Vào lúc chạng vạng, Cố Thư Trì và Ôn Thư Bạch cùng đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm nhìn toàn thành phố phía dưới.
Trời đầu thu tối nhanh hơn mọi khi. Từ độ cao này tầm nhìn thoáng đãng, từng đám mây khổng lồ như gần ngay trong tầm tay.
Tòa nhà cao tầng khiến người ta có thể phóng tầm mắt nhìn tận phía xa, nơi những cao ốc, cầu lớn nối nhau chằng chịt như mạng nhện.
Đúng lúc đó, Ngụy Tư Đình từ phía sau gọi bọn họ một tiếng:
“Tôi với Vân Thanh ra quanh đây xem có gì ăn được không, mua thêm chút đồ mang về. Tạm thời bọn họ chưa phát hiện ra nơi này đâu, hai người chúng tôi ra ngoài chắc không có vấn đề gì.”
Ôn Thư Bạch quay đầu lại, thấy Vân Thanh đang làm mặt tinh nghịch, nháy mắt ra hiệu với cô.
Cô hơi ngẩn ra.
Cô ấy... đang ngầm ám chỉ gì sao?
Cô thử đoán thì thấy Vân Thanh hất nhẹ mũi về phía Cố Thư Trì, lúc ấy cô mới phản ứng kịp.
Thì ra là vậy à...
Chờ bọn họ rời khỏi, Ôn Thư Bạch vẫn đứng tại chỗ, trong lòng băn khoăn nên mở lời thế nào.
Dù gì bọn họ cũng không hẹn ngày trở về, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng chẳng giúp được gì. Nghĩ vậy, lòng cô lại thấy có chút buồn bã, day dứt.
“Em không định nói gì với anh sao?”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Cố Thư Trì là người lên tiếng trước.
Trong phòng khách yên ắng đến mức lạ thường. Có lẽ do đồ đạc bày biện tối giản hoặc ánh sáng chiều tà đang dần rút khỏi không gian, Ôn Thư Bạch thậm chí có cảm giác... mình đang đứng giữa vùng ngoại ô hoang vắng nào đó, tĩnh mịch đến mức không nghe thấy lấy một tiếng động.
“Đêm qua rối loạn như vậy, thế mà anh vẫn đến tìm em.”
Nghĩ lại lời Ngụy Tư Đình kể lúc chiều, lòng cô lại dâng lên một cơn xúc động không thể gọi tên.
Cố Thư Trì xoay người đối diện với cô, ánh mắt dịu dàng:
“Anh từng nghĩ… sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại em nữa. Cho nên đêm qua khi trốn khỏi nơi đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ - nếu anh thật sự sắp chết thì cũng phải cố gặp em một lần cuối.”
Vừa dứt lời, anh lại gãi đầu như một cậu học sinh ngượng ngùng:
“Chuyện thuốc men... em biết rồi đúng không? Anh đã lừa em.”
“Anh lừa em tận hai lần.”
Ôn Thư Bạch lập tức nhớ tới lọ “kẹo bạc hà” giả.
“Lần đầu, anh bảo đó là kẹo bạc hà. Em thật sự đã cảm thấy có gì đó không đúng. Còn nghi ngờ nữa là... không ngờ lúc ấy anh lại thật sự đưa em ăn.”
“Người thường ăn cái đó... thật sự không sao à?”
Cố Thư Trì bật cười, vươn tay định chạm vào má cô, nhưng đến nửa chừng lại chần chừ rồi thả tay xuống:
“Không sao đâu. Loại thuốc đó chính là thứ anh đã uống đêm qua. Nó có tác dụng ức chế phản ứng với cỏ mèo. Người bình thường uống vào chắc chỉ như mấy loại thuốc an thần hoặc giúp dễ ngủ thôi, hiệu quả cũng không quá mạnh.”
Ôn Thư Bạch gật đầu ra vẻ đã hiểu:
“Bảo sao... hôm đó em buồn ngủ đến mức ngủ luôn trên xe anh. Rõ ràng hôm trước em còn ngủ rất ít...”
“Ừm? Ngủ ít là vì quá hồi hộp vì sắp gặp anh chứ gì?”
“......”
Nghĩ lại... có lẽ lúc đó thật sự là như vậy.
Chỉ vì một câu “Tỉnh dậy thì gọi cho tôi”, mà cô trằn trọc cả đêm, mãi không ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ không biết hôm sau anh sẽ nói gì, hỏi gì...
“Rõ ràng... không phải như vậy mà...”
Dù sao thì cô thật sự không biết liệu ngày hôm sau anh có xuất hiện nữa hay không.
Cố Thư Trì khẽ cười, không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà trở nên nghiêm túc:
“Nói thật... bất kể là lần trước hay tối hôm qua, anh đều nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng được gặp em.”
Anh nhẹ nhàng thở dài, xoay người tựa lưng vào cửa kính:
“Cho nên mỗi lần như vậy, anh đều muốn nói chuyện đàng hoàng với em, muốn nói hết những điều nên nói...”
Anh lại cụp mắt, tự giễu cười một tiếng:
“Nhưng hình như... mỗi lần anh đều làm hỏng mất.”
Ôn Thư Bạch nghe được chút gì đó giống như tự trách từ trong giọng anh.
“Nhưng giờ em vẫn đang ở đây mà. Em biết ai cũng có bí mật, anh có của anh, em cũng có của em.”
“Em thật sự rất tò mò về anh, nhưng nếu có những điều anh không muốn nói, em sẽ không ép anh. Cho nên tối qua anh chịu nói với em nhiều đến vậy, em thật sự... rất vui.”
Trời đã tối hẳn. Trong sắc trời xanh sẫm mực, lác đác vài vì sao bắt đầu lấp lánh.
Cố Thư Trì nghe vậy, ánh mắt hơi rung động, trong thoáng chốc ánh nhìn như bừng sáng —
Không phải vì sao trời, mà là vì cô.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, khẽ cúi đầu để cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, lặng im rất lâu không nói gì.
Lần đầu tiên, Ôn Thư Bạch chủ động vòng tay ôm lấy anh.
Anh cao hơn cô rất nhiều nên phải hơi cúi lưng, tạo thành một đường cong để ôm cô trọn vào lòng. Trong lúc ôm, lòng bàn tay cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể anh.
Là một cảm giác vô cùng khó diễn tả.
Những lần trước đây, luôn là anh chủ động cúi đầu, xin cô ôm một cái.
Luôn là anh siết chặt lấy cô không chịu buông.
Luôn là anh, một người đang khao khát.
Nhưng giây phút này, cuối cùng Ôn Thư Bạch đã nhìn rõ lòng mình.
Cô đưa tay vuốt nhẹ sống lưng anh, và ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn đang nhắm hờ của Cố Thư Trì đột nhiên mở ra. Trong đáy mắt lóe lên một tia hân hoan - đó là niềm vui sướng khi tình cảm được đáp lại.
Anh xúc động, càng ôm cô chặt hơn một chút.
“Em có biết tại sao tối qua anh vẫn uống thuốc không?”
Ôn Thư Bạch lắc đầu - đúng lúc cô cũng đang thắc mắc điều đó. Rõ ràng anh đã biết rõ sự thật rồi, sao cuối cùng vẫn còn phải uống thuốc?
“Vì anh muốn xác nhận, liệu sự phụ thuộc của anh vào em... có phải chỉ là do cỏ mèo hay không.”
Giọng anh lúc này dịu nhẹ đến mức gần như thì thầm. Cô cũng hơi động đậy trong lòng anh - anh cảm nhận được rất rõ.
Không đợi cô hỏi, bên tai vang lên tiếng thở của anh, rồi là một câu nói thật khẽ:
“Sau đó anh phát hiện... dù là lúc tỉnh táo nhất, anh vẫn rất muốn gặp em. Vẫn muốn được ôm em như bây giờ.”
Ôn Thư Bạch ngẩn người. Tay ôm anh bất giác siết chặt hơn.
“Cho nên, anh mới nói - anh không thể rời xa em được, Ôn Thư Bạch. Người anh không thể rời xa... là em chứ không phải bạc hà mèo.”
Anh nhắc đi nhắc lại như sợ cô hiểu nhầm.
Trái tim Ôn Thư Bạch đập loạn không thôi, dạ dày cũng đau quặn vì hồi hộp, nhưng cô lại không muốn buông anh ra.
Rốt cuộc, điều khiến cô từng hoài nghi... hôm nay đã có câu trả lời.
Khi ấy Mạn Hi từng nói với cô rằng Cố Thư Trì vì ở bên cô quá lâu nên mới nghiện mùi hương cỏ mèo trên người cô.
Nhưng anh đã nói - không phải vì cỏ mèo.
Là vì cô.
Cô chợt cảm thấy mắt mình cay xè, nước mắt lấp lánh, không biết nên nói gì nữa.
“Chờ anh quay lại, anh còn một chuyện... muốn nói với em.”
“Hửm? Bây giờ không thể nói sao?”
Cố Thư Trì nhẹ buông vòng tay đang ôm cô ra, đứng thẳng người lên:
“Bây giờ... vẫn chưa đến lúc. Đợi anh xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ nói cho em biết.”
Ôn Thư Bạch chớp chớp mắt nhìn anh. Biểu cảm trên mặt anh thay đổi liên tục, như một thước phim cũ kỹ đang chạy lộn xộn, lúc thì căng thẳng, lúc thì trầm tư, như thể trong lòng đang chất chứa quá nhiều điều chưa thể nói ra...
Nhưng Ôn Thư Bạch nghĩ, đã nói là chờ anh quay lại, vậy thì cô sẽ chờ anh.
Anh đã đem cả câu chuyện nhiều năm qua của mình nói hết ra rồi - một tấm chân tình như thế, còn gì đáng để nghi ngờ nữa chứ?
Cô khẽ cười, đưa tay ra sau lưng, nghịch ngợm hỏi:
"Vậy nếu anh nói tối qua là lần cuối cùng uống thuốc, còn hôm nay em cũng không xịt nước hoa, sao anh lại không sao?"
Cô nhớ lại lần trước, chỉ cần Cố Thư Trì lại gần, anh liền mất kiểm soát như phát cuồng. Vậy mà hôm nay lại bình tĩnh lạ thường.
Cố Thư Trì nhìn cô, như chợt nhận ra điều gì đó, cau mày suy nghĩ:
"Em không nói thì anh cũng không để ý... Tuy rằng em lại gần, anh vẫn rất muốn ôm em, nhưng... đúng là không có cảm giác đó."
Anh mở bàn tay ra, cúi đầu nhìn, chính anh cũng thấy khó hiểu.
"Cảm giác gì cơ?"
"Cảm giác như mèo ngửi thấy cỏ mèo ấy... Nếu để anh miêu tả thì giống như một cục sắt bị hút về phía nam châm, không kiềm chế được mà muốn nhào vào, ôm chặt lấy rồi hít sâu một hơi - kiểu như vậy đấy."
Miêu tả này quả thực tái hiện hoàn hảo hình ảnh lần đầu Cố Thư Trì ôm cô - hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh gãi đầu, lẩm bẩm:
"Không lẽ là tối qua uống thuốc đến giờ vẫn còn tác dụng? Nhưng trước kia hình như không kéo dài lâu như thế... Thôi để lát nữa anh hỏi thử Ngụy Tư Đình xem sao."
Ôn Thư Bạch thấy anh chăm chú như vậy, liền không định truy cứu nữa, bèn chủ động chuyển đề tài:
"À, đúng rồi. Các anh từng nói còn biết một người khác cũng có mùi hương giống em, là ai thế?"
Cô vừa nói, vừa rướn người lại gần anh thêm chút nữa.
Cố Thư Trì ngước mắt nhìn cô, lại tỏ vẻ thần bí như đang cố tình giấu giếm:
"Thật muốn biết à?"
"Đương nhiên rồi! Em không thể biết sao? Dù gì cũng coi như đồng loại của em mà."
Còn "đồng loại" hay không thì cũng không rõ nữa... Dù sao trong mắt người khác, cô cũng đã làm "dị loại" suốt nhiều năm rồi.
Anh nghiêm mặt trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên:
"Vậy để anh kể cho em nghe một câu chuyện."