Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 64

“Thôi, coi như em chưa nói gì.”

Ôn Thư Bạch vừa nói vừa sực nhớ ra, trước kia mỗi lần cô nhắc đến mèo, Cố Thư Trì đều sẽ tỏ vẻ căm ghét, tiện thể buông ra mấy câu mỉa mai đầy châm chọc. Giờ mà còn ngồi đây nhìn sẹo nhớ mèo, biết đâu lại bị anh mắng cho một trận.

Thôi cứ coi như trùng hợp đi.

Cô lại liếc nhìn vết sẹo kia một lần nữa, thầm nhủ bản thân đừng suy nghĩ nhiều.

Lúc Cố Thư Trì đang phân tâm, tay nới lỏng, cô liền nhân cơ hội trượt khỏi đùi anh.

Cô cầm lấy lọ thuốc, cẩn thận chấm thuốc rồi nhẹ tay bôi lên vết thương của anh. Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt vẫn không kiềm được mà lướt về phía vết sẹo kia.

Điều khiến cô bất ngờ là lần này Cố Thư Trì không hề nhân cơ hội trêu chọc cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Đợi cô xử lý xong các vết thương, anh bỗng ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô đầy ẩn ý:
“Có hứng thú à?”

Rồi anh dắt tay cô, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo kia.

Ôn Thư Bạch tròn mắt ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm đến vết sẹo mà tựa như bị điện giật, tê rần nơi da đầu.

“Vậy... vết thương này là sao mà có?”

Cố Thư Trì khẽ cười, thấy cô theo phản xạ muốn rút tay về thì anh cũng buông ra.

Anh cúi đầu khẽ bật cười, giọng nhẹ hẫng:
“Vì năm đó Chu Chính Dương mềm lòng, nếu không thì anh đã sớm chết rồi.”

Trên mặt Ôn Thư Bạch hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai trong đêm cô nghe anh nhắc đến Chu Chính Dương — người được anh gọi là bố ruột.

Khi nghe đến từ “chết”, Ôn Thư Bạch vẫn không kìm được mà run lên.

Cô khó mà tưởng tượng nổi có ngày lại nghe một người nói chuyện sống chết với chính bố ruột của mình một cách nhẹ bẫng như vậy.

Trong phim truyền hình hiện đại có đau khổ kịch tính đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là đoạn tuyệt quan hệ, nào đến mức này?

Huống chi người kia là Chu Chính Dương — một người đàn ông vẻ ngoài ôn hòa, tao nhã, lịch thiệp, không hề giống người có thể làm ra chuyện như vậy.

Thế nhưng lúc này, Cố Thư Trì lại chẳng có chút lúng túng nào như khi nãy nữa, ngược lại bình thản đến lạ, như thể đang kể lại câu chuyện của người khác.

Không sợ hãi, cũng không oán hận.

“Nhưng... thầy là máu mủ ruột thịt của ông ấy mà.”

Anh buộc lại áo choàng, ngẩng đầu nhìn cô:
“Còn nhớ anh từng nói gì không? Bản tính con người là thứ không chịu nổi sự soi xét, có máu mủ hay không vốn chẳng liên quan gì.”

Cô hơi ngẩn người, biết anh đang nhắc đến câu nói hôm đó.

Câu chuyện về túi bia kêu lách cách trong tay bố cô.

Dù cho Chu Chính Dương thực sự đã từng làm điều gì có lỗi với anh, cô vẫn cảm thấy anh không nên lấy tổn thương của mình ra để áp đặt lên người khác.

Ôn Thư Bạch không muốn nhắc lại chuyện hôm đó, cảm thấy gượng gạo nên cố tình tránh ánh mắt của anh, tự đi sang ghế ngồi.

Thấy cô bắt đầu ngại ngùng, Cố Thư Trì lại kéo câu chuyện về bản thân mình.

“Vết sẹo này là lúc đó để lại.”

“Ông ấy đã làm gì thầy?”

Đánh à? Mắng à?

Nếu chỉ là những chuyện đó, có khi cô còn có chút đồng cảm.

Dù sao hồi nhỏ cô cũng chẳng ít lần bị đòn roi.

Nhưng khi thốt ra câu hỏi đó, sống lưng cô đã lạnh buốt — cô linh cảm chuyện này không đơn giản.

Bởi cô biết dù là bố mẹ tàn nhẫn đến đâu cũng không thể đánh con đến mức để lại vết thương ở chỗ đó.

Cố Thư Trì im lặng một lúc, đưa tay cầm lấy con dao gọt trái cây trong đĩa hoa quả trên bàn:
“Thấy vết sẹo ở đâu không? Ngay phía trên tim.”

Ôn Thư Bạch khựng lại, mọi động tác đều dừng hẳn.

“Nếu khi đó ông ấy đủ tàn nhẫn thêm chút nữa, có lẽ—”

Anh cầm con dao, xoay tới xoay lui trong tay, như đang đánh giá độ chuẩn xác năm nào.

“Có lẽ bàn tay cầm dao lúc đó cũng chẳng lệch khỏi vị trí đó.”

Dứt lời, con dao hoa quả rơi vào trong đĩa, âm thanh va chạm bằng kim loại vang lên sắc lạnh như đâm thẳng vào lòng người.

Ôn Thư Bạch nhìn anh đầy kinh hãi, nghẹn lời, cảm giác như vừa nghe một câu chuyện hoang đường đến khó tin.

Cô thật sự không thể nào hình dung, người đàn ông từ những tấm ảnh trên mạng — luôn ôn hòa, hiền lành, thậm chí phúc hậu — lại có thể làm ra chuyện như thế.

Cố Thư Trì đột nhiên cười lạnh:
“Chừng ấy năm nay, vết sẹo này như dấu ấn đóng lên người anh, nhắc nhở từng phút từng giây rằng — anh là kẻ nên chết đi từ lâu rồi.”

“Là ông ta để anh sống sót.”

“Cho nên bao năm qua anh vẫn luôn tự hỏi: mình thật sự nên sống tiếp không?”

Ôn Thư Bạch nghe đến đây, không dám nghĩ tiếp nữa. Trong lời anh, cô nghe ra được sự oán giận xen lẫn hận thù.

Cô thật sự không thể tin trên đời lại có người dám ra tay như vậy với chính con ruột của mình.

Dù cô từng ghét bỏ gia đình mình thế nào đi nữa, khi nghe Cố Thư Trì nói như vậy về bố cô, cô vẫn tức giận, vẫn cảm thấy đó là sự phỏng đoán phiến diện, là điều bịa đặt.

Trước kia, cô cứ nghĩ mình chỉ không thích chia sẻ một mái ấm tan vỡ với người khác — vì từng có người nói với cô rằng những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như cô, sau này sớm muộn gì cũng trở thành kẻ méo mó, bất thường, tiêu cực và đáng sợ.

Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người như thế.

Vậy nên suốt những năm qua, cô luôn cố gắng chứng minh điều gì đó trước mặt người khác — chứng minh mình là người lương thiện, là người rộng lượng biết thấu hiểu.

Chứng minh rằng dù sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, cô vẫn có thể trưởng thành lành lặn, không méo mó, không gãy gập.

Cũng chẳng lạ gì lúc trước ở nhà Cố Thư Trì, mỗi lần cô muốn dò hỏi chuyện gia đình anh, bác Phó đều úp úp mở mở, nói năng ấp a ấp úng, chỉ nhún vai bảo: “Phức tạp lắm.”

Khi ấy, cô cứ tưởng “phức tạp” chỉ là cái cớ để không phải nói với một người ngoài như cô mà thôi.

Nhưng bây giờ, cô thật sự nghi hoặc — nếu những gì anh nói là sự thật, thì tại sao Chu Chính Dương lại đối xử với anh như vậy?

Một người như anh — thiên tài từ trong trứng nước, xét về lý thì dù sinh ra ở nhà nào cũng sẽ được nâng niu, bồi dưỡng. Một tương lai rực rỡ như thế, chỉ cần cho anh một môi trường lành mạnh để lớn lên, anh đã có thể trở thành cây cổ thụ vững chắc giữa ngành nghề của mình.

Vậy nên cô không thể hiểu nổi.

Cô từng khao khát có được thiên phú như anh, từng ngưỡng mộ cái nền tảng mà cô tưởng rằng đã nâng đỡ anh đi xa, cũng từng khó chịu vì sự buông thả sau này của anh — sống phung phí ngày tháng, lãng phí tài năng.

Chẳng ngờ rằng, sau tất cả, lại là một câu chuyện như thế này.

Cô bỗng nhớ lại chuyện từ rất lâu rồi — lúc Cố Thư Trì mới phát bệnh, suốt ngày đóng cửa không bước ra khỏi phòng. Cô đã lo lắng anh nghĩ quẩn trong đó, vội vàng tìm đến Ngụy Tư Đình nhờ giúp.

Nhưng khi ấy chỉ nhận được một câu nói nửa đùa nửa thật:
“Cậu ta sống tới giờ là vì cái đầu quá tỉnh táo thôi chứ đâu có dễ chết vậy.”

Giờ nghĩ lại, câu nói đó e là chẳng hề đùa.

Chỉ là cô vẫn chưa hiểu được một điều — nếu đã căm ghét anh đến vậy, sao cuối cùng lại vẫn cho anh một cuộc sống đủ đầy, vẫn cung cấp tài nguyên cho anh trưởng thành?

Một cơn gió lạnh luồn qua cửa sổ mở toang khiến tấm rèm mỏng trước bàn bị thổi phồng lên như bong bóng.

Giọng nói của Cố Thư Trì cũng dần lạnh lại, lạnh như cơn mưa tháng Chạp — mỗi giọt rơi xuống đều hóa thành băng giá.

Không biết có phải vì luồng gió lạnh đó không mà Ôn Thư Bạch cảm thấy không khí quanh mình đột nhiên hạ nhiệt, khiến cô không kiềm được mà khẽ rùng mình.

Cô không biết nên nói gì vào lúc này. Khi ngẩng đầu lên nhìn anh, thì thấy anh đang chống tay gác cằm, ánh mắt bình lặng nhìn ra ngoài cửa sổ — nhìn trăng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thật kỳ lạ, cô lại cảm thấy dáng vẻ ấy của anh... hơi giống Đao Đao.

Trước kia trong phòng cô, bàn học đặt ngay sát cửa sổ, chiếc bàn cũ kỹ lại nhỏ hẹp, đặt được sách vở với đèn bàn là đã kín chỗ.

Những đêm ấy, Đao Đao thường sẽ nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi đó ngắm trăng chỉ để được ở bên cô lúc làm bài tập.

Khi ấy cô từng nghĩ, chắc loài mèo nào cũng thích ngắm trăng.

Sau này mới nhận ra chỉ có mỗi Đao Đao là như thế.

Một lúc lâu sau, thấy anh vẫn ngẩn người nhìn trăng, Ôn Thư Bạch rốt cuộc cũng lên tiếng, dè dặt hỏi:

“Thầy... vẫn ổn chứ?”

Cố Thư Trì chẳng có phản ứng gì, vẫn dán mắt vào vầng trăng, như thể hoàn toàn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, chẳng hề nghe thấy lời cô.

Cô nghiêng đầu, gọi lại một tiếng:
“Cố Thư Trì?”

“Anh không sao.”

Thì ra anh có nghe.

Chỉ là không muốn rời khỏi ánh trăng kia mà thôi.

Thấy anh chăm chú đến thế, cô cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này đã gần nửa đêm, ánh đèn lác đác nơi xa cũng đã vụt tắt. Bên ngoài chỉ còn lại màn đêm, không ánh sáng, không âm thanh, không hơi thở con người.

“Cố Thư Trì, em...”

Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, dù là lời an ủi hay là chia sẻ bí mật.

Nhưng tới khoảnh khắc này, cô lại thật sự không biết phải nói gì — cảm giác như mọi lời đều trở nên thừa thãi, không hợp thời.

“Em chỉ là rất kinh ngạc. Vì người em từng thấy trên mạng — Chu Chính Dương — không hề giống như vậy.”

Ôn Thư Bạch nhớ lại, lúc Đường Thanh Thanh nhờ cô tra cứu thông tin, cô từng lên mạng đọc không ít tin tức về Chu Chính Dương.

Người đàn ông ấy thời trẻ tốt nghiệp trường danh tiếng, phong độ ngời ngời. Khi sáng lập Thánh Phương, ông cũng chỉ là một chàng trai non trẻ cỡ tuổi cô bây giờ, đem toàn bộ tâm huyết đặt cược vào lĩnh vực Internet.

Quả nhiên hơn mười năm sau, trong thời kỳ bùng nổ, ông đã phất lên như diều gặp gió, trở thành người dẫn đầu ngành, danh tiếng vang dội khắp nơi, trở thành câu chuyện huy hoàng mà ai ai cũng biết.

Người ta thường nói những người đàn ông thành đạt thường kết hôn muộn, mà Chu Chính Dương cũng không ngoại lệ.

Năm ba mươi lăm tuổi, ông cưới một người phụ nữ xuất thân danh môn, vừa xinh đẹp vừa ưu tú.

Người phụ nữ đó hoàn toàn không phải người mà Ôn Thư Bạch từng thấy trong tranh.

Hôn lễ năm đó tổ chức vô cùng linh đình, vang dội khắp nơi. Sau đó sinh được một cô con gái, gia đình hòa thuận hạnh phúc, được mọi người tán thưởng hết mực. Cũng chính nhờ tình cảm yêu thương vô điều kiện mà Chu Chính Dương dành cho vợ con, ông được đẩy lên thành tiêu điểm bàn tán, là hình mẫu người bố lý tưởng trong mắt công chúng.

Ai nấy đều nói ông chính là "chuẩn mực của những người làm bố".

Thậm chí trên mạng đến giờ vẫn còn tìm được những tấm ảnh gia đình ấm áp của họ — cô con gái nhỏ thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của bố mẹ, lúc nào cũng cười tươi như ánh mặt trời.

Chỉ là... chưa từng có ai nhắc đến việc ông còn có một người con trai ruột.

Huống hồ người con trai ấy lại là một họa sĩ thiên tài, nổi tiếng khắp thế giới.

Thật sự là chuyện khó tin, giống như một đoạn truyền kỳ rời rạc đến mức tưởng như hư cấu.

Trước đây, Ôn Thư Bạch luôn nghĩ rằng cuộc sống riêng của những người có thân phận cao quý kia vốn dĩ là điều mà dân thường không thể nào chạm tới.

Những gì người ngoài có thể biết cũng chỉ là phần mà họ bằng lòng phơi bày ra ánh sáng.

Dù đôi khi cũng có vài lời đồn thổi, như tin tức đời tư hỗn loạn của một nhân vật lớn hay minh tinh nào đó trong giới giải trí.

Ôn Thư Bạch không kìm được mà nghĩ — lẽ nào Chu Chính Dương cũng là loại người đó?

Lẽ nào, tất cả những điều đó... chỉ là một lớp vỏ được xây dựng nên?

Cô liếc nhìn Cố Thư Trì, trong đầu đột nhiên bật ra một từ không mấy thích hợp: con riêng.

Phim truyền hình không phải vẫn hay diễn thế sao?

Chẳng lẽ Cố Thư Trì cũng là một nhân vật kiểu đó...

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy có phần hoang đường, nhưng lại vẫn lén liếc nhìn anh lần nữa.

Sau khi nghe xong câu chuyện, cô bất giác cảm thấy — thật sự là... ánh mắt của Cố Thư Trì có nét gì đó giống với Chu Chính Dương.

Vốn dĩ thân thế của Cố Thư Trì luôn rất thần bí. Trên mạng chỉ thấy người ta tâng bốc tài hoa của anh chứ gần như không có chút thông tin cá nhân nào. Nhưng ai ai cũng đồn đoán chắc chắn anh là công tử nhà quyền quý, có hậu thuẫn hùng mạnh phía sau, nếu không thì sao lại có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy?

Bởi vì đâu phải ai cũng có thể học thứ mình muốn học một cách nhẹ nhàng như thế.

Ít nhất Ôn Thư Bạch thì không thể.

Chỉ là người đứng sau nâng đỡ anh suốt những năm tháng đó rốt cuộc là ai, chẳng ai biết rõ, cũng chẳng thể tìm ra manh mối.

Nghĩ theo lẽ thường, nếu đã bỏ công bỏ tiền ra nuôi dạy một người như vậy, hẳn là vì yêu thương anh rất nhiều.

Nhưng từ những gì Cố Thư Trì kể, e là không phải như vậy.

“Em có một câu muốn hỏi... nhưng không biết có nên hỏi không. Nếu thầy không muốn trả lời cũng không sao.”

“Muốn hỏi gì?”

“Em chỉ là... muốn biết, vì sao ông ấy lại đối xử với thầy như vậy?”

Theo lý mà nói, dù là con riêng thì cũng không đến mức căm ghét đến mức muốn anh chết đi. Cùng lắm thì giấu đi, để anh sống một đời kín đáo, vậy là xong.

Dù sao thì... anh cũng là một sinh mạng sống sờ sờ cơ mà.

Cố Thư Trì khẽ thở dài một hơi, đáp:

“Bởi vì ông ta nói anh là một con quái vật.”

“Bởi vì ông ta nói anh và mẹ anh — vốn dĩ không nên tồn tại trên đời này.”

Bình Luận (0)
Comment