Ôn Thư Bạch chợt nhớ lại, lúc bị mấy bảo vệ chặn lại, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô... cũng là Chu Chính Dương.
Khi ấy cô đã nghĩ đi nghĩ lại, có thể ra lệnh cho bảo vệ chặn người, chắc chỉ có ông ta.
Thế nhưng một người như vậy tại sao lại so đo với cô? Họ thậm chí còn chẳng quen biết.
Nếu không phải vì Cố Thư Trì, cô căn bản không đủ tư cách để nhận được tấm thiệp mời ấy.
“Vì sao chứ?”
Lúc này, Ôn Thư Bạch còn định kể luôn những suy đoán trong lòng mình cho anh nghe.
Cố Thư Trì ngước mắt liếc nhìn cô, dường như cảm thấy câu hỏi này đặc biệt khó để trả lời.
“Lúc đầu nghĩ là tiệc thọ của cụ bà, nên nể mặt mà đến.”
“Không ngờ lại thành buổi nói chuyện cưới xin.”
“Sao lại bàn chuyện hôn nhân ở tiệc thọ của mẹ Chu Chính Dương?”
“Mạn Hi nói với em rồi đúng không? Rằng hai nhà bọn anh có hôn ước từ nhỏ?”
Ôn Thư Bạch gật đầu, tiếp tục giúp anh bôi thuốc lên chỗ tay bị thương.
Có vài chỗ đã trầy da, trước đó lại dính nước mưa chẳng được xử lý, giờ trông đỏ rực.
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Chu Chính Dương? Hai người quen nhau à?”
Trong ấn tượng của cô, Cố Thư Trì thậm chí còn không coi ông ta như người thân, giống như còn nợ ông ta một bức tranh chưa vẽ xong.
Cố Thư Trì khẽ bật cười khinh miệt:
“Không quen sao được? Đó là bố ruột của anh.”
Anh nói rất thản nhiên, như thể bốn chữ "bố ruột của anh" chẳng mang theo chút sức nặng nào.
Ôn Thư Bạch sững sờ há miệng, kinh ngạc đến mức làm rơi luôn cây tăm bông trong tay.
Một người họ Chu, một người họ Cố, sao cũng không giống cha con.
Nghĩ đến cú lừa lần trước với "chú họ giả", lần này Ôn Thư Bạch đã có phòng bị, không hoàn toàn tin lời anh, nghĩ thầm có khi nào lại trêu chọc cô.
Dù vậy, cô vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cố Thư Trì thấy phản ứng của cô cũng chẳng có gì bất ngờ.
Dù gì mấy năm qua, không có bất kỳ tin tức hay hình ảnh nào từng cho thấy giữa hai người họ có liên hệ gì.
Thậm chí rất hiếm khi thấy Cố Thư Trì xuất hiện cùng ông ta trong cùng một sự kiện.
Dù đôi lúc cả hai cùng được mời đến một sự kiện do nhãn hàng tổ chức, Cố Thư Trì cũng luôn lấy lý do để từ chối.
Về sau, anh dứt khoát về sống ở vùng biển, không tham gia bất kỳ hoạt động nào nữa.
“Thầy nói dối đúng không? Lần trước bảo đó là chú thầy, rốt cuộc cũng là gạt em.”
Cố Thư Trì liếc nhìn cô, không giận khi bị vạch trần, dường như không buồn giải thích chuyện cũ, cứ thế thản nhiên thừa nhận:
“Lần này là thật.”
Ôn Thư Bạch cúi người nhặt tăm bông rơi dưới đất vứt vào thùng rác rồi lấy một cây mới. Nhìn vẻ mặt bình thản mà chắc nịch của Cố Thư Trì, cô càng thấy lời anh nói lần này là thật.
“Nhưng... hai người đâu có cùng họ mà.”
Cô nhìn lên phần da bị thương của anh, cảm thấy nhói lòng.
Vậy mà suốt quãng đường mưa gió lúc anh ôm cô không hé một lời, chẳng lẽ không đau sao?
Vừa nhẹ nhàng bôi thuốc, cô vừa len lén nhìn anh, trong lòng trào lên một cảm giác xót xa kỳ lạ.
Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt Cố Thư Trì cụp xuống, gương mặt thoáng nét trầm lặng.
Ôn Thư Bạch thấy anh im lặng, liếc sang nhìn kỹ, phát hiện gương mặt anh hiện lên một nét buồn man mác, một biểu cảm giống như... là đau thương.
Cô nghĩ mình vô tình đụng vào nỗi đau của anh, bèn im lặng không hỏi tiếp.
Dù sao ở trong nước cũng không phải ai cũng mang họ cha, nhiều người vẫn mang họ mẹ. Có lẽ Cố Thư Trì cũng là một trong số đó.
Nghĩ tới mẹ anh, cô lại nghĩ đến những bức phác họa kia.
Chẳng phải mấy bức tranh vẽ người phụ nữ kia chính là khởi đầu của mọi chuyện sao?
Hai người cùng chìm vào yên lặng, Cố Thư Trì không nói gì, Ôn Thư Bạch cũng không dám hỏi thêm, chỉ cẩn thận xử lý vết thương cho anh.
Lúc nãy chỉ bôi thuốc lên miệng thôi mà anh đã đau đến kêu, giờ rõ ràng vết thương ở tay nghiêm trọng hơn, vậy mà Cố Thư Trì lại không phát ra tiếng nào, như thể đã mất đi cảm giác.
Ôn Thư Bạch bôi xong chỗ ở tay, lại nhìn xuống phần áo choàng phía ngực anh.
Áo choàng buộc khá chặt, lại che đi ánh sáng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra còn có thêm vết thương.
Cô lưỡng lự, không biết nên mở lời thế nào.
Cố Thư Trì vẫn ngồi đó, hai tay đan vào nhau, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
“Cố Thư Trì... chỗ còn lại, thầy... tự làm nhé?”
Nghe vậy, anh mới dường như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Không biết vì sao, lúc này trong mắt anh lại có thêm một tầng dịu dàng.
Anh vẫn không nói gì. Ôn Thư Bạch dứt khoát nhét lọ thuốc vào tay anh:
“Thầy... bị thương ở mấy chỗ khá kín, em không tiện. Tự soi gương rồi bôi thuốc nhé.”
Anh vẫn không lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Ôn Thư Bạch đợi thêm một lát, thấy anh không phản ứng gì, tưởng anh đã nghe lời, bèn vứt tăm bông đã dùng xong vào thùng rác:
“Không có việc gì nữa thì em về phòng ngủ đây.”
Vừa đứng dậy chuẩn bị đi, thì anh bất chợt nắm lấy tay cô.
“Đừng đi.”
Anh kéo cô trở lại gần mình:
“Em bôi giúp anh đi, anh tự làm không khéo, lỡ bị nhiễm trùng thì sao.”
“......”
Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt ướt át tội nghiệp, cứ như mèo con bị bỏ rơi.
Ôn Thư Bạch thừa nhận, tim cô lại mềm nhũn.
Thậm chí, cô còn nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ: muốn xoa đầu anh.
Sao ánh mắt anh lại giống con thú nhỏ thế này chứ?!
Nếu giờ trước mặt cô là một con mèo hay con cún, cô nhất định sẽ đưa tay ra v**t v* cái đầu lông mềm ấy.
Nhưng đây rõ ràng là Cố Thư Trì, vậy mà cô lại muốn... vuốt tóc anh.
Ánh mắt này... học của ai vậy chứ?
Học kiểu gì mà khiến cô cứ thấy anh như vậy là lại mềm lòng.
“Nhưng... nhưng mà chỗ bị thương còn nằm bên trong áo thầy...”
Cô không tiện nói ra câu sau, chỉ khẽ chỉ vào vết thương mờ mờ lộ ra trên người anh.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng, thì người kia đã dứt khoát tự tay cởi dây áo choàng, hoàn toàn không có lấy một chút do dự.
“Đ-đ-đợi đã!!”
Gương mặt Ôn Thư Bạch lập tức đỏ bừng, cô lúng túng quay ngoắt đầu đi, đưa tay che mắt lại.
“Thầy làm cái gì vậy!”
Cái người này sao lại có thể... tự nhiên như vậy chứ?!
“Em căng thẳng gì thế?”
“Không, ý là… thầy chỉ mặc mỗi áo choàng thôi đúng không?”
“Thì sao?”
“Thì… chẳng phải bên trong thầy không mặc gì sao… Không được không được, thầy tự bôi thuốc đi!”
Cố Thư Trì cúi đầu nhìn lại, hình như cũng hiểu ra ý của cô.
“...Bên trong có mặc.”
Anh có chút bất đắc dĩ nhìn gương mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy của cô, nhưng thấy cô luống cuống thế lại đột nhiên thấy thú vị. Anh kéo cô lại gần, thuận tay vòng qua eo cô, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình.
Ôn Thư Bạch vẫn cố quay đầu né tránh, định vùng ra thì lại bị anh giữ chặt không cho đi:
“Không được đi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Thầy đừng có vu oan cho em, em chẳng làm gì cả, phải chịu trách nhiệm cái gì?!”
Anh hơi dùng sức kéo cô nghiêng hẳn về phía mình, khiến cô mất đà ngã vào lòng anh. Áo choàng trượt xuống một bên, để lộ cơ bụng trơn láng và săn chắc.
Ôn Thư Bạch trợn tròn mắt, mặt đỏ như trái táo chín rụng khỏi cành.
Cố Thư Trì hài lòng mỉm cười, lại nhét lọ thuốc vào tay cô:
“Anh đau lắm, đau thật đấy.”
Lúc nãy mấy chỗ bầm tím chẳng kêu than gì, giờ lại bày đặt r.ên rỉ trước mặt cô.
Ôn Thư Bạch chỉ cảm thấy bản thân nóng rực như sắp bốc cháy, toàn thân bỏng rẫy.
“Thầy thả em ra trước đi, em bôi thuốc cho.”
Tư thế này thật sự quá... thân mật, quá... ám muội.
Cô cảm thấy, họ không nên như vậy.
“Thì phải làm sao bây giờ, chính em nói rồi đấy, anh mà ngửi thấy mùi cỏ mèo là sẽ phát rồ.”
Nghe cái giọng lè nhè này của Cố Thư Trì, Ôn Thư Bạch cảm giác cái tên lưu manh hay trêu ghẹo ngày xưa đã quay trở lại rồi.
Cô khẽ liếc mắt nhìn anh một chút. Phải công nhận... cơ bắp người này cũng thật sự rất đẹp...
“Nếu thầy không buông ra, em chọc tay vào bây giờ đấy.”
“Ơ cái người này sao lại như vậy hả?”
“Em như nào chứ? Là thầy vô lại trước mà!”
“Thế em chọc đi, anh không sợ đau.”
Nói gì thì nói, anh nhất quyết không chịu buông tay.
“Em chọc thật, lát đừng khóc đấy!”
Dứt lời, Ôn Thư Bạch thật sự định đưa tay chọc nhẹ vào mép vết thương để hù anh. Nhưng chưa kịp đụng tới, ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một vị trí gần tim anh — ngay phía trên một chút, có một vết sẹo.
Đó là một vết sẹo nổi rõ trên da — dạng sẹo lồi, không thể xóa mờ — chắc chắn không phải do trầy xước thông thường gây ra.
Cô tập trung nhìn kỹ vết sẹo ấy, càng nhìn càng cảm thấy... quen quen.
Cô im bặt, không còn trêu đùa gì nữa. Cố Thư Trì cũng im lặng. Anh cúi đầu liếc theo ánh mắt cô, nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia.
Anh cũng không định che giấu, chỉ giả vờ thản nhiên hỏi:
“Làm sao vậy?”
Đồng thời, anh cũng âm thầm quan sát biểu cảm và phản ứng của cô.
Cô nhìn vết sẹo ấy một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên:
“Thầy... tại sao lại có một vết sẹo ở chỗ này?”
Bình thường thì ai lại bị thương ở vị trí đó cơ chứ?
Nhìn qua là biết không phải loại va quẹt bình thường — vì trên người anh không có vết sẹo nào khác đáng kể.
“Có sẹo thì sao?”
Giọng anh cũng mang theo chút dò xét.
Không còn chút không khí đùa cợt nào nữa, Ôn Thư Bạch ngẩn người nhìn vùng da ấy, đáp theo bản năng:
“Không phải… mà là hình dạng của nó, thật sự rất giống...”
“Giống gì cơ?”
Nó giống như một vầng trăng khuyết bị khuyết góc, hay như một lưỡi dao cong bị gãy mũi.
Hình dáng đó... trông thật sự rất giống một chỗ lông đặc biệt trên người Đao Đao.
Năm ấy, chính nhờ đám lông đặc biệt đó mà cô mới để ý đến con mèo ấy, rồi đặt tên nó là "Đao Đao".
“Giống cái gì?”
“...Mèo.”
“Con mèo em từng nuôi cũng có một dấu vết giống vậy.”
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi sửa lại lời:
“Nói chính xác thì là một vệt lông sẫm màu có hình dáng như vậy.”