Cố Thư Trì kéo hai cái ghế từ bên cạnh lại.
Cả hai ngồi cạnh nhau trước cửa sổ sát đất, Ôn Thư Bạch bỗng cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc.
Chỉ tiếc là nó không thoải mái như lần ở bên bờ biển.
“Em từng thắc mắc tại sao Chu Chính Dương họ Chu, còn anh lại họ Cố, đúng không?”
Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô.
“Vì anh theo họ mẹ đúng không?”
“Ừ. Nhưng còn một lý do quan trọng hơn - lúc đó ông ta không thật sự muốn nhận anh là con.”
“Tại sao chứ? Em cũng không thể hiểu được, tại sao lúc đó ông ta lại đối xử với anh như vậy.”
“Vì một người chú.”
“Chú?”
Cố Thư Trì gật đầu:
“Lâu lắm rồi, anh từng gặp người chú đó. Ông ấy cũng giống như em, trên người mang theo mùi cỏ mèo tự nhiên.”
Ôn Thư Bạch tò mò nghiêng đầu:
“Vậy chẳng phải anh cũng sẽ... bị thu hút bởi ông ấy sao?”
Cô tưởng tượng cảnh Cố Thư Trì khi còn nhỏ ôm chặt lấy một người chú không chịu buông tay.
Cố Thư Trì nghe xong mặt tối sầm lại, toàn thân như rơi vào trạng thái nghẹn lời:
“Anh là trai thẳng! THẲNG đấy!!”
“Hơn nữa, ông ấy không giống em. Có thể vì là mùi hương tự nhiên nên mùi của nam và nữ khác nhau.”
“Cảm giác đó... có chút giống như...”
Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày, đang nghĩ cách miêu tả cảm giác ấy cho Ôn Thư Bạch hiểu.
Ôn Thư Bạch lặng lẽ nhìn anh. Có lẽ đã lâu lắm rồi cô mới cẩn thận quan sát gương mặt nghiêng ưu tú này như vậy.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ nghĩ Cố Thư Trì là người tham lam - đã có quá nhiều thứ mà người khác khao khát nhưng vẫn không thấy hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng hiểu ra mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Có lẽ đến hôm nay, cô càng hiểu anh hơn.
“Giống như việc thỉnh thoảng em gặp một người có điều kiện rất tốt, mọi thứ ở người đó đều rất hoàn hảo, thậm chí cũng khiến em bị thu hút. Nhưng đến cuối cùng em phát hiện mình thực ra chẳng thật sự thích người ta.”
Cố Thư Trì nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm được cách diễn đạt cảm giác đó.
Ôn Thư Bạch chống một tay lên đầu gối, tò mò hỏi tiếp:
“Vậy, người chú mà anh nói... rốt cuộc là ai?”
“Có thể xem là bạn cũ... của mẹ anh.”
Giọng anh có phần do dự, như chính anh cũng không chắc lắm.
Nghe đến hai từ “mẹ anh”, trong đầu Ôn Thư Bạch lập tức hiện lên mấy bản vẽ gần như giống hệt nhau mà cô từng nhặt được - người phụ nữ mà bác Phó từng nhắc đến, mẹ của Cố Thư Trì, một người phụ nữ thanh lịch và xinh đẹp.
Không hiểu sao, Ôn Thư Bạch lờ mờ cảm thấy có lẽ mẹ anh đã không còn ở bên anh nữa. Nếu không, tại sao anh chỉ nhắc đến Chu Chính Dương mà chưa từng nói gì về mẹ?
“Gen này là mẹ anh truyền lại cho anh. Vì vậy từ nhỏ anh đã biết, lớn lên mình cũng sẽ giống bà ấy, sống như một con mèo.”
“Sống như mèo thì sao? Đáng yêu biết bao. Mà các anh còn có thể muốn hóa mèo lúc nào là hóa mèo nữa.”
“Không tốt đâu.”
Anh nghiêm túc lắc đầu, rồi nhẹ thở dài:
“Chính vì quá giống mèo nên nhiều thói quen sinh hoạt của bọn anh khác người bình thường. Có thể em sẽ khó hiểu, nhưng dù sao... người và động vật vẫn là hai loài khác nhau.”
“Để trông giống như người bình thường, nên anh buộc phải uống loại thuốc mà bọn họ đưa, để ức chế những phản ứng sinh lý giống mèo. Ví dụ như ngửi thấy mùi trên người em là sẽ không kiềm chế được.”
Còn cả những thói quen giống mèo khác nữa.
“Ôn Thư Bạch, trước đây em luôn nói ngưỡng mộ anh, nhưng anh không thấy mình có gì đáng để ngưỡng mộ cả. Vì anh càng lớn càng nhận ra anh chỉ muốn sống như một người bình thường, vậy mà đến điều đơn giản đó đối với anh lại là một điều xa xỉ.”
Giọng nói của anh càng lúc càng trầm, như chất chứa tất cả những uất ức thầm kín suốt bao năm qua.
“Trước đây anh không biết loại thuốc đó sẽ có tác dụng phụ sao?”
Cố Thư Trì lắc đầu:
“Thuốc là do Chu Chính Dương đưa. Khi đó anh cứ nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ở nhà thì sẽ nhận được tình thương của ông ta. Nhưng đáng tiếc là… đến khi anh tận mắt thấy ông ta cưới người khác, có đứa con khác, anh mới hiểu trong lòng ông ta, anh chẳng khác gì một đứa trẻ nhặt ngoài đường về.”
“Vậy còn mẹ anh thì sao?”
“Mẹ anh mất từ rất nhiều năm trước. Nhưng trước khi mất, anh biết trong đời bà có tồn tại một người đàn ông như thế - một người mà bà bị thu hút tự nhiên, giống như anh bị thu hút bởi em.”
“Dù bị hấp dẫn tự nhiên đến thế nào, mẹ anh vẫn nghe theo gia đình sắp đặt, kết hôn với Chu Chính Dương để kết thân hai nhà.”
“Lúc đầu mọi thứ đều ổn. Mẹ anh còn giỏi giấu giếm hơn anh. Nhưng sau khi sinh anh ra, Chu Chính Dương phát hiện bí mật này. Rồi sau đó bọn anh bị đuổi khỏi nhà họ Chu.”
Ôn Thư Bạch lờ mờ đoán được rằng cái người mà anh gọi là “chú” có lẽ không đơn giản chỉ là bạn của mẹ anh.
“Chỉ vì hai người mang loại gen này thôi sao?”
“Không hẳn. Mà vì sau khi biết bí mật đó, ông ta liền tìm ra người đàn ông kia. Ông ta biết rõ mèo và cỏ mèo sinh ra là để hút nhau. Dù mẹ anh đã cắt đứt liên lạc với ông ấy nhiều năm, Chu Chính Dương vẫn cảm thấy bị phản bội.”
“Thế nên, ông ta chỉ cần nhìn thấy anh là thấy ghê tởm.”
Không khí trở nên nặng nề hơn. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn sàn, ánh sáng mờ nhạt, Cố Thư Trì cúi đầu ngồi yên lặng.
Ôn Thư Bạch nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay anh, muốn cho anh chút an ủi.
“Trước đây mẹ anh cũng từng uống thuốc Chu Chính Dương đưa. Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Chu, ông ta đưa hai mẹ con anh đến một ngôi nhà hoang ngoài thành phố. Chính lúc đó, bác Phó mới đến chăm sóc bọn anh.”
Giờ thì Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước khi cô hỏi bác Phó về gia đình Cố Thư Trì, hỏi về chuyện lông mèo hay việc Cố Thư Trì đóng cửa không ra ngoài khi bị ốm, bác luôn lấp lửng, không dám nói thật.
Cô cũng đã hiểu vì sao bấy lâu nay không thấy người nhà nào của anh đến thăm. Chỉ có một mình bác Phó, không hề có quan hệ huyết thống, lại chăm sóc anh như con ruột, hoàn toàn không giống một người giúp việc được thuê về.
Bác đã giúp họ giữ kín bí mật này suốt bao nhiêu năm.
“Sau này sức khỏe mẹ anh ngày càng tệ. Bà luôn miệng nhắc tên một người. Mãi đến khi lớn lên anh mới biết cái tên bà thường gọi đó chính là người đàn ông kia. Nhưng anh chưa từng đi tìm ông ấy.”
“Vậy sao lần này mọi người lại đi tìm ông ta?”
“Vì bọn anh phát hiện kế hoạch bí mật của Chu Chính Dương. Và giờ anh nghi ngờ mẹ anh năm đó qua đời cũng có liên quan đến thuốc mà ông ta đưa.”
Anh bất chợt cười lạnh:
“Nói ra mới thấy, Chu Chính Dương thật sự là một kẻ đáng sợ. Mẹ anh mất rồi, ông ta vẫn không cho anh trở về nhà họ Chu. Nhưng lại cung phụng anh đầy đủ, cho anh học vẽ, cho anh ra nước ngoài sống sung sướng, thậm chí còn chủ động đứng ra thương lượng chuyện hôn sự giữa anh và nhà họ Mạn. Nói thật thì nếu đã không muốn nhận anh là con, ông ta cần gì phải nhúng tay vào?”
“Lúc đó anh ngây thơ nghĩ rằng ông ta đang chuộc lỗi vì từng muốn giết anh. Anh nghĩ đó là vì ông ta thấy áy náy.”
Anh lắc đầu, cười khổ:
“Không ngờ rằng tất cả chỉ là để anh buông lỏng cảnh giác, để anh ngoan ngoãn trở thành vật thí nghiệm của ông ta.”
Ôn Thư Bạch giật mình, rùng mình một cái.
“Nếu không phải vì em đã cho anh ý nghĩ muốn chạy trốn, anh sẽ chẳng biết được những chuyện này. Anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ông ta, sẽ cưới Mạn Hi, sẽ chấp nhận cái gọi là ‘điều trị’... và rồi cứ thế mà chết, chết một cách mơ hồ, trở thành vật hy sinh cho lợi ích của bọn họ.”
Ôn Thư Bạch không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô đã thấy quá nhiều tin tức nghệ sĩ đột ngột qua đời. Nếu một ngày nào đó Cố Thư Trì thật sự trở thành vật hy sinh cho đám người đó, rất có thể họ sẽ tung tin anh bị bệnh từ trước rồi sau đó hợp lý hóa cái chết bằng lý do “bệnh tình nguy kịch”.
Rồi dẫn dắt dư luận thương tiếc một thiên tài bạc mệnh.
Chiêu trò như vậy... đã chẳng còn lạ gì nữa rồi.
Trong lòng Ôn Thư Bạch đau âm ỉ từng cơn, cô đưa tay vòng qua cổ anh, vùi đầu tựa vào vai anh:
“May là anh đã trốn thoát được.”
May là lúc này anh vẫn đang yên ổn ngồi cạnh cô như thế.
Anh hơi nghiêng đầu, khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy cô.
-
Một tiếng sau, Ngụy Tư Đình và Vân Thanh xách theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
“Ôi trời ơi, mệt chết đi được rồi~”
Vân Thanh buông tay thả hết đồ xuống, Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì vội vàng đứng dậy đi giúp.
Vân Thanh lè lưỡi, tay phe phẩy quạt gió, mệt đến mức thở hổn hển.
Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì nhanh chóng đỡ lấy:
“Hai người mau nghỉ ngơi đi, tụi này dọn là được rồi.”
Ngụy Tư Đình đứng bên cạnh nóng đến mức cũng cởi áo khoác ngoài, tuy mặt vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng má thì đỏ bừng lên vì quá nóng.
Vân Thanh ngả lưng xuống ghế sofa, nằm bẹp không khác gì cá phơi khô. Cô tiểu thư đài các như cô, từ bao giờ phải làm việc nặng nhọc thế này chứ.
Ngụy Tư Đình cũng chẳng rảnh rỗi, vào phòng bếp rót nước cho Vân Thanh.
Khi đi ngang qua Cố Thư Trì, anh mở miệng nói:
“Bọn tôi ăn ngoài rồi, nghĩ hai người ra ngoài bất tiện nên mang ít đồ ăn về. Xem thử có hợp khẩu vị không. Ngoài đồ ăn sẵn còn có ít đồ khô và vặt, ăn từ từ cũng được.”
Ôn Thư Bạch đứng cạnh Cố Thư Trì, ánh mắt đầy tán thưởng, nhìn Ngụy Tư Đình bưng nước đến trước mặt Vân Thanh rồi len lén kéo tay áo Cố Thư Trì:
“Anh Ngụy đúng là kiểu đàn ông của gia đình ấy, đã đẹp trai còn tâm lý nữa.”
Cố Thư Trì liếc mắt nhìn Ôn Thư Bạch, vẻ mặt lại bắt đầu khó chịu:
“Ừ, anh Ngụy cái gì cũng tốt.”
Ôn Thư Bạch vẫn cười hì hì, ngắm nhìn Vân Thanh và Ngụy Tư Đình tương tác với nhau, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Cố Thư Trì bên cạnh đang dần đen lại khi đang xếp đồ lên kệ.
“Không tốt chắc? Này, người ta còn giúp anh biết bao nhiêu chuyện đó.”
Cố Thư Trì đi về phía bếp, Ôn Thư Bạch cũng lon ton theo sau, líu ríu nói không ngừng bên tai anh.
Đợi cô nói hết lời khen ngợi, Cố Thư Trì cuối cùng cũng đặt đồ xuống, quay người lại đối mặt với cô:
“Anh không tốt à?”
Ôn Thư Bạch chớp chớp mắt, hình như rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn. Lúc này anh đứng thẳng, hơi cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ không vui.
Thấy thế, Ôn Thư Bạch vội vã lắc lắc cánh tay anh, giọng trêu chọc:
“Sao thế? Mèo con ghen rồi hả?”
Vừa nhắc đến "mèo con", anh lập tức nổi cáu.
Bực bội hất tay cô ra.
Phủ nhận thì không được, mà thừa nhận lại càng không muốn, thế nên anh cứ hậm hực bước lệch sang bên cạnh một chút, chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Ôn Thư Bạch nhìn bộ dạng đó của anh thì lén cười, rồi quay người tiếp tục làm việc của mình.
Tối đó, Ngụy Tư Đình thu dọn một căn phòng cho Ôn Thư Bạch và Vân Thanh, thay chăn gối mới:
“Đêm nay phiền hai người tạm ở đây một đêm. Xe bọn tôi đều bị người bên kia gắn định vị, không tiện đưa hai người về. Sáng mai tôi sẽ nghĩ cách.”
Vân Thanh đang vui vẻ gặm cổ vịt, vẫy tay một cái:
“Không sao, em gọi video cho bà ngoại báo một tiếng là được.”
Vân Thanh mới đó đã bật dậy khỏi ghế sofa, quăng luôn cái đùi vịt đang ăn dở rồi nhanh chóng tìm một căn phòng yên tĩnh để gọi điện thoại.
Lúc này, Ngụy Tư Đình nói với theo:
“Đồ dùng cá nhân anh đã mua mới hết rồi, để sẵn trong nhà vệ sinh rồi đấy.”
“Cảm ơn anh nha, anh Ngụy đẹp trai.”
Nói xong, Ngụy Tư Đình ôm máy tính đi thẳng vào phòng ngủ, để lại phòng khách chỉ còn Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì.
Đợi đến khi Ôn Thư Bạch ngồi xuống cạnh anh, Cố Thư Trì vẫn khoanh tay, gương mặt chẳng mấy vui vẻ.
Thấy cô vừa ngồi xuống, anh lại cố tình nhích ra xa một chút.
Ôn Thư Bạch bèn dí sát lại gần, không nhịn được mà đưa tay nhéo má anh một cái:
“Sao thế, còn giận à?”
“Ai giận? Anh đâu có.”
“Xì.”
Thấy anh vẫn còn đang dỗi dỗi hờn hờn như thế, Ôn Thư Bạch lại thấy… dễ thương. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ranh mãnh:
“Vậy anh nói thử xem, mèo con giận rồi thì phải dỗ thế nào mới chịu? Cho ăn thanh mèo nha? Hay là... anh cũng thích ăn thanh mèo luôn?”
Cô nói đến đây suýt nữa thì ôm mặt hét lên một tiếng “trời ơi dễ thương quá đi” - nhưng Cố Thư Trì đã kịp nghiêm mặt bác bỏ:
“Anh mới không ăn cái thứ đó.”
“Thật không đó? Chứ không phải anh từng nói anh cũng có mấy đặc điểm giống mèo à?”
Nói xong, Ôn Thư Bạch bất ngờ đảo mắt một cái rồi nghịch ngợm đưa tay mình tới trước mũi anh, khẽ lắc qua lắc lại:
“Nè, hồi nãy là ai bảo bây giờ không còn phản ứng với cỏ mèo nữa nhỉ?”
Cố Thư Trì khẽ cau mày, rốt cuộc không nhịn được nữa. Anh phản xạ nắm lấy cổ tay cô - vốn đang nghịch ngợm không yên rồi dứt khoát đẩy mạnh vai cô, khiến cô ngã phịch xuống sofa. Ngay sau đó, cả người anh cũng đè lên, vây chặt cô trong vòng tay mình, bàn tay vẫn siết lấy tay cô không chịu buông.
Anh nheo mắt, giọng nói lại trở về với kiểu trầm thấp, hơi lười biếng như ngày đầu tiên họ gặp - từng chữ từng chữ dứt khoát vang lên bên tai cô:
“Anh chưa từng nói… anh không có phản ứng với em.”