đầy biết ơn, thoáng ngập ngừng như không biết nên gọi bà là gì.
Cuối cùng, anh cứ học theo Tiểu Thẩm, khẽ gọi một tiếng: “Cô giáo…”
Bà ngoại xua tay, giọng đầy ân cần: “Đi đi cháu, đi nhanh kẻo lạnh.”
–
Ôn Thư Bạch tắm xong, sấy tóc khô được một nửa rồi thay một chiếc váy ngủ hai dây.
Cô ngồi bên mép giường, trong đầu vẫn còn văng vẳng cảm giác của cái ôm khi nãy, bất giác toàn thân lại nóng ran lên.
Không hiểu sao khoảnh khắc đó lại mang theo một nỗi niềm tái ngộ sau xa cách.
Rõ ràng cả hai có biết bao điều muốn nói, vậy mà cuối cùng lại chẳng ai lên tiếng, như thể trong giây phút đó, muôn vàn lời nói cũng chẳng bằng một cái ôm.
Hơi ấm khi chạm vào nhau hòa cùng cái lạnh từ những giọt mưa rơi xuống, khiến cô ngỡ ngàng trong một cảm giác thật khó tả.
Chỉ là… những lời anh nói rốt cuộc có ý gì?
Khi cô còn đang mải suy nghĩ, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, bước xuống giường, đi tới định mở cửa thì sực nhớ ra: Cố Thư Trì ở ngay phòng đối diện.
Cô cúi nhìn váy ngủ trên người mình, bèn chỉ hé cửa một khe nhỏ, định xem là ai.
Qua khe cửa, bóng người trước mặt che khuất hoàn toàn ánh sáng từ hành lang, hắt xuống một cái bóng mờ sâu hút.
Cô chỉ hé nửa con mắt nhìn ra, thân người rụt lại như muốn trốn, nhỏ giọng hỏi: “Thầy làm gì đấy?”
Cố Thư Trì đưa tay muốn đẩy cửa vào, nhưng bị Ôn Thư Bạch dùng chân chặn lại ngay: “Không được vào!”
Thấy cô sợ mình đến vậy, anh cũng không cố chấp, buông tay xuống: “Vậy thì em ra đây.”
“Em sắp đi ngủ rồi, có gì để mai nói.”
Cô vừa định đóng cửa lại thì Cố Thư Trì đã đưa tay chặn lấy – nếu cô chậm một giây thôi là có khi đã kẹp trúng tay anh rồi.
“Anh có chuyện muốn nói, ngay bây giờ.”
Ôn Thư Bạch ngập ngừng vài giây, nhưng Cố Thư Trì đã nhanh chóng giơ một chân ra chặn dưới mép cửa, không để cô đóng hẳn lại.
Cô cảm thấy lực từ cánh cửa bị đẩy nhẹ về phía trong, liền vội nói: “Vậy thầy chờ chút.”
“Không được, anh chờ không nổi nữa rồi.”
Cánh cửa đang giằng co lại bị anh đẩy mạnh thêm chút nữa, tay anh luồn qua khe cửa nắm lấy cổ tay cô:
“Anh không vào, vậy em ra đây.”
Ôn Thư Bạch bị anh kéo một cái, vội vàng giơ tay đập vào tay anh.
Nhưng anh chẳng hề động lòng, lực kéo còn mạnh hơn, như thể quyết phải kéo cô ra bằng được.
Cô bối rối quay đầu tìm quanh, vơ lấy chiếc khăn choàng vắt trên ghế quấn đại lên người rồi thuận theo lực kéo của anh bước ra ngoài.
Cố Thư Trì vẫn đang khoác áo choàng tắm, vạt áo hơi hé, để lộ đường nét cơ bắp thấp thoáng. Da anh vốn trắng, tóc còn lấm tấm nước, trông chẳng khác gì một con ma cà rồng vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Ôn Thư Bạch bất giác thấy hơi ngại ngùng, không dám nhìn thẳng, quay mặt đi, một tay siết chặt khăn choàng che ngang ngực, tay còn lại vẫn bị anh nắm.
Cô nói với vẻ khó chịu:
“Thầy buông tay ra đi, lát nữa bị ông bà ngoại thấy thì sao.”
Cố Thư Trì đột nhiên nhếch môi cười, lại là kiểu cười tà tà mờ ám. Cái dáng vẻ đáng thương lúc mưa chẳng còn nữa, giờ lại trở về vẻ nguy hiểm thường thấy. Anh đưa tay đóng cửa phòng cô lại, thuận thế ép cô tựa vào cánh cửa.
“Thấy thì sao chứ?”
“Thì… sẽ hiểu nhầm quan hệ của tụi mình.”
“Chỉ là nói chuyện thôi, đâu có làm gì đâu mà hiểu nhầm?”
Vừa nói, anh vừa nâng tay cô lên đặt lên cửa, ép cao quá đầu, người cũng tiến sát lại gần — gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh.
“Vậy cái này gọi là không làm gì sao?”
Ôn Thư Bạch vừa thẹn vừa tức, tim đập loạn như có một con thỏ nhỏ nhảy loạn trong lồng ngực.
Nhưng tay đang giữ khăn choàng cô chẳng dám buông, chỉ có thể cúi đầu né đi, cố kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.
“Tiểu Bạch, Tiểu Cố?”
Đột nhiên tiếng bà ngoại vang lên từ đầu hành lang.
Hai người đồng loạt quay phắt đầu lại.
Thấy bóng bà đang tới gần, Ôn Thư Bạch hoảng hốt giơ chân đạp mạnh vào chân Cố Thư Trì một cái. Trong lúc cuống cuồng, tay đang giữ khăn choàng cũng buông ra, cô mở cửa định chạy thẳng vào phòng.
Cố Thư Trì bị đạp đến kêu lên một tiếng nhưng vẫn không chịu buông tay cô.
Với cái thân hình cao to của anh chắn ngay cửa, cô không thể đóng cửa được. Không còn cách nào khác, Ôn Thư Bạch bèn thuận đà kéo anh vào phòng theo, nhanh chóng đóng cửa lại.
Khăn choàng rơi ngay xuống trước cửa.
Tim Ôn Thư Bạch đập thình thịch tới cổ họng, cô dán người vào cánh cửa, căng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
“Tiểu Bạch, Tiểu Cố? Hai đứa tắm xong chưa? Bà đem ít thuốc cảm lên đây, uống chút nước nóng rồi nghỉ nhé.”
Cố Thư Trì vừa định trả lời, ngay giây sau đã bị Ôn Thư Bạch kéo ngồi xuống, cô bịt miệng anh lại, ra sức lắc đầu với anh.
Bên ngoài, tiếng chân bà ngoại vang đến sát cửa, Ôn Thư Bạch mới rón rén đứng dậy, hé hé một khe cửa nhỏ:
“Dạ, cảm ơn bà ạ…”
Cô vươn tay nhận thuốc từ bà.
Bà ngoại đẩy kính mắt lên, thấy cô cứ như làm chuyện mờ ám, định nói gì đó thì ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của cô:
“Ôi trời, Tiểu Bạch, sao mặt con đỏ thế kia? Không lẽ dính mưa cảm lạnh rồi? Hay bà vào xem một chút nhé?”
Bà ngoại vừa định đẩy cửa vào thì Ôn Thư Bạch nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó trong phòng, liền hốt hoảng chống tay vào cánh cửa, tiện chân lại đạp Cố Thư Trì một cái:
“Không… không sao đâu bà, cháu vừa tập thể dục trong phòng, chắc hơi mệt nên mặt đỏ thôi!”
“Tập thể dục?”
Bà ngoại nhíu mày đầy nghi hoặc.
“Dạ đúng đúng… bà ơi cũng muộn rồi, bà nghỉ sớm đi ạ. Chắc lát nữa Thanh Thanh cũng về rồi.”
Dù trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng bà ngoại nghĩ có lẽ mình không theo kịp xu hướng giới trẻ nữa rồi, nên chỉ gật đầu rồi lại định quay sang gõ cửa phòng Cố Thư Trì.
“Bà ơi!”
Bà ngoại quay đầu lại.
“À, vừa nãy Cố Thư Trì bảo là thầy ấy ngủ rồi ạ. Hay là bà đưa thuốc cho cháu đi, lát nữa cháu đem qua cho thầy ấy luôn cũng được.”
Bà ngoại lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Cũng được, vậy làm phiền cháu nhé.”
“Dạ không đâu ạ, cháu cảm ơn bà.”
Đợi đến khi bà ngoại thật sự đi xa, Ôn Thư Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên tay còn cầm gói thuốc cảm dạng hòa tan, cô vừa định quay người lại, đột nhiên cảm thấy một lực mạnh từ phía sau kéo thẳng cô ngã xuống sàn.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, giống hệt như hôm nào hai chân cô mềm nhũn mà quỵ xuống.
Chỉ khác là lần này ở phía sau có người đỡ lấy cô.
“Aaaa—!”
Cô hét toáng lên, cả người bổ nhào vào lòng Cố Thư Trì, gói thuốc cũng văng luôn ra xa.
Anh co một chân lên, chân kia duỗi thẳng, tay vẫn còn nắm chặt cổ tay cô như muốn khoe chiến tích vừa giành được.
Ôn Thư Bạch chúi người về phía trước, hai tay chống lên ngực anh, kéo theo cả áo choàng anh mở ra rộng hơn, lộ ra làn da trắng ngần và cơ ngực rắn chắc.
Thấy vẻ mặt “thành công rồi đấy” của anh, cô vừa ngượng vừa tức, gào lên:
“Thầy bị điên à?!”
Cố Thư Trì không vội không vàng, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng pha chút chếnh choáng, nhìn cô với ánh mắt say xỉn:
“Vừa rồi em đạp anh hai cái, anh phải tính sổ chứ.”
“Đáng đời thầy thôi.”
“Ờ, anh đáng đời.”
Ôn Thư Bạch chống người dậy, hai đầu gối vẫn còn quỳ trên sàn, chợt cảm thấy có làn gió lạnh lướt qua da thịt.
Cô giơ tay quơ quào trước ngực, rồi—
“Shit…”
Cuối cùng cũng nhớ ra: cái khăn choàng vừa nãy bị rơi ngoài cửa rồi, màu lại tối nên khi nãy bà ngoại đi qua cũng không để ý.
Đến lúc cô vội vàng dùng tay che ngực lại thì... ánh mắt của Cố Thư Trì đã sớm như dán chặt vào người cô, đầy thú vị và say mê như thể đang thưởng thức một bức tranh sống động.