“Cũng… không hẳn,” Cố Thư Trì đáp, “coi như là mang một loại gen đặc biệt. Nhưng vì mẫu nghiên cứu quá ít, nên hiện tại chưa có đề tài nào chính thức nghiên cứu về nó.”
Ngụy Tư Đình suy nghĩ một lát rồi bổ sung:
“Hiện giờ đúng là có một nhóm người muốn tìm hiểu về loại gen này, nhưng họ luôn cho rằng đó là một loại khiếm khuyết di truyền, nên đã đặt cho nó cái tên ‘bệnh mèo’. Tuy nhiên, tôi thì không đồng tình với cách gọi đó. Mặc dù trước đây Cố Thư Trì vẫn uống thuốc theo lời bọn họ và có thể kiểm soát phần nào phản ứng, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đó là bệnh.”
“Bệnh mèo?”
Ôn Thư Bạch và Vân Thanh liếc nhìn nhau, cùng lúc nhớ đến một điều.
“Khoan, cái tên đó… giới học thuật cũng thực sự dùng à?”
“Trước giờ tớ cứ tưởng là hot trend trên mạng thôi chứ. Mọi người hay dùng 'bệnh mèo' làm câu đùa mà.”
“Đúng vậy! Mỗi lần tớ muốn đùa cợt với ai, sợ nói chuyện nghiêm túc quá thì sẽ dùng từ đó cho vui.”
Không chỉ riêng họ, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.
“Tớ còn thấy cái tên đó dễ thương ấy chứ. Cảm giác cái gì dính tới mèo cũng tự dưng dễ thương.”
Ôn Thư Bạch thoáng nghĩ tới đôi tai mềm mại của Cố Thư Trì… Đến cả người như anh mà dính một chút “mèo mèo” cũng trở nên đáng yêu.
Nhìn hai cô gái nói chuyện một cách hào hứng, Ngụy Tư Đình lại nở nụ cười đầy nhẹ nhõm:
“Nếu ai cũng như hai người, không mang định kiến, không nhìn người bằng ánh mắt kỳ thị thì những người như bọn họ sẽ không cần phải lẩn trốn như bây giờ.”
Nói xong, anh nghiêm túc trở lại như một học giả thực thụ:
“Tôi cho rằng chuyện này cũng giống như việc có người tóc vàng, có người da nâu, tất cả đều là do gen quy định từ khi sinh ra. Không thể chỉ vì khác biệt mà coi đó là bệnh. Lại càng không thể vì nhóm người sở hữu loại gen này quá hiếm mà xem họ là kẻ dị biệt.”
Anh quay sang nhìn Ôn Thư Bạch:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trên người cô cũng có một đặc điểm khá… khác người, đúng không?”
Ôn Thư Bạch hơi ngẩng đầu, phản xạ đầu tiên là - mùi cỏ mèo.
“Ý anh là… mùi cỏ mèo trên người tôi á?”
Ngụy Tư Đình nhướng mày: “Cô biết rồi à?”
“Lần trước tôi với… một người bạn đi cat café, mấy bạn nhân viên ở đó nói như vậy. Trước giờ tôi cũng không biết, mãi gần đây mới phát hiện.”
Vừa nói, mặt cô lại bắt đầu đỏ bừng.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện Cố Thư Trì sẽ bị ảnh hưởng bởi mùi hương trên người mình, cô lại không kìm được mà xấu hổ. Nhất là lúc này còn có mặt Vân Thanh và Ngụy Tư Đình.
Dù không ai nói rõ, nhưng tất cả hẳn đều ngầm hiểu điều đó nghĩa là gì.
Cô liếc nhìn Cố Thư Trì - đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng đang lảng tránh - cả hai như hai gián điệp lỡ phát hiện bí mật của nhau.
Ngụy Tư Đình tiếp lời:
“Thật ra, nguyên lý của loại mùi này với cái mà bọn họ gọi là ‘bệnh mèo’ cũng không khác biệt là mấy. Về bản chất đều là những đặc tính hiếm chỉ xuất hiện ở nhóm người rất nhỏ.”
“Ý anh là trên thế giới này không chỉ có một mình tôi?”
“Đương nhiên là không rồi. Không chỉ có cô. Trừ cô ra, bọn tôi còn từng gặp người thứ hai mang mùi cỏ mèo tự nhiên.”
Anh quay sang nhìn Cố Thư Trì, người kia cũng gật đầu nhẹ:
“Phải, không chỉ em đặc biệt, anh cũng không phải ngoại lệ.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Ôn Thư Bạch bất giác dâng lên một cảm giác dịu dàng và được an ủi - thì ra, trên đời này… cô không phải người duy nhất khác thường.
Vân Thanh như nhớ ra gì đó, liền kéo tay áo Ôn Thư Bạch:
“Này, Bạch Bạch, cậu còn nhớ mấy cái video tụi mình coi hồi trước trên mạng không?”
Ôn Thư Bạch lập tức hiểu cô bạn đang nói đến mấy đoạn comment ẩn danh kia - lúc đó, người ta nói nhà Cố Thư Trì bị ma ám. Nhưng chuyện đó hôm qua cô đã xác nhận rồi.
Cô bật cười, quay đầu liếc nhìn Cố Thư Trì:
“Chuyện đó phải để thầy ấy giải thích.”
Vân Thanh cũng lập tức chuyển ánh mắt sang anh:
“Hồi trước trên mạng có nói nhà anh cứ có tiếng mèo kêu vào nửa đêm… có phải là do cái chuyện này không?”
Cố Thư Trì nhẹ nhàng gật đầu:
“Chắc vậy.”
“Trời đất… đáng yêu muốn chết luôn! Sao anh không nói với người ta chứ?!”
“Bởi vì… họ sẽ sợ.”
“Nhưng mà, có một người thì hình như… lại không sợ lắm.”
Nói đến đây, ánh mắt anh lại lén liếc về phía Ôn Thư Bạch.
Vân Thanh lập tức bắt được ánh mắt đó, rồi quay sang nhìn Ôn Thư Bạch với vẻ mặt hóng chuyện không che giấu:
“Xì, muốn nói Bạch Bạch nhà bọn tôi thì nói đại đi, còn bày đặt ‘có một người’~”
Ôn Thư Bạch cúi đầu, có hơi ngượng ngùng.
Thật ra cô cũng không phải hoàn toàn không sợ.
Nhưng trong mắt Cố Thư Trì, bao năm qua, cô là người duy nhất không vì những chuyện kỳ quái trong nhà anh, cũng không vì tính khí lập dị của anh mà vội vã đưa đơn nghỉ việc cho Rita.
“Nghĩ mà xem, nếu ngay cả mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng khiến người ta sợ hãi thì tôi còn có thể nói với họ rằng thật ra mình là một con ‘quái vật’ kiểu gì chứ? Lỡ dọa họ chết tại chỗ thì sao?”
Ôn Thư Bạch thật ra hoàn toàn hiểu được những người đã rời đi.
Dù sao thì ai cũng chỉ muốn sống tiếp mà thôi. Vì mấy đồng bạc cắc mà cố chịu đựng một thứ đáng sợ thì đâu có đáng.
Chỉ là cô không còn đường lui. Sau lưng không có ai chống đỡ nên đành phải cắn răng chịu đựng. Trừ khi thật sự chịu không nổi nữa, bằng không thì chuyện gì đáng sợ đến mấy cũng không bằng… không sống nổi.
Bây giờ, nhìn gương mặt mang nụ cười khổ của anh, rõ ràng là nói đùa tự giễu, nhưng sao nghe vào lại thấy chua xót đến thế.
Cô lại bất giác nhớ đến hồi nhỏ của mình.
Nhớ đến những lần vì mùi hương kỳ lạ toát ra từ cơ thể mà bị đám trẻ con gọi là “quái thai”, bị xa lánh, bị dè chừng.
Cô biết nguyên nhân khiến người khác xa lánh mình không chỉ là vì cái mùi kia - nhưng cái đó đã đủ để biến cô thành khác loài.
Cảm giác bị nhìn như một kẻ dị biệt - cô hiểu rất rõ.
Cô vốn định phản bác rằng mình không phải không sợ, chỉ là… tò mò quá nên mới cố nhịn. Như lúc ở phòng thay đồ của anh, bị anh bất ngờ đè lên, cô sợ đến mức ngất xỉu còn gì.
Nhưng nghĩ đến đây, cô lại nuốt lời định nói xuống.
Nhìn anh như vậy, cô chỉ thấy trong lòng trào dâng một cảm giác mãnh liệt - rất muốn ôm lấy anh.
Căn phòng chìm vào yên lặng, cảm xúc bị khuấy động quá mạnh, đến mức tất cả mọi người đều tạm quên mất mục đích ban đầu khi đến đây.
Một lát sau, Ngụy Tư Đình lấy ra một tập hồ sơ từ sau lưng:
“Theo tôi được biết, hiện tại Chu Chính Dương đang đàm phán với một nhóm các nhà nghiên cứu.”
“Hôm đó tôi đến dự tiệc, có nhìn thấy thầy hướng dẫn cũ của tôi.”
Vân Thanh hơi kinh ngạc, bởi hôm đó ở buổi tiệc, cô gần như đi cùng anh suốt, nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện gì liên quan đến thầy cũ.
“Hồi đó tôi chọn vào học dưới trướng ông ta cũng bởi vì tình cờ phát hiện ông ta rất hứng thú với lĩnh vực này.”
“Ngay khi tôi mới vào trường, ông ta đã hỏi tôi về Cố Thư Trì. Lúc đó tôi còn thấy lạ, không hiểu sao ông ta biết tôi quen biết với Cố Thư Trì. May mà tôi cẩn thận, không khai nhiều.”
Cố Thư Trì gật đầu:
“Đêm qua, bà cụ vốn định nhân dịp sinh nhật tuyên bố chuyện hôn sự.”
Vân Thanh càng trợn tròn mắt. Với cô, mọi chuyện đều như bom nổ chậm - chuyện nào nghe cũng là lần đầu.
Ôn Thư Bạch nhìn biểu cảm của cô bạn, liền dựa sát vào vai, thì thầm:
“Đừng lo, đợi lát nữa có gì cậu không hiểu thì hỏi tớ.”
Ý là: đừng cắt lời Cố Thư Trì lúc này, cứ để anh nói nốt. Dù sao chuyện xảy ra trong phòng khách riêng đêm qua - ngoài anh ra, không ai biết rõ cụ thể.
“Lúc đó tôi không đồng ý, nên bọn họ bắt đầu ra điều kiện.”
“Vì phản ứng phụ của thuốc lúc trước quá nghiêm trọng, tôi buộc phải nhập viện. Bọn họ nhân đó nói với tôi - nếu tôi còn muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời.”
“Vậy tại sao lại phải ép kết hôn?” - Vân Thanh hỏi.
Cố Thư Trì bật cười, đầy chua chát:
“Không phải thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi. Chỉ là muốn dùng hôn nhân để trói buộc tôi. Như thế thì… có làm gì tôi cũng hợp lý cả.”
Dù có làm gì, cũng có thể vịn vào lý do hôn nhân mà hợp pháp hóa mọi thứ.
Cho dù có ngày anh bị biến thành vật hy sinh, họ cũng có thể xoay chuyển dư luận, khiến tất cả trở nên “hợp tình hợp lý”.
Ôn Thư Bạch nhớ lại lần đầu gặp Mạn Hi ở tiệm cat café, nhớ đến gương mặt dường như không hề quan tâm của cô ấy.
Lại nhớ đến hôm dự tiệc, cô ấy khoác tay Cố Thư Trì nhưng vẫn thản nhiên nhìn cô từ xa.
Càng nghĩ… càng rợn người.
“Vậy… cô Mạn cũng biết hết mọi chuyện à?”
Nếu cô ấy biết rõ tất cả mà vẫn nhất quyết kết hôn với Cố Thư Trì… thì Ôn Thư Bạch thật sự không thể hiểu nổi nữa.
Ngụy Tư Đình đỡ cằm suy tư:
“Cái này tạm thời chưa chắc chắn. Nhưng đã là người nhà họ Chu, thì tôi nghĩ… cô ấy hẳn phải biết.”
“Quan trọng là… cô ấy dường như cũng không phản đối chuyện hôn sự này? Điều đó mới thật sự đáng ngờ.”
Nhưng Ôn Thư Bạch cứ cảm thấy cô ấy không giống kiểu người như vậy.
Thậm chí khi đó, cô ấy hoàn toàn không thể hiện bất kỳ chút khát khao hay háo hức nào với Cố Thư Trì, cũng chẳng mảy may mong chờ về hôn nhân.
Tất cả chỉ giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ - để Ôn Thư Bạch biết rằng Cố Thư Trì đang bệnh, mà nguyên nhân... chính là do cô.
Khi đó, cô ấy cũng không hề có ý muốn thể hiện sự “chính cung” trước mặt cô.
Chỉ là lặp đi lặp lại một câu - tránh xa Cố Thư Trì một chút, như vậy tốt cho cả cô lẫn anh.
Nhưng... Ôn Thư Bạch lại chẳng còn đủ lòng tin để phân biệt thật giả.
Từ sau khi biết những chuyện đen tối liên quan đến Chu Chính Dương, cô hiểu rằng chỉ nhìn bề ngoài không thể đoán được một con người tốt xấu ra sao.
Chỉ là… chuyện này khiến cô thấy thật sự sợ hãi.
Nếu Mạn Hi có thể vì lợi ích mà sẵn sàng hy sinh cả hôn nhân và tình cảm của chính mình, vậy thì trong mắt Ôn Thư Bạch đó là điều kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng.
Con người không nên để tiền tài hay quyền lực che mờ lương tri.
Nghĩ vậy, cô cũng lựa chọn im lặng. Cô không biết rõ về Mạn Hi, nên… đành bước từng bước mà quan sát.
“Vậy... mấy anh nói cần bọn em giúp đỡ gì, cụ thể là chuyện gì?”
Cuối cùng sau ngần ấy thời gian cũng đi thẳng vào trọng tâm.
“Hiện tại, bọn họ đang truy tìm tung tích của Cố Thư Trì. Trong thời gian sắp tới, có thể hai người sẽ không gặp được bọn tôi.”
“Ban đầu tôi và Cố Thư Trì tính sẽ nói đơn giản là có việc phải đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nói rõ thì hơn. Đặc biệt là lần trước, khi cô Ôn nhập viện, vì không nói rõ ràng mà khiến hai người hiểu lầm, đó là lỗi của chúng tôi.”
“Vậy nên hôm nay mới muốn nói một lần cho rõ. Người của bọn họ có hệ thống tình báo khá chặt, chắc chắn đã nắm được thông tin về hai người.”
“Vì vậy, cách tốt nhất để bảo vệ hai người… chính là tạm thời đừng gặp nhau.”
“Nếu sau này có ai đến tìm, hai người cứ nói không quen biết Cố Thư Trì, chưa từng gặp cậu ấy là được.”
Nói đến đây, Ngụy Tư Đình vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và lý trí, đem hết mọi chuyện nói thẳng ra.
“Yên tâm, hai người cứ sống như thường ngày là được. Còn chúng tôi - có việc quan trọng hơn phải làm.”
Vân Thanh bật dậy khỏi ghế sofa:
“Hai anh đi đâu? Làm gì? Khi nào quay về?”
“Chúng tôi sẽ rời đi sau ba ngày nữa. Chuyến này, chúng tôi phải đi gặp một người - người duy nhất có thể giúp chúng tôi vạch trần hết tội ác của Chu Chính Dương.”
“Nếu không làm vậy, cho dù Cố Thư Trì có trốn thoát thì ông ta vẫn sẽ tìm được người khác để tiếp tục thí nghiệm.”
“Chu… Chính… Dương?!”
Vân Thanh hoàn toàn không thể tin nổi tai mình.
Rõ ràng đêm qua cô còn gặp người đàn ông ấy - một doanh nhân thành đạt, địa vị cao, danh tiếng tốt ngút ngàn trên mạng.
Mà giờ phút này, cái tên ấy lại được thốt ra từ miệng Ngụy Tư Đình… như thể là tên phản diện máu lạnh nào đó trong phim.
“Ừ.”
Ngụy Tư Đình nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
“Cho nên, chuyện quan trọng nhất bọn tôi muốn nhờ hai người giúp - chính là… hãy bảo vệ bản thân cho thật tốt.”