Cố Thư Trì không biết mình đã ôm cô bao lâu, chỉ biết đến khi cảm thấy mỏi mới chịu từ từ buông ra.
"Vậy... em bật đèn nhé?"
Lần này đến lượt Ôn Thư Bạch chủ động hỏi.
"Ừ."
Khoảnh khắc ánh sáng bật lên, Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ trước mặt.
Một đôi tai mèo mềm mại vểnh cao trên đầu anh, gương mặt lại mang theo vẻ ngây thơ vô tội, cái đuôi sau lưng còn khẽ vẫy vẫy với cô.
Ôn Thư Bạch đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân rồi bật cười:
"Không đùa đâu, thầy thế này còn đáng yêu hơn hồi trước nhiều đấy."
Cố Thư Trì bĩu môi, giọng bắt đầu khó chịu:
"Mèo là loài phiền phức nhất trên đời."
"..."
Đến nước này rồi còn mạnh miệng bảo ghét mèo.
"Thầy nhìn lại mình đi, ngay cả cách nói chuyện cũng khác rồi."
Giờ thì mềm mỏng, biết làm nũng, không còn lạnh lùng như trước nữa.
"Thật à? Sao anh không thấy gì hết."
Ôn Thư Bạch nhìn chằm chằm anh mấy giây rồi phì cười:
"Thầy trước giờ có bao giờ dùng từ như 'à' hay 'mà' đâu."
Mà rõ ràng không chỉ giọng điệu, cả nét mặt lạnh tanh trước kia giờ cũng chẳng còn đáng ghét như thế.
Nghĩ lại chuyện ngày đó anh cứ cấm cô nhắc đến mèo trước mặt...
Thì ra là vì sợ đụng trúng bí mật.
"Vậy... thầy thật sự có thể biến thành mèo con à?"
Ôn Thư Bạch vừa hỏi vừa bắt chước dáng mèo cào tường.
Cố Thư Trì gãi đầu, cực kỳ không tình nguyện thốt ra một chữ:
"Ừ."
Mấy tin đồn trên mạng về ma quái cuối cùng cũng được làm sáng tỏ — tiếng mèo, dấu chân mèo, cả những sợi lông lơ thơ vương trên người cô hay mấy cục bông vo tròn cô vô tình thấy trong góc phòng vẽ...
Hóa ra, tất cả đều là anh.
"Những bức tranh đó là thầy vẽ à? Cả tiếng mèo kêu hôm đó em nghe thấy cũng là thầy?"
Cố Thư Trì đột nhiên đỏ mặt, quay đi lảng tránh, rõ ràng là không muốn thừa nhận.
Nhưng thái độ kia đã nói lên tất cả.
Ôn Thư Bạch lập tức chỉ tay vào anh, như vừa phát hiện ra chân lý:
"Vậy lúc em đến phỏng vấn, mấy cục bông em thấy trong phòng vẽ là... thầy vo từ chính lông mình à?"
"......"
Lần này mặt anh càng đỏ hơn, rõ ràng là đang gào thét trong lòng: Làm ơn đừng nói nữa mà!
Nhưng chính cái dáng vẻ xấu hổ đó lại càng khiến Ôn Thư Bạch phấn khích.
Cô bắt đầu tưởng tượng ra một cảnh tượng rất buồn cười — một người cao to mét tám như anh ngồi đó càu nhàu, vừa lầm bầm vừa nhặt lông mèo rụng rồi lại tỉ mẩn vo thành mấy cục bông nhỏ xếp một đống ở góc phòng không nỡ vứt đi, sau đó còn phải hốt hoảng giấu đi khi cô suýt phát hiện...
Dễ thương chết mất.
"Cố Thư Trì, không ngờ thầy là người như vậy đấy."
Thật sự... khẩu thị tâm phi quá thể.
Anh cuối cùng cũng không chịu nổi, đưa tay bịt miệng cô:
"Im miệng..."
Mèo cũng cần giữ thể diện chứ!
Còn Ôn Thư Bạch thì cười cong cả mắt, đôi mắt lấp lánh như trăng rằm.
Chả trách ánh mắt anh mỗi khi nhìn cô đều khiến cô mềm lòng — hóa ra không phải cố tình học, mà là bản năng trời sinh.
"Thế... thầy có thể biến thành mèo nhỏ cho em xem không?"
Ôn Thư Bạch chớp chớp mắt, tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Anh đưa tay che mặt cô lại:
"Về ngủ đi."
Cố Thư Trì sống quen kiểu sinh hoạt của mèo, thức đêm là chuyện thường nên giờ chưa buồn ngủ. Nhưng Ôn Thư Bạch thì đã bắt đầu ngáp liên tục, tuy vậy vẫn chưa muốn rời đi.
Lúc này trông cô mới giống mèo, còn anh lại giống... cây cỏ mèo.
"Nhưng em vẫn chưa thấy thầy biến thành mèo con mà, cũng chưa nghe đủ chuyện của thầy nữa!"
Cô giật tay anh ra, cố tình làm nũng như con nít đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ.
Ngay lúc này đây, trong mắt Ôn Thư Bạch, Cố Thư Trì chẳng khác nào một quyển truyện dày cộp đang mở ra trước mặt — và cô mới chỉ đọc được... trang đầu tiên.
Cố Thư Trì thản nhiên thu lại đôi tai và chiếc đuôi:
"Về sau còn nhiều thời gian, giờ đi ngủ đi."
Ôn Thư Bạch kinh ngạc nhìn anh — hành động thu tai thu đuôi gọn gàng như vậy khiến cô há hốc mồm:
"Thầy còn làm được thế nữa hả?!"
Ngay cả đôi mắt kia cũng dần tối lại, trở về màu đen nhánh như mực.
Thấy cô trông như vừa lần đầu bước chân vào thế giới lạ lẫm, Cố Thư Trì chỉ biết im lặng bĩu môi, xoay người cô lại, mở cửa rồi đẩy cô ra ngoài:
"Đi ngủ mau."
"Nhưng em không muốn ngủ thì sao? Em còn nhiều chuyện muốn hỏi thầy lắm."
Cô quay đầu lại, sống chết không chịu bước đi.
Cố Thư Trì chống một tay lên cửa, đôi tai và chiếc đuôi vừa thu lại thì anh lại quay về với dáng vẻ âm u, thâm trầm quen thuộc. Thấy cô cứ lì lợm như vậy, anh lại cong môi cười kiểu lười nhác, đầy xấu xa:
"Không muốn đi à? Vậy tối nay ở lại ngủ với anh đi."
Nói xong, anh còn làm bộ như định nhào tới bắt cô lại.
Ôn Thư Bạch lập tức vỗ tay gạt đi cánh tay anh vừa chìa ra:
"Ơ này, không không không, chuyện này thì thôi đi, trai gái khác biệt, không được vượt giới đâu nha!"
Dù anh có biến thành mèo dễ thương cũng không được đâu!
"Chứ không phải đã từng—"
Cố Thư Trì mới nói được nửa câu thì lập tức ngậm miệng, quay mặt sang hướng khác.
"Cái gì là không phải đã từng?"
Cô lập tức tò mò đuổi theo tới cùng.
Anh thì lại đánh trống lảng, giọng dõng dạc như đang tuyên bố:
"Anh nói trước nhé Ôn Thư Bạch, lúc anh không uống thuốc mà nổi điên lên thì chuyện gì cũng dám làm đó."
Anh còn nhấn mạnh lại một lần nữa:
"Kiểu không kiểm soát nổi luôn đấy."
"..."
Ôn Thư Bạch nuốt khan một cái, rồi ngoan ngoãn xoay người về phòng ngủ.
Cô vừa đến cửa, còn chưa bước vào đã không nỡ mà ngoái đầu nhìn lại — chỉ thấy người kia đóng cửa nhanh hơn bất kỳ ai cô từng biết.
Cô không khỏi nghi ngờ: Người này sao hôm nay lạ lạ thế nhỉ?
Thật sự là chưa uống thuốc sao? Cô bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì tối nay, phần lớn thời gian anh đều rất tỉnh táo.
Tỉnh táo kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Nhưng khoảnh khắc này, khi đứng một mình ở đây, Ôn Thư Bạch thật sự đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chỉ là trong lòng lại thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
Như thể bao nhiêu chuyện chất chứa trong tim cô bấy lâu nay, nay đã theo dòng nước ào ạt trôi đi sạch sẽ.
-
Khi Ôn Thư Bạch tỉnh dậy đã gần trưa.
Cô thậm chí không biết tối qua mình về phòng lúc mấy giờ. Mọi chuyện xảy ra đêm qua cứ như một giấc mộng—cô nhớ tới đôi mắt mèo dịu dàng ấy, nhớ cả đôi tai mềm mại đầy lông tơ của anh.
Cố Thư Trì… giờ này vẫn còn ở nhà không?
Cô bật dậy, mở cửa ngay.
Phòng đối diện sáng đèn, cửa mở toang. Ôn Thư Bạch bước lại gần, thấy trong phòng trống không, ga giường gấp gọn gàng như chưa từng có ai sử dụng.
Cô liền xỏ dép xuống lầu, thấy Vân Thanh cũng đang ở nhà, lúc này đang nằm dài trên ghế sofa vừa ăn trái cây vừa xem phim.
"Thanh Thanh, hôm nay không đi làm à?"
Vân Thanh vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên: "Bạch Bạch, nay thứ Bảy mà."
Cô còn giơ tay làm ký hiệu số.
Ôn Thư Bạch lúc này mới phản ứng kịp—do quá lâu không đi làm, cô sống đến mức chẳng nhớ hôm nay là mấy tháng mấy ngày, càng không biết là thứ mấy.
Vân Thanh ngồi dậy từ ghế sofa, thấy bộ dạng vui vẻ của Ôn Thư Bạch thì có hơi kinh ngạc.
Rõ ràng tối qua còn cãi nhau ầm ĩ như thế, vậy mà sáng nay Ôn Thư Bạch lại vừa tỉnh dậy đã vui vẻ đến mức ngân nga hát hò, như thể chuyện tối qua chẳng hề tồn tại.
Ôn Thư Bạch quay đầu nhìn quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Vân Thanh nhìn là hiểu ngay.
"Tìm Cố Thư Trì à?"
Ôn Thư Bạch hơi ngượng, gật gật đầu.
Vân Thanh vừa nhắc đến Cố Thư Trì đã lộ vẻ không vui, hoàn toàn không biết đêm qua giữa họ xảy ra chuyện gì.
"Anh ta làm cậu rối tung rối mù thành như vậy rồi mà vừa ngủ dậy đã lo đi tìm cái tên khốn đó."
"Không có đâu… Chỉ là tớ thấy phòng anh ấy trống trơn..."
Không thấy người đâu, theo bản năng lại muốn đi tìm anh.
Vân Thanh thở dài lắc đầu, vẻ mặt như đang nói “hết thuốc chữa rồi”:
"Cậu đấy, sao cứ mê mệt anh ta như vậy, bị bỏ bùa mê thuốc lú à, mới bị dắt mũi thành thế."
"Không mà…"
Thật ra nếu tối qua không phát hiện Cố Thư Trì có thể biến thành mèo thì cô còn dám mạnh miệng phản bác.
Nhưng từ khi biết anh thật sự là mèo, trong đầu cô chỉ còn đúng một câu: mèo dễ thương quá trời.
Nói là bị hạ bùa cũng không sai.
Chỉ là Ôn Thư Bạch vẫn chưa nghĩ ra nên nói với Vân Thanh chuyện này thế nào—dù gì cũng liên quan đến chuyện riêng tư của Cố Thư Trì. Tuy anh không nhắc gì đến việc giữ bí mật, nhưng bản thân cô hiểu rõ chuyện này không thể tùy tiện đem ra kể.
Huống chi giờ này Vân Thanh gần như đã có ấn tượng cực xấu về Cố Thư Trì, nói gì cũng như đang tìm cớ bênh vực cho một người từng mắc lỗi.
Cô nghĩ thôi cứ tạm gác chuyện của Cố Thư Trì lại đã.
Đang định đổi chủ đề thì Vân Thanh đã lên tiếng, kể luôn hành tung của Cố Thư Trì sáng nay:
"Sáng sớm nay Ngụy Tư Đình tới đón anh ta đi rồi. Nói là về nhà thay đồ trước, suốt ngày mặc cái áo choàng tắm đi loanh quanh ở đây thì đâu có được."
"Ra vậy..."
Cô gật đầu như đã hiểu: "Thế ông bà ngoại đâu? Cũng không ở nhà à?"
"Ông thì ra ngoài đánh cờ rồi, còn bà thì đi chợ với cô giúp việc. Sáng sớm thấy Cố Thư Trì vội vàng muốn đi ngay, nói là Ngụy Tư Đình đang chờ. Cô giúp việc ban đầu còn định đi mua sẵn cho anh ta bộ đồ mà anh ta không chịu, đòi tự về lấy."
Vân Thanh nói chuyện y như đang báo cáo tình hình buổi sáng.
Ôn Thư Bạch nghe ra được trong lời cô vẫn còn mang theo chút hờn giận.
Thế là cô bước lại gần, vươn tay nhẹ nhàng bóp vai cô bạn, giọng dỗ dành:
"Thanh Thanh, đừng giận nữa mà~"
Vân Thanh quay sang nhìn cô, lại thở dài, kéo cô ngồi xuống bên cạnh:
"Bạch Bạch à, tớ đâu có giận cậu, tớ giận Cố Thư Trì kìa. Cậu thử nói xem, chuyện hôm qua gây gổ khó coi tới mức nào?"
Chuyện tối qua vẫn còn khiến Vân Thanh thấy bực.
"Thanh Thanh, nghe tớ nói này, tối qua anh ấy thật sự không làm gì tớ cả. Chẳng qua lúc đó bọn tớ cãi nhau căng quá, tớ lại dễ xúc động, cứ kích động là khóc thôi."
Vân Thanh nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng, còn nghi ngờ cô đang cố tình bào chữa cho Cố Thư Trì.
"Thanh Thanh, cậu thật sự hiểu lầm rồi. Tin tớ đi, bọn tớ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa tối qua…"
"Tối qua sao?"
Ôn Thư Bạch nhất thời không biết nên giải thích thế nào, cảm giác như nói thêm sẽ lòi chuyện khác nên định đánh trống lảng:
"Tối qua anh ấy xin lỗi tớ rồi, cũng nói rõ lý do biến mất mấy ngày nay."
"Anh ta đi đâu?"
“Bị bệnh, phải về điều trị.”
“Bệnh? Anh ta chưa khỏi à? Nhưng sao tớ thấy anh ta giống như chẳng có gì.”
“Thật mà, bệnh cũng không nhẹ đâu.”
Vân Thanh im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Ôn Thư Bạch có phần bán tín bán nghi:
“Thật không đấy? Sao tớ cứ thấy sai sai.”
“Không lẽ là bệnh đầu óc hả?”
Ôn Thư Bạch vừa buồn cười vừa bất lực:
“Không phải. Là bệnh thật đó. Sau này tớ kể từ từ cho cậu nghe. Nhưng nói chung tin tớ đi, giữa bọn tớ thật sự không có gì hết.”
Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, Vân Thanh mới thở phào một hơi, siết nhẹ tay cô:
“Miễn là cậu không sao là tớ yên tâm rồi, Bạch Bạch à. Tớ chỉ sợ cậu bị anh ta làm tổn thương.”
Ôn Thư Bạch suýt thì buột miệng “Anh ấy tốt lắm mà”, nghĩ lại vẫn kịp nuốt xuống.
Câu đó mà thốt ra, kiểu gì Vân Thanh cũng sẽ liệt cô vào dạng não cá vàng vì yêu, vô phương cứu chữa.
Đúng lúc này, điện thoại Vân Thanh đổ chuông.
Cô cầm lên xem, hóa ra là Ngụy Tư Đình gọi tới.
“Bạch Bạch, là Ngụy Tư Đình nè.”
“Hả?”
“Không lẽ Cố Thư Trì lại xảy ra chuyện gì?”
Đúng ha—Ôn Thư Bạch chợt vỗ trán.
Chuyện ở bữa tiệc tối qua, cô vẫn chưa biết gì cả.
“Alo? Có chuyện gì thế?”
“Vân Thanh, chiều nay em và cô Ôn có rảnh không?”
Vân Thanh liếc nhìn Ôn Thư Bạch một cái rồi hỏi tiếp:
“Sao vậy?”
“Nếu rảnh thì mong em và cô ấy có thể đến nhà anh một chuyến. Có chuyện cần nhờ hai người giúp.”
Ôn Thư Bạch ngồi một bên thấy sắc mặt Vân Thanh hơi thay đổi, liền tò mò làm khẩu hình hỏi: Sao vậy?
Vân Thanh nhìn cô, bỗng nghiêm mặt, giơ điện thoại chỉ chỉ rồi dùng khẩu hình trả lời ba chữ.
Ôn Thư Bạch lập tức nhận ra:
Cố Thư Trì.