Cô vội đưa tay định che mắt Cố Thư Trì lại, một bên thì luống cuống kéo phần áo trước ngực lên để che lại.
“Đồ b**n th**! Đồ vô liêm sỉ!”
Cố Thư Trì quay đầu né tay cô, miệng liên tục “tsk tsk” mấy tiếng đầy bất mãn.
Trong lúc giằng co, Ôn Thư Bạch định đứng dậy đi lục trong tủ xem có cái áo khoác nào không nhưng chưa kịp bước ra đã bị anh kéo ngược lại.
Lần này anh đổi thế, ép cô vào góc tường, hai chân vòng qua chắn phía trước, một tay chống lên vách, hoàn toàn khóa chặt đường lui của cô.
Ôn Thư Bạch bị vây đến mức không còn một khe hở để thoát thân.
Anh cúi đầu nhìn xuống, giọng nói bình lặng đến mức không mang chút sắc thái cảm xúc nào:
“Những chuyện đó… em đều biết cả rồi.”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng rơi vào miệng anh lại nghe như một lời khẳng định.
Ôn Thư Bạch ngẩn ra, đoán rằng anh đang nói đến những chuyện Mạn Hi từng nhắc với cô.
Cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, rồi dùng ngón tay nâng nhẹ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô như đang dò xét từng biểu cảm:
“Cả chuyện cỏ mèo… em cũng biết rồi?”
“Biết. Nói là ngửi thấy mùi cỏ mèo sẽ phát điên lên.”
Cô còn muốn nói thêm rằng… cô nghe nói anh sẽ biến thành mèo nữa.
Nhưng cô thật sự không tin chuyện đó là thật.
Vậy nên trong mắt cô, mấy phản ứng kia chẳng qua chỉ là “Cố Thư Trì đang lên cơn điên”.
Cố Thư Trì bỗng bật cười, một tiếng “à~” kéo dài đầy ẩn ý.
Anh nghiêng người sát vào tai cô, khẽ thổi ra một hơi thở ấm nóng.
Luồng khí ấm phả qua tai khiến toàn thân cô rợn lên một trận tê dại.
“Vậy cô ấy có nói cho em biết… là chỉ cần uống thuốc thì có thể khống chế được phản ứng đó không?”
Ôn Thư Bạch khựng lại, cố gắng nhớ xem Mạn Hi có từng nói vậy chưa.
Hình như không có...
Nhưng cô nhớ là chính mình từng hỏi Mạn Hi về chuyện đó.
Hôm ấy cô ngồi ghế phụ lái, bất chợt nhắc đến chuyện Cố Thư Trì đột ngột tới tìm cô vài hôm trước. Khi ấy, cô hoàn toàn không xịt nước hoa. Nhưng Cố Thư Trì lại tỏ ra rất bình thường, chỉ đùa giỡn vài câu trong xe, không có chút phản ứng kỳ lạ nào.
Bình thường đến mức cô suýt nữa cho rằng lần duy nhất anh chủ động ôm cô chỉ là vì… phát điên thật.
Nhưng theo lời Mạn Hi, sự si mê của anh đối với mùi hương ấy là phản ứng sinh lý, là bản năng, là không thể kiểm soát.
“Vậy nên hôm đó thứ thầy ăn đâu phải kẹo bạc hà gì, rõ ràng là thuốc.”
“Đúng như anh nghĩ, trợ lý của anh quả nhiên thông minh.”
“……”
Đúng là đồ lừa đảo.
“Thế thầy có thuốc mà còn ôm em là sao…”
Cô lại cố gắng đẩy anh ra.
Chỉ tiếc trước mặt anh thì sức cô gần như bằng không.
Cô vừa định lên tiếng thì bên tai truyền đến một tiếng cười rất nhẹ, rồi là giọng nói uể oải mà lười nhác:
“Rất tiếc, hôm nay anh chưa uống thuốc. Mà em cũng chẳng xịt nước hoa.”
“Thầy… bỏ em ra…”
Ôn Thư Bạch chỉ thấy mình đúng là rước sói vào nhà.
Anh áp sát cô, mái tóc vẫn còn ẩm cọ qua gò má, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai và cổ cô.
Anh dường như đặc biệt thích vùng cổ của cô, cứ rúc vào vai mà cọ cọ, tay thì m.ơn tr.ớn dây áo mỏng manh nơi vai cô.
Bất chợt, cô cảm thấy có một chỗ trên cổ mình bị làn môi ấm áp chạm vào.
Cơ thể cô mềm nhũn dần, mềm đến mức không thốt nổi thành lời.
“Thầy có thể biết điều một chút được không…”
Cô vốn đã yếu thế hơn, giờ đây cả sức để gạt tay anh ra cũng không còn.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là ánh mắt Cố Thư Trì lúc này không còn mơ hồ như hôm đó.
Rõ ràng.
Tỉnh táo.
Thậm chí còn mang theo ý thức.
Cô cảm giác mình đã dùng cạn chút hơi sức cuối cùng, khàn giọng hỏi:
“Người sắp kết hôn rồi… còn đến tìm em làm gì?”
Cô cảm nhận được, đầu anh đặt trên vai mình khựng lại một chút.
Câu nói ấy… có vẻ đánh trúng rồi.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng chịu rời khỏi vai cô, nhưng sắc mặt lại mang theo chút khó chịu:
“Ai nói với em là anh sắp kết hôn?”
Lúc này, trong ánh mắt Cố Thư Trì có chút mê man, đồng tử khẽ giãn ra, vành tai cũng đỏ ửng — như thể đầu óc đã không còn tỉnh táo hoàn toàn.
Ôn Thư Bạch lúc này cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, giọng lạnh băng:
“Chẳng lẽ không phải à? Đồ đàn ông tồi.”
Trong hoàn cảnh thế này mà còn muốn tính sổ thì quả thực hơi buồn cười.
Nhưng Ôn Thư Bạch nhớ rất rõ thái độ của Cố Thư Trì lúc trước.
Cố Thư Trì nghe vậy cũng tỏ ra không phục:
“Anh tồi chỗ nào?”
“Thầy sắp kết hôn rồi, tại sao lại không chịu thừa nhận? Còn nói cô ấy chỉ là bạn của thầy.”
“Đã có vị hôn thê mà nửa đêm lại chạy đi tìm người con gái khác, làm cái chuyện như thế này.”
Cố Thư Trì nhìn dáng vẻ nghiêm túc, từng câu từng chữ đều muốn vạch tội anh của cô mà bỗng bật cười vì tức.
Nếu nói vừa rồi anh còn lơ lửng trong mộng đẹp thì giờ đây đã hoàn toàn bị kéo về hiện thực.
Anh thẳng người ngồi dậy, dáng vẻ như thể sẵn sàng tính toán rõ ràng mọi chuyện với cô.
Anh nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ hàm:
“Ôn Thư Bạch, em thật sự ngốc hay là đang giả ngốc?”
“Có muốn đoán thử xem tại sao anh lại ngồi đây nghe em tính sổ vào cái giờ này không?”
Ôn Thư Bạch nghẹn lời, không biết phải đáp lại ra sao.
Cô thực ra cũng đoán được có thể đã có chuyện gì xảy ra trong buổi tiệc, nhưng cụ thể thì cô làm sao biết được? Điều duy nhất cô chứng kiến — chính là trước khi rời đi, cô đã thấy tận mắt Mạn Hi khoác tay anh.
Nếu đến thế mà còn không nói lên điều gì, thì còn phải thấy gì nữa?
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề lẩn tránh, đầy tự tin và quật cường:
“Vậy thầy nói đi, tại sao lại có mặt ở đây?”
Giây tiếp theo, anh gần như không cần suy nghĩ, giọng nói như bị cảm xúc đẩy l*n đ*nh điểm:
“Vì nhớ em, vì muốn gặp em! Anh không thể sống thiếu em nữa rồi, chẳng phải em đã biết rồi sao? Cô ta chẳng phải đã kể cho em tất cả rồi à?”
Giọng anh thậm chí còn kích động hơn cả cô, gần như gầm lên.
Trái tim Ôn Thư Bạch bỗng hụt một nhịp.
Cô bị phản ứng của Cố Thư Trì dọa cho sững sờ, mở to mắt, đứng ngẩn người tại chỗ.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ dường như lại lớn hơn, lớn đến mức khiến cô thấy ồn ào đến khó chịu, ồn đến mức chẳng còn tâm trí để hiểu rõ những lời anh nói.
Có lẽ đây là lần hiếm hoi trong hơn hai mươi năm sống trên đời cô nghe thấy có người nói với mình những lời như vậy.
Cô chưa từng nghĩ ngoài Vân Thanh ra vẫn còn có người thật sự quan tâm đến cô.
Và cô cũng chưa từng thấy anh như thế này.
Cô từng thấy anh tức giận, từng thấy anh lạnh lùng — họ từng hiểu lầm, từng cãi vã — nhưng chưa từng có lần nào anh giận đến mức này.
Cố Thư Trì lúc này thật sự đã nổi trận lôi đình, lông mày nhíu chặt như nổi lửa, thậm chí lòng trắng mắt cũng ửng đỏ.
Lồng ngực anh phập phồng liên tục, th* d*c vì quá tức.
Không khí trong phòng như ngừng lại, Cố Thư Trì quay mặt đi điều chỉnh hơi thở rồi lại liếc nhìn Ôn Thư Bạch một cái, chống tay đứng dậy.
“Ban đầu anh tưởng… tối nay chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi.”
Anh đứng quay lưng lại với cô, thở dài một hơi thật dài, cố kìm nén cảm xúc trong lòng, kéo giọng trở về bình thản:
“Anh lúc đó đâu biết Mạn Hi cũng về nước rồi. Ôn Thư Bạch, người đáng lẽ ra phải đi cùng anh đến buổi tiệc hôm nay… là em.”
Anh lại ngồi xuống, nhìn Ôn Thư Bạch đang co mình ôm gối ở góc tường như con thú nhỏ bị dọa sợ. Đôi mắt anh vẫn còn đầy cảm xúc định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cố gắng thốt ra một câu:
“Xin lỗi.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Bạch nghe thấy anh nói lời xin lỗi bằng giọng điệu khẽ khàng như vậy.
Tất cả những lần trước, dù có sai hay không, anh cũng chưa từng chịu nhận lỗi.
Như thể sự nhún nhường của cô là điều đương nhiên, mà việc anh chịu lùi một bước đã là hết mức có thể rồi.
“Anh không phải… cố ý...”
Anh lặp đi lặp lại, tay loay hoay giữa không trung như đang muốn tìm từ ngữ để giải thích cho cơn giận dữ vừa rồi, nhưng rõ ràng là trong tình huống này não anh dường như sập nguồn, không thể nghĩ ra được câu nào cho trọn.
“Anh chỉ muốn nói… anh không có ý định kết hôn với cô ta. Lý do tối nay anh xuất hiện ở đây —”
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
“Là vì anh đã thấy em ở đó. Anh thấy em đến tìm anh.”
Câu cuối cùng, giọng anh chùng xuống, mềm hẳn đi, gần như là một lời dỗ dành, nhẹ nhàng mà kiên định nói với Ôn Thư Bạch:
“Anh thật sự không ngờ… em vẫn tới.”
Ôn Thư Bạch nhìn anh, trong lòng bỗng rối loạn.
Câu này… là có ý gì?
Là anh đang nói anh đã biết chuyện chiếc váy dạ hội bị hỏng từ trước sao?
Là anh đang ám chỉ anh đã biết có người không muốn cô xuất hiện tại bữa tiệc?
“Ôn Thư Bạch, chỉ cần em còn chịu bước về phía anh một bước thôi… thì anh sẽ chạy đến bên em. Chuyện này em vẫn chưa hiểu sao?”
Lòng Ôn Thư Bạch chợt lay động.
Cô hoàn toàn không ngờ — thì ra những lời “có chuyện muốn nói” của Cố Thư Trì lại là điều này.
Cô bỗng cảm thấy hai bên má mình lặng lẽ lăn xuống hai hàng nước mắt nóng hổi.
Cảm xúc lúc này đan xen, đến chính cô cũng không rõ vì sao bản thân lại cố chấp đến mức phải đến gặp anh cho bằng được.
Chỉ là để có được một câu trả lời thôi sao?
Chỉ vì những chuyện kỳ lạ xảy ra với anh? Những bí mật như thể bị chôn dưới băng?
Chỉ vậy thôi sao?
“Nhưng rõ ràng là thầy mới là người luôn trốn tránh em. Em đã luôn luôn luôn đi tìm thầy.”
Là cô như kẻ điên khắp nơi tìm kiếm anh, hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng người né tránh là anh.
Giọng cô nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở vì ấm ức chất chứa bao lâu nay.
Từ khi anh đổ bệnh đến khi anh đột ngột biến mất rồi đến cả lần xuất hiện tại bữa tiệc này.
Cô không thể hiểu nổi — vì sao chỉ để gặp được anh lại khó đến thế.
Cố Thư Trì lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng điệu chậm rãi:
“Anh chỉ không ngờ em sẽ tìm đến cô ta… cũng không ngờ… cô ta lại nói ra những chuyện đó.”
“Nếu cô Mạn không nói cho em biết thì thầy định giấu em đến bao giờ?”
Cố Thư Trì cúi đầu, như rơi vào suy nghĩ, cũng như thể đang né tránh câu hỏi của cô.
Im lặng rất lâu, anh mới từ từ mở miệng:
“Anh từng nghĩ… chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Từng nghĩ… sẽ chẳng còn cơ hội được thấy em lần nào nữa.”