Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 62

Chưa kịp để Ôn Thư Bạch mở lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.

“Bạch Bạch! Bạch Bạch! Cậu có ở đó không vậy! Cố Thư Trì xảy ra chuyện rồi, Bạch Bạch!”

Vân Thanh vừa gọi vừa cuống cuồng gõ cửa.

Chỉ một giây sau, cánh cửa bật mở, một bóng người cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt cô – áo choàng tắm buông lơi, dáng vẻ như vừa tắm xong, chân trần đứng trong phòng Ôn Thư Bạch.

Vân Thanh cứ tưởng mình hoa mắt.

Đến khi nhìn kỹ gương mặt kia, cô giật nảy người lùi lại hai bước, hét toáng lên:

“Á a a a—”

“Anh… anh sao lại ở… ở đây hả?”

Cô va mạnh vào lan can phía sau, tay run rẩy chỉ thẳng vào Cố Thư Trì, gương mặt không thể tin nổi.

“Anh… sao lại ăn mặc thế này? Trời đất ơi, Bạch Bạch của tôi đâu rồi?!”

Vừa nói, cô vừa cúi xuống nhặt lấy chiếc khăn choàng vẫn đang nằm dưới sàn rồi định xông thẳng vào phòng. Cố Thư Trì không nói một lời, chỉ hơi nghiêng người tránh lối cho cô đi vào, đồng thời siết chặt lại áo choàng.

Lúc này Ôn Thư Bạch vẫn đang ngồi thu mình ở góc tường, ôm gối khóc nấc.

Vân Thanh vừa nhìn thấy liền hét lên một tiếng nữa:

“Bạch Bạch! Cậu làm sao vậy? Tên đó sao lại ở trong phòng cậu hả?”

Ôn Thư Bạch nghe tiếng, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ngấn lệ, theo phản xạ vội giơ tay lau mặt.

Vân Thanh lập tức quấn khăn choàng lại người cô, vừa che vừa muốn ôm lấy cô mà dỗ dành.

Nhưng càng nhìn càng thấy không ổn.

Tư thế này… dáng vẻ này… thêm cả chiếc áo choàng rơi ngoài cửa…

Tưởng tượng vụt qua trong đầu khiến cô giận bốc khói.

Vốn dĩ trước đây cô đã chẳng có thiện cảm gì với anh, lúc này thì giận đến bốc hỏa. Cô đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Cố Thư Trì, giơ tay tát cho anh một cái thật mạnh.

Căn phòng im ắng đến mức cái bạt tai kia vang dội hơn bao giờ hết.

Cái tát bất ngờ khiến Cố Thư Trì không kịp phản ứng, anh ngẩn người quay đầu, theo bản năng đưa tay lên ôm lấy bên má.

Suốt hơn hai mươi năm qua, Cố Thư Trì chưa từng bị ai tát như vậy.

Ôn Thư Bạch cũng chết sững tại chỗ.

“Đồ khốn! Thì ra là chạy tới đây bắt nạt Bạch Bạch của tôi! Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!”

Cố Thư Trì vẫn đứng yên, ánh mắt hoang mang như không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn Vân Thanh chỉ tay vào mặt mình mà mắng như tát nước.

Lúc này Vân Thanh vẫn mặc váy dạ hội, nhưng khi chống nạnh mắng người thì hoàn toàn chẳng còn chút hình tượng nào nữa.

Mắng xong chưa đã, cô lại định tát thêm cái nữa.

Nhưng lần này chưa kịp giáng xuống, tay cô đã bị Cố Thư Trì chặn lại giữa không trung.

“Cô là ai vậy hả?” – anh nói.

Vân Thanh trừng mắt nhìn anh, giãy dụa mấy cái nhưng không thoát được, tay vẫn bị anh giữ chặt lơ lửng, không thể cử động.

Cô nghiến răng gằn giọng: “Buông tay ra! Đồ b**n th**!”

Cố Thư Trì cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ung dung đưa tay kia lên quệt nhẹ khóe môi. Ngón tay dính một chút máu, anh bật cười khinh khỉnh:

“Tay cô cũng khoẻ đấy.”

Thấy vậy, Ôn Thư Bạch vội vàng đứng dậy, lao đến kéo hai người ra, ngăn không cho sự căng thẳng bùng lên.

Vân Thanh bị Cố Thư Trì kéo tay hơi đau, lúc được buông ra liền vung tay lên trong không trung rồi đưa lên miệng thổi phù phù, vừa đau vừa tức lẩm bẩm mắng anh mấy câu.

Ôn Thư Bạch đứng ở giữa, trong khoảnh khắc chẳng biết nên lo cho ai trước.

Cô chỉnh lại khăn choàng trên người, lúc này cảm xúc cuối cùng cũng dịu xuống, đành quay sang Vân Thanh trước:
“Thanh Thanh, cậu hiểu nhầm rồi... bọn tớ không có làm gì cả.”

“Nhưng mà...”

Nhưng mà với bộ dạng thế kia, quần áo thế kia, nét mặt vừa như bị bắt nạt vừa như vừa khóc sưng mắt của Ôn Thư Bạch thì thật sự rất khó khiến người khác tin rằng “không có gì xảy ra.”

Ngay cả chính Ôn Thư Bạch khi nói câu đó cũng chẳng mấy vững dạ.

Thực ra đúng là có chút chuyện, chỉ là bây giờ cô cảm thấy quá mệt mỏi, mệt đến mức không biết nên bắt đầu từ đâu mà nói.

Cố Thư Trì liếc Vân Thanh bằng ánh mắt lạnh nhạt, gương mặt như đầy oán khí, lặng lẽ lướt qua bên hai người, đi thẳng vào phòng khách đối diện.

Vân Thanh trố mắt nhìn theo bóng anh rồi lại nhìn cánh cửa phòng khách trong nhà bà ngoại bị anh đóng sầm lại.

“Hả? Anh ta? Ai cho anh ta ở lại đây vậy hả?”

Vân Thanh vẫn khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn cánh cửa, Ôn Thư Bạch vội kéo tay cô:
“Thanh Thanh.”

Lúc này Vân Thanh mới quay đầu lại, vừa rồi còn hừng hực tức giận nhìn Cố Thư Trì, bây giờ lại lập tức đau lòng cúi xuống nâng mặt Ôn Thư Bạch lên:
“Trời ơi, Bạch Bạch của tớ, anh ta không làm gì cậu đấy chứ?”

Ôn Thư Bạch theo bản năng sờ lên cổ mình, cảm giác ấm áp và mơn man khi nãy lại vụt qua trong đầu. Nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu:
“Tớ không sao. Chỉ là… nãy có cãi nhau một trận.”

Lý do này… cô đã dùng quá nhiều lần rồi.

Mỗi lần cô và Cố Thư Trì cãi nhau, hình như đều kết thúc bằng nước mắt.

Nhưng lần này lý do cô khóc không phải vì anh nói gì làm tổn thương cô.

Vân Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng như bị bóp chặt lại.

Thời gian gần đây, vì chuyện của Cố Thư Trì mà Ôn Thư Bạch lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, sống chẳng ra sống.

Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi đến cùng cực của cô lúc này, Vân Thanh lại chẳng nỡ hỏi thêm gì nữa.

“Bạch Bạch, nếu cậu mệt rồi thì nghỉ trước đi, mấy chuyện còn lại để mai rồi nói.”

Cô vừa xoa mặt Ôn Thư Bạch, vừa dỗ dành mấy câu. Vốn dĩ cô định chạy về chỉ để báo chuyện Cố Thư Trì xảy ra chuyện ở buổi tiệc, ai ngờ vừa mở cửa thì cái người mất dạng giữa đám đông ấy lại đang đứng thản nhiên trong phòng của bạn cô.

Hai người kia trông thế nào cũng không giống như là “chẳng có gì xảy ra”... nhưng cô không định tra hỏi.

Ôn Thư Bạch khẽ gật đầu, giơ tay ôm lấy Vân Thanh:
“Cảm ơn cậu, Thanh Thanh… thật sự không sao đâu, đừng lo cho tớ. Tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tớ...”

Cô nghẹn lời. Mọi thứ quá hỗn loạn, cô cần thời gian để chậm rãi sắp xếp lại.

“Sau này tớ kể cậu nghe từng chuyện một.”

Vân Thanh nhẹ nhàng thở dài, vẫn gật đầu như cũ, dịu dàng vỗ lưng cô:
“Không sao, không vội. Bạch Bạch, nếu cậu cần tớ, gặp chuyện gì thì chỉ cần nói với tớ là được. Tớ luôn ở đây.”

Ôn Thư Bạch bỗng thấy sống mũi cay xè, khẽ “ừ” một tiếng, dựa vào vai Vân Thanh, giọng lí nhí như mèo con sắp khóc.

Đêm xuống, Ôn Thư Bạch ngồi tựa vào đầu giường, gần như không chợp mắt nổi.

Cô lại nghĩ đến những lời Cố Thư Trì vừa nói.

Cho nên… ý của anh là… anh thích cô sao?

Hay chỉ như Mạn Hi từng nói, chỉ đơn thuần là khao khát mang tính sinh lý với mùi hương của cô, do ở bên nhau quá lâu mà sinh ra sự “nghiện” về khứu giác?

Nhưng so với việc đó, điều cô càng nghĩ mãi không thông là: bản thân đã bắt đầu quan tâm đến anh từ khi nào?

Rõ ràng trước kia lúc nào cũng chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt, vì chút tiền lương mà ép bản thân phải ở lại, vậy mà tại sao đến lúc anh thật sự rời đi… cô lại cảm thấy khó chịu đến thế?

Trong đêm dài không thể ngủ, tiếng mưa bên ngoài cũng dần lắng xuống, qua cửa sổ chỉ còn lại hương cỏ cây lẫn trong khí ẩm thanh mát.

Chợt ánh mắt cô liếc thấy gói thuốc bột lúc nãy văng xuống đất vẫn còn nằm im trong lòng bàn tay. Cô liền xuống giường, nhặt nó lên.

Cầm gói thuốc trong tay, Ôn Thư Bạch lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, rồi chẳng hiểu nghĩ gì mà nhẹ nhàng bước đến gần.

Trong bóng tối, cô hé mở cửa một khe nhỏ, lặng lẽ nhìn về phía căn phòng đối diện – nơi Cố Thư Trì đang ở.

Bất ngờ, cánh cửa ấy vang lên một tiếng động. Cô hoảng hốt vội vàng đóng cửa lại, lưng dán chặt vào cửa gỗ, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô nghiêng người, áp tai lên cánh cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nhưng ngoài tiếng động khi nãy, hành lang yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng gió thổi khe khẽ qua khung cửa sổ.

Tò mò trỗi dậy, cô lại rón rén mở hé cửa ra lần nữa, len lén liếc về phía căn phòng đối diện — lúc này đèn đã tắt, cửa phòng hé mở, bên trong chẳng có ai, xem chừng là anh đã đi ra ngoài.

Ôn Thư Bạch đứng sau khe cửa ngó nghiêng trái phải, đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng anh quay về.

“Đi đâu mất tiêu rồi?”

Đêm hôm khuya khoắt còn mò đi đâu cơ chứ...

Nghĩ vậy, cô dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.

Đêm tối mịt mùng, hành lang tầng hai không bật đèn, chỉ có ánh sáng le lói từ phòng cô hắt ra phía sau lưng, đủ để soi sáng từng bước đi.

Cô bước nhẹ đến trước cửa phòng anh, ló đầu nhìn vào trong, muốn xác nhận anh thật sự không có trong đó.

Nào ngờ vừa quay đầu lại, suýt chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Thư Trì đi đứng chẳng phát ra tí tiếng động nào như ma, không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng cô.

“Ma—A a a…”

Chưa kịp hét lên, anh đã nhanh tay bịt miệng cô lại, ghé sát thì thào:
“Suỵt, đừng la, đêm hôm rồi, em định gọi cả nhà dậy hết à?”

Giọng anh vẫn còn chút giận chưa tan. Ôn Thư Bạch mở to mắt nhìn anh trong bóng tối, ngoan ngoãn gật đầu.

Xác nhận đúng là người chứ không phải ma, tim cô cuối cùng cũng hạ nhịp trở lại.

Thấy cô không còn hoảng loạn, anh mới buông tay ra.

Chỉ là anh cũng không hỏi han gì cô đang lén lút đứng đây làm gì giữa đêm khuya, chỉ lạnh nhạt rút tay về, xoay người định vào phòng.

Ôn Thư Bạch bỗng nghe tiếng “loảng xoảng” nhỏ vang lên, liền cúi đầu muốn nhìn xem anh đang xách thứ gì trong tay.

Dưới ánh sáng lờ mờ, cô phát hiện hình như là một cái hộp.

Tò mò nổi lên, cô lặng lẽ bám theo phía sau, muốn xem anh lại định làm trò gì.

Cố Thư Trì vừa bước chân vào phòng, bỗng nhiên khựng lại.

Ôn Thư Bạch đi sát quá, đâm sầm vào lưng anh một cái rõ đau.

“Á—ôi…”

Cô đưa tay lên ôm trán, không ngờ anh lại dừng đột ngột như vậy.

Anh xoay người, cúi đầu nhìn cô trong bóng tối, giọng trầm thấp vang lên:
“Muốn vào à?”

Ôn Thư Bạch chợt nhớ đến lúc trước bị anh ép sát vào tường, lời nói của anh khi ấy vẫn còn vang bên tai, liền cuống quýt lùi lại xua tay lia lịa:

“Không không không! Không cần đâu! Em... em mang cái này cho thầy.”

Cô vội vàng đưa gói thuốc bột bà ngoại đưa lúc nãy ra trước mặt.

Ánh mắt Cố Thư Trì rơi xuống lòng bàn tay cô, nhìn chằm chằm vào đó mấy giây, nhưng lại không có ý định nhận lấy, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên:
“Anh không cần.”

Nói xong, anh lại xoay người định bước vào phòng.

“Cố Thư Trì!”

Cô đè thấp giọng gọi khẽ, cuối cùng vẫn giữ anh lại.

Anh đứng quay lưng về phía cô, nghe ra ý tứ trong giọng cô là vẫn còn lời muốn nói.

Ôn Thư Bạch bước lên phía trước, đứng đối diện với anh.

Sau lưng là căn phòng tối om, cô đứng ngay trước mặt anh, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình.

Lạnh lẽo, xa cách.

“Vừa nãy... xin lỗi nhé. Em thay mặt Thanh Thanh xin lỗi thầy, cô ấy không biết chuyện nên mới như thế...”

Cô cúi đầu, chân thành lên tiếng, đồng thời liếc nhanh sang chiếc hộp trong tay anh – đúng là hộp thuốc thật.

Vậy là... anh thật sự bị thương nặng đến mức phải đi tìm thuốc sao?

Trong lòng cô chợt dâng lên chút áy náy.

Nhưng khoan đã, cái hộp thuốc đó... từ đâu ra? Đây là nhà bà ngoại của Thanh Thanh mà? Sao anh lại biết rõ chỗ để thuốc như thế?

Cô sống ở đây bao nhiêu ngày còn chưa từng để ý...

Nhưng giọng anh vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Ừ. Biết rồi.”

Ôn Thư Bạch càng chắc chắn: anh vẫn còn đang giận.

Vì vậy cô lại ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem chỗ bị tát khi nãy có chảy máu không:
“Thầy không sao chứ? Có cần em giúp bôi thuốc không?”

Cô nghĩ thế mới gọi là có thành ý xin lỗi.

Huống chi... anh đường xa chạy đến tìm cô, nói gì thì nói, cô cũng thấy mình có phần có lỗi.

Trong bóng tối, cô bỗng nghe được tiếng cười nhẹ thoát ra từ mũi anh.

Tiếp đó, anh từ từ cúi xuống, sát gần cô hơn:
“Không sợ anh nữa à?”

Ôn Thư Bạch vội siết chặt gói thuốc trong tay, giấu ra sau lưng, nghiêm mặt nói:
“Dù sao cũng vì em mà thầy mới bị vậy.”

Anh chợt tiến thêm một bước, cô bất giác lùi về phía phòng anh:
“Thầy...”

“Thế em nói xem, nên bù đắp cho anh kiểu gì đây? Cái tát lúc nãy đau lắm đấy.”

Ôn Thư Bạch căng thẳng nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của anh càng lúc càng sai sai.

Sao... lại giống như đang nũng nịu, mà cũng na ná trêu chọc cô thế này?

“Anh nhớ không nhầm thì tối nay có người còn đá anh hai phát đấy. Anh còn chưa tính sổ đâu.”

“...”

Đúng là thù dai thật sự...

Anh lại từng bước ép cô lùi vào trong phòng.

“Em xin lỗi rồi còn muốn gì nữa!”

Cô bĩu môi, lí nhí lầm bầm.

“Anh muốn gì à?”

Anh cười khẽ một tiếng, rồi vung tay đóng cửa lại.

“Này này này ——”

Cô vừa đưa tay định ngăn thì cửa đã khép chặt.

Cả thế giới chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng từ cửa sổ hắt vào.

“Ôn Thư Bạch, anh vừa cho em cơ hội rồi. Chính em tự bước vào đấy nhé.”

“Không, em chỉ... em chỉ muốn bôi thuốc cho thầy thôi mà!”

Thật ra là vì nghĩ anh còn giận nên cô mới muốn đích thân xin lỗi.

“Không quan tâm.”

Anh đặt hộp thuốc xuống đất rồi thẳng tay bế cô lên.

“Này này thầy làm gì đấy! Đặt em xuống ngay ——”

Cố Thư Trì mặc kệ cô đấm đá loạn xạ, vẫn ôm thẳng cô đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi đặt lên trên đó. Chiều cao vừa vặn.

Cách bố trí trong phòng này khá giống phòng cô – cũng gần cửa sổ, ánh trăng dịu dàng len qua rèm mỏng, sáng hơn phòng bên kia một chút.

Thế nhưng Cố Thư Trì không bật đèn, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.

Anh chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn cô, giọng mang theo chút trách móc:
“Sao lúc nãy không giải thích với bạn em?”

“Em...”

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, đầu óc cô căn bản chưa kịp phản ứng.

Anh liếc nhìn cô, hít sâu một hơi:
“Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

“Cái tát đó anh ăn thật oan uổng mà.”

Ôn Thư Bạch mím môi, có chút áy náy:
“Em xin lỗi thầy rồi còn gì.”

Cố Thư Trì đúng là người khó dỗ.

Hồi còn ở nhà anh cô đã sớm nhận ra điều đó.

Giọng Ôn Thư Bạch nhỏ lại:
“Vậy... thầy nói đi, muốn sao?”

Vừa dứt lời, cô đã ôm lấy ngực, ra dáng phòng bị:
“Nói trước nha Cố Thư Trì, Ôn Thư Bạch em bán nghệ không bán thân, kệ thầy có uống thuốc hay chưa, nếu dám làm gì em... em sẽ tát thầy thêm mấy cái nữa đấy!”

Cố Thư Trì cúi đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô rồi bật cười khẽ.

Sau khi cười đủ, anh cũng tiện thể rời khỏi bàn, đi tới mở đèn tường rồi xách hộp thuốc quay lại.

Ánh đèn bật sáng khiến Ôn Thư Bạch có chút chói mắt.

“Vậy em cứ nợ trước đi, món nợ này... sớm muộn gì anh cũng tính cho rõ ràng.”

Nói xong, anh đặt hộp thuốc lên bàn, lục lọi loạt lọ thuốc bên trong lách cách.

Lúc này Ôn Thư Bạch mới nhìn rõ vết rách nơi khóe môi anh, còn dấu bàn tay đỏ ửng trên má vẫn lờ mờ hiện rõ.

“Bạn em chắc là tay vả gãy cả tướng.”

Anh vừa nói vừa móc ra nào là lọ, nào là bông gòn, có vẻ tâm trạng đã dịu đi không ít.

Tâm trạng vừa tốt lên, anh liền nói nhiều hẳn.

“Gương mặt đẹp trai của anh suýt bị cô ấy vả đến biến dạng luôn rồi, em biết không? Ôn Thư Bạch, em định bồi thường cho anh kiểu gì đây hả?”

Anh lẩm bẩm như chú cún con bị bắt nạt, vừa oan ức vừa càm ràm không ngớt. Ôn Thư Bạch chỉ yên lặng ngồi bên nghe anh lục thuốc, nghe anh kể khổ.

Đến lúc này mà vẫn còn kiêu căng tự mãn.

“Thầy thôi đi.”
Cô đưa tay giật lấy lọ thuốc trong tay anh, lúc này mới phát hiện ra: ống tay áo áo choàng anh xắn lên, phần da lộ ra có vài mảng bầm tím; bên trong áo choàng còn lấp ló vết thương đỏ ửng.

Giống như... vừa mới đánh nhau với ai đó.

Vừa nãy lúc hai người còn cãi nhau dữ dội, cô hoàn toàn không để ý.

Nhưng bây giờ, trong ánh đèn sáng, những vết thương trên người anh hiện rõ rành rành.

“Thầy bị gì thế này?”

Cô chỉ vào mảng bầm kia.

Cố Thư Trì sững người, cúi đầu nhìn một chút.

“Thầy đánh nhau à?”

Anh liếc vết bầm trên tay, có phần lúng túng kéo tay áo xuống, chỉ “ừ” một tiếng cho qua.

“Thật sự đánh nhau rồi sao?”

Chỉ trong chốc lát, mà ở buổi tiệc đó ai nấy đều giữ thể diện, ai lại đi đánh nhau với anh chứ?

Nhưng nhìn phản ứng của anh thế này, chẳng phải là ngầm thừa nhận rồi sao?

“Tại sao lại đánh nhau?”

Ôn Thư Bạch cầm lọ thuốc, nhảy xuống khỏi bàn, vặn nắp ra, dùng bông gòn chấm thuốc, định bôi giúp anh.

Cố Thư Trì cúi đầu kéo qua một chiếc ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Nói đi, sao lại đánh nhau?”

Cô chấm thuốc rồi nhẹ tay bôi lên nơi khóe môi anh, anh đau đến mức khẽ hít một hơi lạnh:
“Hừm... vì Chu Chính Dương.”

Tay Ôn Thư Bạch bỗng khựng lại.

“Chu Chính Dương?”

Bình Luận (0)
Comment