Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 67

Cúp máy xong, Ôn Thư Bạch lập tức hỏi:
“Sao vậy?”

Vân Thanh cầm điện thoại, ngập ngừng một lúc, không biết nên mở miệng từ đâu.

Ôn Thư Bạch thấy vẻ mặt của cô ấy, liền đoán chắc là chẳng có chuyện gì tốt lành, trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng.

“Không phải tối qua Cố Thư Trì bỏ trốn khỏi bữa tiệc nhà Chu Chính Dương sao?”

Tim Ôn Thư Bạch đập lỡ một nhịp.

“Vừa rồi Ngụy Tư Đình nói có người đang tìm anh ta. Tối qua anh ta từ biệt thự trên núi chạy bộ xuống tận trung tâm thành phố rồi mới bắt xe về đây. Ngụy Tư Đình bảo sáng nay có người lần ra đến chỗ này rồi nên Cố Thư Trì mới vội vã rời đi sớm như vậy.”

Ôn Thư Bạch chợt nhớ lại những lời Cố Thư Trì kể đêm qua về gia đình anh, nhớ đến cái tên Chu Chính Dương... sống lưng cô lạnh buốt.

Chẳng lẽ là người của Chu Chính Dương?

Anh nói anh không định cưới Mạn Hi, nhưng đây là mối hôn sự đã được hai nhà sắp đặt từ lâu. Giờ anh nói bỏ là bỏ, chẳng phải đang tạt thẳng nước lạnh vào mặt Chu Chính Dương sao?

Ông ta lòng dạ độc ác, sao có thể để yên?

Càng nghĩ, Ôn Thư Bạch càng thấy sợ. Cô chỉ muốn lập tức chạy đến bên anh.

Thế nên cô lại hỏi:
“Là ai tìm vậy? Bây giờ họ đang ở đâu rồi?”

Vân Thanh lắc đầu:
“Ai thì anh ấy không nói, chỉ bảo có người đang truy lùng. Tớ đoán chắc chẳng phải loại tốt đẹp gì. Ngụy Tư Đình nói giờ hai người bọn họ đang tạm trú ở một chỗ khác, mới nhắn hỏi bọn mình chiều nay có thể qua giúp một tay không.”

Sắc mặt Ôn Thư Bạch dần tối sầm lại, trong lòng trào dâng nỗi lo.

Ngụy Tư Đình vẫn ở bên cạnh anh, tạm thời có thể yên tâm được đôi chút. Nhưng nếu đúng là người của Chu Chính Dương thật, với hệ thống tình báo nhà đó, muốn truy ra chỗ ở mới của hai người họ... cũng không phải chuyện gì khó.

-

Ăn trưa xong, hai người liền vội vã đến địa chỉ mà Ngụy Tư Đình đưa.

Vì Ngụy Tư Đình đã nhắn trước rằng những ai từng tiếp xúc với Cố Thư Trì gần đây gần như đều đã bị tra ra thông tin. Vậy nên dứt khoát bảo Vân Thanh không nên lái xe riêng tới để tránh bị theo dấu.

Trời đầu thu dịu mát, Vân Thanh dứt khoát kéo Ôn Thư Bạch đi bộ ra trạm xe buýt.

Khu này vốn yên tĩnh, nhà cửa cách xa nhau, xe cộ hay người qua lại cũng hiếm, chỉ thỉnh thoảng gặp vài bác trung niên dắt chó đi dạo. Dọc đường bình lặng là thế, nhưng trong lòng Ôn Thư Bạch lại đầy căng thẳng.

Vân Thanh thấy cô mặt mày sa sầm cả chặng, liền vỗ nhẹ vai an ủi:
“Không sao đâu, chắc cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Lại không phải cảnh sát đến tìm, cùng lắm là hôm qua gây rối ở bữa tiệc, đụng chạm ai đó thôi.”

“Huống chi, Cố Thư Trì chẳng phải có hậu thuẫn lớn lắm sao? Người nhà anh ta kiểu gì chả ra mặt lo liệu.”

Nhưng thật ra ngay cả Vân Thanh cũng thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Cố Thư Trì vốn cũng được xem là một nhân vật có tiếng, một người quái gở được đồn là trời không sợ, đất không ngán.

Vậy mà ai có thể ép anh phải trốn chui trốn lủi thế này?

Nghe xong, Ôn Thư Bạch càng thấy nghẹn lòng.

Trớ trêu thay, người đang truy tìm anh có lẽ lại chính là gia đình quyền lực sau lưng anh mà ai cũng nghĩ sẽ bảo vệ anh.

Cô im lặng một lúc rồi gật đầu nhẹ, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh để Vân Thanh không thêm lo.

Chuyện của Cố Thư Trì nhất thời khó mà giải thích, thôi thì cứ đến gặp Ngụy Tư Đình và anh trước, hỏi rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.

Địa chỉ Ngụy Tư Đình gửi là một căn hộ cao tầng mới xây, thiết kế sang trọng.

Mỗi tầng chỉ có một căn hộ, mỗi tòa nhà lại nằm riêng biệt trong khu, vào được nhà phải qua hai lớp cổng kiểm soát, lên tầng cũng cần thẻ từ quẹt thang máy.

Vậy nên chính Ngụy Tư Đình phải đích thân xuống đón họ.

Trước đây, vẻ ngoài của Ngụy Tư Đình lúc nào cũng ung dung điềm tĩnh, chẳng bao giờ lộ cảm xúc. Nhưng hôm nay, nét mặt anh rõ ràng đầy lo âu. Dù đã gặp được Ôn Thư Bạch và Vân Thanh, anh vẫn chưa kịp giấu đi vẻ căng thẳng.

“Cố Thư Trì sao rồi?”
Vừa gặp mặt, Ôn Thư Bạch đã lập tức hỏi, giọng đầy sốt ruột.

Ngụy Tư Đình thấy cô lo lắng như vậy, đành giơ tay ra hiệu trấn an:
“Yên tâm đi, tạm thời vẫn ổn. Cậu ấy đang ở trên lầu, lát nữa vào trong nói kỹ hơn.”

Khi họ đến nơi, Cố Thư Trì đang đứng khoanh tay trước khung cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên liền dừng trên người Ôn Thư Bạch.

Thấy anh vẫn bình an đứng đó, Ôn Thư Bạch mới nhẹ nhõm được phần nào, lòng treo lơ lửng cả buổi giờ mới có thể rơi xuống đất. Cô sợ anh xảy ra chuyện, chỉ một phút chậm trễ cũng không kịp cứu.

Nếu không có người bên cạnh, cô đã chạy đến ôm anh thật chặt, hỏi cho bằng được có sao không.

“Ngồi đi, để tôi rót nước cho.”
Ngụy Tư Đình nói.

Ôn Thư Bạch đưa mắt nhìn quanh. Căn hộ tầng cao này diện tích rất rộng, tầm nhìn lại thoáng đãng, nhưng đồ đạc thì ít ỏi, gần như vẫn trong trạng thái chưa hoàn thiện. Trên bàn không có lấy một món đồ trang trí hay vật dụng sinh hoạt nào, giống như một nơi tạm trú chưa từng có người ở.

Cố Thư Trì cũng bước đến, ngồi xuống đối diện họ.

Vân Thanh khoanh tay, bắt chéo chân, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiểu thư cao ngạo, hoàn toàn không có ý định lên tiếng trước.

Ngược lại, Cố Thư Trì là người chủ động nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói một câu:
“Xin lỗi, cô Vân.”

Vân Thanh bị câu xin lỗi đột ngột đó làm cho bất ngờ, theo bản năng quay sang nhìn Ôn Thư Bạch, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Cô cứ tưởng là đang xin lỗi vì chuyện tranh cãi tối qua.

“Chuyện có người tìm tới nhà bà ngoại cô là tại tôi. Nếu sau này ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người, tôi sẽ tìm cách bù đắp.”

Cố Thư Trì nói rất thản nhiên, nhưng lời ấy lại khiến Vân Thanh không khỏi ngạc nhiên. Trước đây còn ngông nghênh tự phụ là thế, không ngờ giờ lại chủ động cúi đầu nhận lỗi.

Cô nhất thời có chút không quen, vội vàng xua tay:
“Không, không sao cả. Anh đi từ sáng sớm, ai mà tìm đến được chứ, yên tâm đi.”

Nói xong, giọng điệu Vân Thanh cũng dịu lại mấy phần, lặng lẽ liếc sang nhìn anh một cái.

Trong lòng thầm nghĩ: sao trông anh ta như biến thành người khác vậy?

Cố Thư Trì khẽ cười, như đã đoán ra suy nghĩ của cô rồi lén ngước mắt nhìn Ôn Thư Bạch, không nói gì thêm.

Lúc này, Ngụy Tư Đình từ bếp bước ra, mang theo bốn cốc nước:
“Nhà này chưa từng có ai ở, bình đun nước cũng mới mua tạm, chỉ có nước lọc thôi, hai người chịu khó chút nhé.”

Bốn người ngồi xuống, nhìn nhau một hồi vẫn không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng, vẫn là Ngụy Tư Đình phá vỡ sự im lặng, anh nhìn về phía Ôn Thư Bạch:
“Cô Ôn, chuyện tối qua ở buổi tiệc, cô biết được bao nhiêu rồi?”

Ôn Thư Bạch lắc đầu:
“Chưa kịp hỏi kỹ. Chỉ biết là anh ấy chạy đến nhà bà ngoại Vân Thanh giữa chừng.”

Cô cũng không tiện nói rằng anh đến là để tìm mình.

Ngụy Tư Đình nhìn sang Cố Thư Trì một cái, sau đó bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra ở bữa tiệc tối qua.

Khi đó, Vân Thanh là người cùng Ngụy Tư Đình đến biệt thự trước. Hai người đoán Ôn Thư Bạch chắc sẽ đến trễ nên cầm ly rượu đi dạo quanh khu nhà.

Đi tới một hành lang ít người qua lại, họ bỗng bắt gặp vài bóng người quen mắt.

Là vài ông lớn có tuổi, tóc hoa râm, gương mặt ôn hòa, đang vừa nói chuyện vừa bước vào một phòng khách khá kín đáo bên trong.

Vân Thanh tò mò nhìn theo, cảm thấy người đi giữa trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

“Chu Chính Dương.”
Ngụy Tư Đình nhấp một ngụm rượu, giọng nói nhẹ như không, tay chỉ về phía trước.

Vân Thanh lập tức vỡ lẽ:
“Bảo sao em thấy quen quen.”

Tuy cô từng tham gia không ít những buổi tiệc giới thượng lưu, nhưng với người như Chu Chính Dương thì đúng là ít có cơ hội tiếp xúc. Cô chỉ từng thấy ông ta vài lần trên tin tức hay báo chí.

Chưa kịp hỏi thêm gì, phía sau lại xuất hiện hai người trẻ tuổi.

Vân Thanh lập tức nhận ra một người trong số đó là Cố Thư Trì.

Lúc đó cô còn thầm nghĩ, Ôn Thư Bạch đúng là có mắt nhìn người, đoán trúng phóc là anh ta sẽ đến bữa tiệc.

Nhưng khi nhìn rõ người phụ nữ đi bên cạnh anh, vẻ mặt cô lập tức sầm xuống.

Ngụy Tư Đình đang định bước lên chào hỏi, liền bị Vân Thanh kéo tay áo giữ lại.

“Không đúng!”

Cô kéo anh vội vàng lùi về phía sau cột tường.

Ngụy Tư Đình nhìn cô có vẻ khó hiểu:
“Sao vậy?”

Vân Thanh nấp sau cột, nhìn rõ mồn một - người phụ nữ kia rất đoan trang, xinh đẹp, còn đang thân mật khoác tay Cố Thư Trì, như thể hai người là một đôi thực thụ.

Cô tròn mắt nhìn họ bước qua, đi vào phòng khách nơi Chu Chính Dương vừa rồi cũng đã vào.

“Cô ta là ai vậy? Đừng nói là... vị hôn thê?”
Vân Thanh lúng túng bật cười hai tiếng, nhớ lại trước đây Ôn Thư Bạch từng nói Cố Thư Trì có một vị hôn thê tìm đến tận nơi.

Ngụy Tư Đình còn chưa kịp trả lời thì lại có thêm một nhóm người nữa xuất hiện.

Anh nhìn đám người đó, sắc mặt khẽ trầm xuống, như đang suy nghĩ điều gì.

Lại là mấy người trông có địa vị.

Vân Thanh kéo nhẹ tay áo anh:
“Họ đi đâu vậy? Trong đó cũng là khu tiệc sao?”

Ngụy Tư Đình lắc đầu:
“Khách mời phần lớn đều tụ ở đại sảnh, trong đó chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ và bánh ngọt. Chỗ này không bố trí gì cả, ngoài mấy người kia thì chẳng ai đến.”

“Hay là chúng ta vào xem thử?”

Vân Thanh vừa nhấc chân, liền bị Ngụy Tư Đình kéo lại.

“Đừng đi.”

“Sao vậy chứ?”

“Nếu anh đoán không lầm, bên đó là phòng khách riêng, chắc để bàn chuyện kín.”

Vân Thanh ngạc nhiên nhìn anh:
“Ý anh là Cố Thư Trì và Chu Chính Dương đang bàn chuyện?”

Nếu chỉ là bàn chuyện tranh vẽ thì có cần phải kín đáo đến mức ấy không?

Vân Thanh trong lòng nghi hoặc, nhưng Ngụy Tư Đình đã kéo cô đi:
“Về trước đã.”

Khi đi ngang qua hành lang đó, Vân Thanh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn - quả nhiên, ngay cửa ra vào có mấy người đàn ông trông như vệ sĩ đang đứng gác, y như trong kia đang bàn chuyện cơ mật quốc gia vậy.

Hai người quay lại đại sảnh, âm nhạc và tiếng nói cười lại vang lên.

Vân Thanh tiện tay lấy một miếng bánh ngọt, nhưng ngay lúc đó, cô nghe thấy người bên cạnh đang bàn tán gì đó:

“Lúc nãy ở cổng có người gây rối, cứ hét lên đòi gặp cái người tên Cố Thư Trì gì đó, còn nói mình có thiệp mời cơ.”

Nghe đến tên Cố Thư Trì, tay Vân Thanh khựng lại, lập tức dỏng tai lên nghe.

“Không thể nào? Thiệp mời lần này chẳng phải do chính Chu Chính Dương đích thân gửi đi à? Tôi còn phải nhờ bố tôi xoay sở mãi mới có đấy.”

“Thật mà. Tôi nhìn thấy rồi. Nhìn con bé kia ăn mặc chẳng giống tiểu thư gì, chắc nhặt được thiệp của ai đó rồi đâm đầu đến gây chuyện.”

Liền theo đó là mấy tiếng cười mỉa.

“Cũng may bị đuổi đi rồi, chứ không vào trong lại mất mặt cả buổi tiệc.”

Vân Thanh nghe mà khó chịu vô cùng. Cô không rõ họ đang nói đến ai, nhưng mà… còn ai có khả năng đi tìm Cố Thư Trì nữa chứ?

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trên đại sảnh - đã hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc cô và Ngụy Tư Đình đến đây, mà đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Ôn Thư Bạch đâu.

Một dự cảm xấu dâng lên, cô lập tức chạy ra ngoài.

Vừa lúc đó, hai bảo vệ đang lảo đảo đi từ ngoài vào, Vân Thanh liền chặn đường hỏi:

“Xin lỗi, tôi nghe nói có người bị chặn ngoài cổng là thật à?”

Một trong hai người đang hí hửng đếm tiền, thấy cô bất ngờ xuất hiện thì vội giấu tiền ra sau lưng, mặt mày lúng túng:
“Tiểu, tiểu thư có chuyện gì sao ạ?”

“Có phải vừa rồi có người gây rối ngoài cổng không?”

Hai người nhìn nhau, một người gật đầu:
“À, đúng vậy. Có một cô gái hơi ồn ào, xin lỗi tiểu thư, làm phiền rồi.”

“Cô ấy trông như thế nào?”

“Một cô gái tầm ngoài hai mươi, cao gầy, mặc váy trắng.”

Cao, gầy, váy trắng...

Cái váy trắng đó - chính là cái váy mà cô cùng Ôn Thư Bạch đi chọn hôm trước, cô nhớ rất rõ.

Cảm giác bất an lập tức lan khắp người cô. Cô nhìn kỹ hai người bảo vệ, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy họ có gì đó rất đáng nghi.

“Có phải cô ấy đòi gặp người họ Cố không?”

“Đúng rồi, đúng rồi tiểu thư. Cô cũng thấy à?”

Giờ thì cô chắc chắn - người đó chính là Ôn Thư Bạch.

“Cô ấy đâu rồi?”

“Tiểu thư yên tâm, chúng tôi đã đưa cô ấy đi rồi, không ảnh hưởng gì…”

“Đưa đi đâu?”
Giọng Vân Thanh trở nên gấp gáp, lo đến phát hoảng, sợ họ đã làm gì có hại cho Ôn Thư Bạch.

Hai bảo vệ thấy sắc mặt cô không ổn, cảnh giác lập tức tăng lên, sợ mình lỡ lời đắc tội.

“À… đưa về nhà rồi, đúng, đúng vậy, gọi xe cho cô ấy về rồi.”
Một người còn huých khuỷu tay vào người kia như ra hiệu phụ họa theo.

“Ờ đúng rồi, về rồi, về rồi.”

Nói xong cả hai còn cười hề hề, khiến người ta càng thêm mất lòng tin.

Vân Thanh lúc này đã bắt đầu giận thật sự, thấy không thể moi thêm được gì, bèn lập tức quay vào trong, tính gọi điện cho Ôn Thư Bạch.

Nhưng cô vừa bước vào cửa thì một loạt tiếng động hỗn loạn ập tới - tiếng thủy tinh vỡ, tiếng đồ vật va chạm, tiếng la hét, ẩu đả… Đại sảnh vừa rồi còn chỉnh tề bỗng hóa thành mớ hỗn độn.

Vân Thanh quay trái quay phải, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ nghe bên kia có tiếng người đàn ông gầm lên:
“Người đâu?”

“Lão đại, mất rồi!”

“Mấy đứa vô dụng, tìm ngay cho tao! Thằng đó thân cao mét tám, mặc đồ như vậy, có thể chạy xa được chắc?!”

Mọi người trong sảnh lúc này ào ào bỏ chạy, ai cũng hoảng loạn.

Người bên cạnh cô cũng tán loạn chạy đi hết, Vân Thanh luống cuống đến mức không biết nên làm gì, chỉ biết theo bản năng muốn đi tìm Ngụy Tư Đình.

Ngay lúc ấy, có người nắm lấy tay cô.

Cô giật mình quay đầu lại.

“Đi theo anh.”

Nói xong, anh kéo cô đi thẳng ra ngoài.

Giữa cơn hỗn loạn, cô gào lên hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họ đang tìm ai?!”

Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã trở thành mớ rối ren không sao hiểu nổi.

Ngụy Tư Đình vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, giọng điềm tĩnh:
“Cố Thư Trì.”

“Cái gì?!”
Vân Thanh hét toáng lên.

Ngụy Tư Đình đưa cô ra khỏi sảnh bằng cửa bên kín đáo, bên ngoài là chiếc xe lúc nãy họ đi đến.

Không biết từ bao giờ trời đã đổ mưa, Ngụy Tư Đình cởi áo khoác ra che cho cô, dẫn cô ra xe.

Anh mở cửa xe, nhét cô vào ghế sau. Vân Thanh lúc này mới phát hiện người ngồi ghế trước chính là tài xế hôm trước. Cô không rõ Ngụy Tư Đình gọi người này từ lúc nào.

Ngụy Tư Đình dặn dò:
“Em về trước, kiểm tra xem cô Ôn có ổn không. Bên này đừng quay lại nữa.”

Anh vừa định đóng cửa xe thì bị Vân Thanh đưa tay chặn lại.

“Không được. Đi thì cùng đi. Bên trong đánh nhau như thế mà anh còn muốn quay lại?”

Ngụy Tư Đình quay đầu nhìn về phía sảnh rồi lại nhìn cô, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử, giọng nói cũng gấp hơn trước:
“Em phải đi trước, chăm sóc cho cô Ôn. Nếu có người lạ tìm tới thì tuyệt đối đừng mở cửa. Bọn họ đã bắt đầu theo dõi anh rồi.”

"Theo dõi anh rồi?"
Vân Thanh ngớ người, vẫn chưa hiểu ý của anh là gì.

Ngụy Tư Đình thấy vậy, sợ cô hoảng nên vội vàng trấn an thêm một câu:
“Không sao đâu, anh chỉ nói là có khả năng. Tóm lại nếu có người lạ đến hỏi, em cứ nói không quen biết Cố Thư Trì, cũng chưa từng gặp cậu ấy là được.”

Vân Thanh vẫn hơi mơ màng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Ngụy Tư Đình lại nói:
“Anh không muốn kéo em vào chuyện này, anh phải quay lại cầm chân bọn họ, anh phải giúp Cố Thư Trì.”

Trong giọng anh bất giác mang theo một chút khẩn cầu khiến người nghe phải mềm lòng.

“Nhưng mà... nếu anh quay lại, lỡ như bị bọn họ đánh thì sao?”

Anh khẽ cụp mắt, rồi lại ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt kiên định:
“Yên tâm, bên anh còn có người, sẽ không sao đâu.”

“Tin anh.”

Anh dịu dàng xoa đầu cô một cái.

Vân Thanh còn đang ngẩn ra thì Ngụy Tư Đình đã khẽ khàng đóng cửa xe lại.

Lúc này cô mới phát hiện chiếc túi xách cùng các vật dụng cá nhân của mình không biết từ khi nào đã được anh mang lên xe sẵn.

Khi xe nổ máy, cô vẫn còn lo lắng ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Cơn mưa đổ xuống mỗi lúc một lớn, từng vệt nước trượt dài trên mặt kính xe.

Tài xế thấy vậy liền kéo kính lên giúp cô. Cô nhìn theo bóng dáng Ngụy Tư Đình - anh đang dần khuất trong màn mưa, quay lại lối cửa bên nhỏ đó.

Vân Thanh vội gọi tài xế:
“Đợi một chút, đừng đi vội.”

Cô nghĩ cần phải gọi điện ngay cho Ôn Thư Bạch, hỏi xem rốt cuộc cô ấy đã đi đâu.

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, cô tự nhủ phải bình tĩnh lại, phải nhớ lời Ngụy Tư Đình dặn.

Thế nhưng... gọi liền mấy cuộc, điện thoại của Ôn Thư Bạch đều không ai bắt máy.

Bất an bủa vây, Vân Thanh liền bảo tài xế:
“Chạy về nhà bà ngoại tôi trước đi. Nếu hai người kia thực sự có lòng tốt đưa cô ấy về thì chắc chắn sẽ đưa về đó.”

-

Nghe xong câu chuyện kinh hoàng đêm qua, Ôn Thư Bạch không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

“Sau đó thì sao? Anh có bị thương không?”

Cô lo lắng nhìn Ngụy Tư Đình từ đầu đến chân, may mà trông không thấy vết thương nào rõ ràng.

“Tôi không sao, chỉ đánh cược một chiêu đánh lạc hướng thôi.”

“Yên tâm đi, trong xã hội pháp trị như bây giờ, mấy người có địa vị như họ coi trọng danh tiếng lắm, không đến mức dám làm gì tôi.”

“Sau đó tôi đổi một bộ quần áo khác, bọn họ bắt nhầm người, đưa tôi về nơi đó rồi mới phát hiện không phải, cho nên cũng không có hậu quả gì thêm.”

“Nhưng bây giờ chắc họ đã tra ra tôi và Cố Thư Trì có liên hệ nên hiện tại tôi cũng không quay về chỗ ở cũ nữa. Căn hộ này đứng tên chị tôi, chị đang ở nước ngoài, nhà trống nên tạm thời an toàn.”

Ngụy Tư Đình nói về những chuyện mình đã làm nhẹ như không, nhưng lúc này trong mắt Vân Thanh lại đầy ắp xót xa.

Cố Thư Trì thì cúi đầu cười khẽ, vỗ vai anh: “Không có cậu, tôi cũng không biết giờ mình còn ở đâu nữa.”

Ôn Thư Bạch vừa cảm kích, lại vừa choáng váng - giữa lúc mọi thứ hỗn loạn như vậy, anh ấy lại chạy đến tìm cô.

“Bọn họ... rốt cuộc muốn làm gì anh?”

Cô nhớ rất rõ, Cố Thư Trì từng nói Chu Chính Dương muốn nhân dịp này bàn chuyện hôn sự giữa anh và Mạn Hi.

Nhưng nếu chỉ vì không muốn cưới thì cần gì gây ra một cuộc truy sát như thế?

Cô linh cảm còn có điều gì đó khủng khiếp hơn đang bị che giấu.

Ngụy Tư Đình liếc nhìn Cố Thư Trì, rồi mới nói với Ôn Thư Bạch và Vân Thanh:
“Bọn họ... muốn dùng Cố Thư Trì để thử nghiệm một loại thuốc mới.”

“Và cậu ấy chính là đối tượng thử nghiệm lý tưởng nhất.”

Vân Thanh kinh hãi: “Tại sao chứ?!”

Cô quay sang nhìn Cố Thư Trì: “Anh chẳng phải là một họa sĩ nổi tiếng sao? Ai dám lấy anh ra làm vật thí nghiệm chứ? Còn bố mẹ anh đâu? Họ lại để chuyện này xảy ra sao?”

Nhắc đến “bố mẹ”, cả ba người còn lại đều im bặt, không ai biết có nên nhắc đến chuyện này hay không.

Thấy mọi người đột nhiên trầm mặc, Vân Thanh đảo mắt một vòng rồi giục:
“Sao thế? Sao không ai nói gì nữa?”

Cô bắt đầu sốt ruột.

Trước đây, Ôn Thư Bạch từng nghe vài câu chuyện về thử nghiệm thuốc lâm sàng, phần lớn là những bệnh nhân mắc bệnh nan y, tự nguyện làm canh bạc cuối cùng với hy vọng được sống.

Chẳng lẽ là căn bệnh mà Mạn Hi từng nói?

Một lúc sau, Cố Thư Trì đột nhiên cười khẩy:
“Bố mẹ à...”

“Có khi nào chính người thân nhất mà tôi tin tưởng lại là kẻ đã đẩy tôi vào địa ngục không?”

Vân Thanh nghe mà ngơ ngác, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.

Cố Thư Trì nhướng mày, tiếp lời:
“Tôi cũng mới biết thôi - những năm qua, tất cả số thuốc gọi là điều trị đó thực ra đều là thí nghiệm do ‘người thân’ tôi sắp đặt. Những tác dụng phụ xảy ra âm thầm đến mức tôi còn không phát hiện.”

“Vậy rốt cuộc là anh mắc bệnh gì?”
Vân Thanh bắt đầu thấy tò mò.

Trước giờ cô nghe Ôn Thư Bạch, nghe cả Ngụy Tư Đình, thậm chí ông bà ngoại mình cũng từng nói Cố Thư Trì có bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì chẳng ai nói rõ.

“Cậu ấy không mắc bệnh.”

Ngụy Tư Đình tháo kính xuống, ánh mắt trầm lắng.

“Cái gọi là bệnh đều là giả - chỉ là phản ứng phụ của mấy loại thuốc kia gây ra.”

Vân Thanh mở to mắt, không dám tin nổi.

Ngay cả Ôn Thư Bạch cũng chưa từng nghe Cố Thư Trì nhắc đến điều này.

“Vậy còn... tối qua?”

Cô nhớ rất rõ tối hôm đó Cố Thư Trì nói anh không uống thuốc - nếu không uống, anh sẽ bị mùi cỏ mèo trên người cô hấp dẫn.

Cố Thư Trì lén làm mặt xấu với cô, khẽ nháy mắt như ngầm nói: Đúng rồi, anh có uống.

Rõ ràng tỉnh táo như vậy, sao có thể không uống thuốc được?

Nhưng lúc này không ai còn tâm trí quan tâm đến mấy chuyện ngọt ngào vụn vặt đó.

Cố Thư Trì cũng không phủ nhận:
“Tối qua, ở chỗ đó, là lần cuối cùng.”

“Biết rõ có tác dụng phụ mà thầy vẫn uống à?”
Ôn Thư Bạch bất giác kích động.

Cố Thư Trì chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì - giống như cố ý trốn tránh.

“Vậy rốt cuộc vì sao bọn họ lại phải thử thuốc trên người thầy chứ?”

Ngụy Tư Đình lại nhìn về phía Cố Thư Trì, rõ ràng muốn để anh tự nói ra chuyện này.

“Bởi vì-”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh:

“Bởi vì, chúng tôi... là những người, từ khi sinh ra đã mang một loại năng lực đặc biệt.”

“Gì cơ? Năng lực gì?”

“Càng lớn lên, sẽ càng dần nhận ra...”

“Chúng tôi sẽ càng lúc càng giống... một con mèo.”

Bình Luận (0)
Comment