“Quái vật?”
Nghe thấy từ đó, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Thư Bạch là cái chuyện kỳ lạ hôm trước xảy ra ở nhà Cố Thư Trì.
Chuyện đó vốn dĩ cô đã định hỏi rõ từ sớm, nhưng rồi hết lần này đến lần khác lại quên mất.
Lần duy nhất cô từng nhắc tới thì lại bị anh lái sang chuyện khác, hỏi ngược cô đủ thứ, khiến mạch suy nghĩ bị cắt đứt hoàn toàn.
Thấy nét mặt Ôn Thư Bạch có chút thay đổi, Cố Thư Trì cũng cẩn trọng hơn, giọng anh trầm thấp:
“Ừ, quái vật.”
“Thầy nói vậy là sao? Thầy đâu có giống quái vật.”
Cùng lắm chỉ là tính cách hơi quái một chút nhưng không đến mức khiến người ta phải ra tay tàn độc với anh như thế.
Nếu nói là quái vật, ít ra phải như cái thứ mà cô từng thấy trong phòng anh mới đúng.
Cô lấy hết can đảm, lặng lẽ quan sát anh từ đầu đến chân một lượt. Ngoại hình hoàn toàn bình thường, không có điểm gì kỳ lạ — rõ ràng là một người đàn ông cao ráo, lành lặn.
Ngoại trừ...
Có lẽ điều duy nhất khác biệt chính là việc anh... thích cỏ mèo.
Ôn Thư Bạch thầm nghĩ, chẳng lẽ... anh thật sự là mèo biến thành?
Liệu một người có thể hóa thành mèo ngay tại chỗ được không?
Đúng lúc đó, Cố Thư Trì bất ngờ đứng dậy, bước đến trước mặt cô. Anh cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, vây cô lại trong vòng tay mình. Giọng anh trầm thấp, đầy u ám:
“Muốn biết không?”
Ánh mắt và biểu cảm của anh khiến Ôn Thư Bạch cảm thấy hơi kỳ lạ nên cô nghiêng người né đi một chút:
“Thầy định làm gì vậy?”
“Còn nhớ em từng nói gì không? Nếu thật sự nhà anh có giấu một con quái vật... em sẽ làm gì?”
Ôn Thư Bạch nhìn anh, bắt đầu cố gắng lục lại ký ức xem mình đã nói gì.
Cô thật sự từng nói sao?
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cô gần như chẳng còn hơi sức đâu để nhớ mấy chi tiết vụn vặt.
Nhưng giờ thì cô hiểu vì sao Cố Thư Trì lại là kiểu người ghi nhớ từng câu từng chữ như vậy.
Trí nhớ của anh tốt đến mức kỳ lạ, có thể nhớ cả những chuyện nhỏ nhặt và những câu nói vô tình cô buột miệng thốt ra.
Những điều cô chưa từng để tâm thì anh lại luôn hỏi: “Em còn nhớ không?” Cứ như thể việc cô có nhớ hay không thật sự rất quan trọng đối với anh vậy.
Ôn Thư Bạch suy nghĩ một lúc thì cũng lờ mờ nhớ ra đôi chút.
Hình như đúng là có lần cô từng nói thế.
Cô nhớ lại buổi tối hôm đó, lúc hai người cãi nhau — ngọn nguồn cũng từ câu hỏi này mà ra.
Nhưng điều cô nhớ rõ hơn lại là những lời sắc bén, khiến người ta đau lòng mà anh buông ra vào cuối cuộc cãi vã đó.
Hôm ấy cô chỉ vì trách nhiệm công việc mà nói vài câu xã giao dỗ dành, sợ anh đang thử lòng mình nên cố gắng đóng vai một cấp dưới có trách nhiệm.
Thế nên giờ cô chỉ mơ hồ đáp:
“Em không nhớ nữa.”
“Không nhớ?”
Anh có vẻ không hài lòng lắm, cau mày khẽ một cái.
“Vậy giờ em nói đi, nếu nhà anh thật sự có giấu một con quái vật... em sẽ làm gì? Em có bỏ đi ngay không?”
Ôn Thư Bạch nhìn vẻ mặt cương quyết của anh, đoán được tám chín phần rằng câu hỏi này không phải để thử lòng, mà có lẽ... là thật.
“Chẳng phải... nhà thầy có nuôi mèo sao.”
Cô vẫn nhớ lời Mạn Hi từng nói.
Những vết móng mèo kỳ lạ và tiếng kêu hôm đó truyền ra từ phòng anh không phải ảo giác, cũng chẳng phải do ma quỷ — mà là thật sự có một con mèo.
Chỉ là Mạn Hi từng nói đùa với cô rằng:
Con mèo đó chính là Cố Thư Trì.
Một kiểu nói đùa thân thiết.
Nhưng lúc này biểu cảm của Cố Thư Trì lại quá mức nghiêm túc, không giống như đang muốn đùa cợt cô.
Nghe thấy từ “mèo”, khóe môi Cố Thư Trì hơi cong lên đầy ẩn ý. Anh lặp lại câu hỏi ban nãy:
“Vậy... em sẽ bỏ đi sao?”
“Sẽ không à?”
Dường như anh rất kiên quyết muốn nghe câu trả lời từ cô.
Trái tim Ôn Thư Bạch đập nhanh bất thường, như thể vừa nhận ra điều gì đó — một linh cảm kỳ lạ vừa trỗi dậy.
Cô có cảm giác... anh sắp nói ra điều gì đó cực kỳ động trời. Một chuyện có liên quan đến con mèo kia, đến “quái vật”, và có lẽ... cả đến cô nữa.
Cô nghiêm túc lắc đầu:
“Không đâu.”
“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không bỏ mặc thầy.”
Câu trả lời này... rất giống với điều cô từng nói hôm ấy.
Cố Thư Trì nhìn cô chằm chằm, lại nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Vậy em sẽ sợ chứ?”
Ôn Thư Bạch khựng lại một chút.
Cô sẽ sợ sao? Chính cô cũng không rõ.
Nếu là kiểu như lần trước — trong bóng tối bỗng dưng xuất hiện thứ gì đó kinh khủng thì chắc chắn là cô sẽ sợ.
Nhưng lần này, Cố Thư Trì lại nói chuyện vòng vo như muốn mở đường, Ôn Thư Bạch không phải ngốc, cô cảm nhận được anh có điều gì đó muốn tiết lộ, có lẽ là một chuyện rất kỳ lạ.
“Em sẽ sợ sao?”
Thấy cô còn do dự, anh lại hỏi lại lần nữa.
Ôn Thư Bạch hít sâu một hơi:
“Cũng không đến mức sợ.”
“Thật sự không sợ?”
“Không sợ, vì có thầy ở đây.”
Đồng tử của Cố Thư Trì khẽ co lại, dường như không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Ngón tay anh gõ nhẹ lên tay vịn, có vẻ hơi xúc động.
Nhưng lúc này, Ôn Thư Bạch nói ra câu ấy bằng tất cả sự chân thành — cho dù ngay sau đó anh có nói với cô rằng: "Đúng vậy, anh chính là con quái vật ăn thịt người", thì hình như... cô cũng không sợ nữa.
Có lẽ bởi vì cô rất chắc chắn, bất kể anh là ai hay sẽ biến thành thứ gì thì anh cũng sẽ không làm hại cô.
Lông mày Cố Thư Trì dần giãn ra, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hơn, trong đáy mắt như gợn lên một làn sóng nước yên bình và ấm áp.
“Cố Thư Trì, em biết thầy có điều muốn nói. Thầy yên tâm, dù thầy có nói gì, dù đó là chuyện khủng khiếp đến mức nào, em cũng sẽ không quay lưng bỏ rơi thầy.”
Dù cho anh là người mà ngay cả Chu Chính Dương cũng muốn giết bỏ.
Một người có thể bất chấp tất cả mà tìm đến cô... thì làm sao có thể là người quá tệ được chứ?
Anh đứng thẳng dậy, vươn tay kéo cô khỏi ghế rồi dắt cô bước đến công tắc đèn gần cửa.
Dự cảm trong lòng Ôn Thư Bạch càng lúc càng rõ rệt, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Em sẵn sàng chưa?”
Lần đầu tiên, Ôn Thư Bạch nắm tay anh ngược lại, siết chặt lấy bàn tay đang dắt mình rồi kiên định gật đầu.
Cạch.
Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Vì quá căng thẳng, khi đèn vừa tắt, Ôn Thư Bạch lập tức nhắm chặt mắt lại.
Nói không sợ thì là nói dối.
“Em mở mắt ra đi.”
Tay cô khẽ run.
Nhưng cô vẫn chậm rãi mở mắt.
Từ từ, cô cảm giác trước mắt mình xuất hiện một chút ánh sáng — giống như một đôi mắt đang dần hiện rõ.
Là đôi mắt phát ra ánh xanh thẫm trong bóng tối — rất giống với thứ cô đã thấy trong tủ quần áo lần trước.
Lần này, khoảng cách rất gần, cô cuối cùng cũng nhìn rõ — đó là một đôi mắt mèo.
Cô quá quen với ánh mắt của mèo rồi — cả dưới ánh nắng lẫn trong bóng đêm. Dù có thay đổi vì ánh sáng thì cô cũng vẫn nhận ra được.
Chỉ là lần đó trong tủ quần áo, cô bị dọa đến mức không thể quan sát kỹ, toàn thân quay cuồng rồi ngất lịm xuống đất.
Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong trí nhớ cô về đôi mắt ấy là sự sắc nhọn và sát khí mãnh liệt.
Nhưng bây giờ — đôi mắt đó lại dịu dàng và bình lặng, như ánh nhìn êm ái của một chú mèo ngoan đang đợi được v**t v*.
“Thầy...”
Cô nhìn vào đôi mắt ấy vẫn thấy ngỡ ngàng, nhưng nỗi sợ trong lòng lại không hề sâu đậm như cô tưởng. Thậm chí, cô còn cảm thấy cái linh cảm mãnh liệt mà mình có từ trước đến giờ... chính là vì đôi mắt này.
Sự tò mò treo lơ lửng bấy lâu — cuối cùng cũng đã có lời giải.
Là anh.
Thật sự là anh.
Anh vẫn nắm lấy tay cô, chưa từng buông ra. Nhưng Ôn Thư Bạch lại có thể cảm nhận rất rõ — dường như người đối diện còn căng thẳng hơn cô rất nhiều.
“Đôi mắt của thầy... sao lại biến thành màu xanh lá vậy?”
Họ đã từng cùng nhau đi qua bóng tối không ít lần — cô nhớ rõ ánh mắt của anh.
Ánh mắt đó khi nhìn cô luôn mang theo chút lạnh lẽo, đen sâu không đáy, đôi khi còn như một mặt hồ chết không gợn sóng.
Anh cuối cùng cũng mở lời:
“Không chỉ là xanh lá đâu.”
Nói rồi, anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào bờ vai cô. Trọng lượng cả người tựa vào người cô, nhưng giọng lại mềm nhũn, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai cô:
“Có thể xoa đầu anh một chút không?”
Ôn Thư Bạch nghiêng đầu — trong bóng tối nhìn không rõ lắm — nhưng vẫn thấy hơi lạ lẫm.
Cô chưa từng nghe Cố Thư Trì nói chuyện với giọng điệu như thế.
Nhưng rồi cô chợt nhớ — lúc anh ngồi trong xe, xin được ôm một cái, hình như... cũng từng dùng giọng điệu này. Chỉ là khi ấy anh trông như người bị nhập, còn cô thì quá hoảng sợ, chỉ nghĩ anh là kẻ điên.
Chưa kịp đưa tay lên, tay của anh đã nhẹ nhàng dắt tay cô đặt lên đầu mình.
Cô mở to mắt trong bóng tối, muốn nhìn cho rõ, cũng muốn cảm nhận thật kỹ.
Ngón tay cô chạm vào tóc anh trước, rồi lần dần lên trên... đầu ngón tay bỗng va vào một lớp gì đó mềm mềm, mịn mịn.
Lần này, có lẽ vì cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi chạm vào lớp lông mềm ấy, cô gắng gượng không rụt tay lại.
Cảm giác ấm áp và mềm mại cứ dần lan ra trong lòng bàn tay cô. Cố Thư Trì vẫn nắm tay cô, nhưng cô cảm nhận được — anh cũng đang do dự. Thế nên anh chỉ dẫn cô lần từng chút, từng chút một, để cô tự mình cảm nhận và tự quyết định liệu có muốn tiếp tục hay không.
Lòng bàn tay của Ôn Thư Bạch bị lớp lông mềm mại cọ tới cọ lui, ngứa ngáy từng đợt.
Cô lần tay sơ sơ để cảm nhận hình dáng, rồi bất ngờ há miệng — rất chắc chắn — đó là một cái tai mèo.
Chỉ là... tai này to hơn tai mấy con mèo cô thường v**t v* một chút.
Cái tai ấy khẽ giật giật trong tay cô, Ôn Thư Bạch hít sâu một hơi.
“Sợ không?”
Giọng nói khàn khàn lười nhác của Cố Thư Trì lại vang lên bên tai cô — hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày của anh.
“Không sợ.”
“Vì em biết đó là thầy nên không sợ.”
Thậm chí, cô còn thấy vui vì anh chịu mở lòng với cô.
Cái đầu lông xù đang tựa vào vai cô khẽ động đậy, hình như vui đến mức lại rúc gần thêm một chút.
Ôn Thư Bạch là người rất thích mèo, rất quen thuộc với mèo.
Chỉ là... đây là lần đầu tiên cô thấy tai mèo mọc trên người một người đàn ông.
Đến lúc này, cô cuối cùng cũng tin câu nói hôm đó của Mạn Hi thật sự không phải đùa.
Cố Thư Trì nhà thật sự giấu mèo. Mà con mèo đó — chính là anh.
Mèo là anh, “quái vật” cũng là anh, những lời đồn như gặp ma rồi đám trợ lý lần lượt nghỉ việc... tất cả đều là do anh gây ra.
“Vậy... thầy còn có một cái đuôi đúng không?”
Lúc đó, trong bóng tối có thứ gì đó quấn lấy bắp chân cô — chắc chắn là cái đuôi ấy.
Anh buông tay cô ra, vòng tay ôm chầm lấy cô, dùng chất giọng lười biếng đáp khẽ:
“Ừm.”
Cái ôm lần này dường như chặt hơn hẳn mọi lần trước — như thể sợ cô đổi ý mà bỏ chạy.
Ôn Thư Bạch dựa vào lồng ngực anh, gần như có thể nghe rõ nhịp tim đang đập thình thịch bên trong.
Mùi hương thoảng nhẹ từ người anh lan tỏa, vây lấy cô trong một không gian yên tĩnh dịu dàng.
Lần này, cái đuôi tinh quái kia không quấn lấy chân cô nữa.
Nhưng cô lại có thể cảm nhận rất rõ — cái đuôi phía sau lưng Cố Thư Trì đang hớn hở đến mức... đầu đuôi cũng dựng thẳng cả lên.
Nghĩ đến hình ảnh đó, cô bất giác thấy... đáng yêu đến lạ.
Vậy nên, cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ sau đầu anh — giống như cách cô hay xoa đầu những chú mèo nhỏ ngày trước.