“Em…”
Cố Thư Trì đưa tay nhéo nhẹ má cô, giọng nói chậm rãi dịu xuống:
“Em mà còn thế này nữa… thì anh không dám chắc mình sẽ không làm gì đâu.”
Ôn Thư Bạch ngước mắt nhìn vào đôi mắt đang gần sát trước mặt, Cố Thư Trì rõ ràng không có ý định rời đi, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô như thế, ánh mắt như đang thay lời muốn nói.
Không khí giữa hai người tuy im lặng nhưng nhiệt độ lại dần dần tăng lên.
Chỉ trong một thoáng, ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới.
Cô nhìn thấy yết hầu anh khẽ động đậy, cảm giác khuôn mặt hai người đang gần sát vào nhau. Một dự cảm mãnh liệt ập đến khiến tim cô đập thình thịch, hàng mi khẽ run, còn đầu óc thì đã hoàn toàn trống rỗng. Cô không biết nên đặt tay chân thế nào, cũng chẳng biết lúc này mình phải phản ứng ra sao nữa.
Khoảng cách quá gần khiến cô nhìn rõ từng sợi mi của anh, cả nốt ruồi nhỏ trước giờ chưa từng để ý - lúc này, tất cả đều trở nên rõ ràng rành mạch.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, trái tim cô vừa hồi hộp vừa mong chờ mà đập loạn lên.
Cô… không hề đẩy anh ra.
Ngay khoảnh khắc đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau, cô như bị ma xui quỷ khiến mà khép mắt lại - gần như mất hết lý trí.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh và tối mờ, chỉ còn lại nhịp tim đang ngày càng mãnh liệt cùng với những đầu ngón tay anh khẽ lướt trên gò má cô, giống như đang chờ đợi một màn pháo hoa sắp nổ tung.
Một giây… hai giây… ba giây…
Cô gần như cảm nhận được cả hơi thở và nhiệt độ của anh, mọi thứ đều gần ngay trước mắt.
Đúng lúc ấy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đầy mong đợi, bên tai lại vang lên một tiếng hét thất thanh.
Tiếp theo là tiếng điện thoại rơi “bộp” xuống ghế sofa.
Cố Thư Trì lập tức ngẩng đầu, Ôn Thư Bạch cũng bất ngờ mở mắt ra.
Pháo hoa… vụt tắt.
Quay đầu lại thì thấy Vân Thanh đang đứng phía bên kia sofa, lấy tay che miệng đầy kinh ngạc. Hai người vội vàng chống tay ngồi dậy.
Ôn Thư Bạch cũng nhanh chóng bật dậy, tay vô thức đưa lên chỉnh lại tóc mình, ánh mắt lúng túng tránh né, không biết phải nói gì cho phải.
Nghe tiếng động, Ngụy Tư Đình cũng từ trong phòng bước ra:
“Có chuyện gì vậy?”
Vân Thanh chỉ tay về phía hai người họ, đến cả khả năng nói chuyện cũng như bị lỗi hệ thống:
“Hai người… hai người…”
Ôn Thư Bạch đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ biết liên tục xua tay, gật đầu lại lắc đầu, cổ họng khô khốc như có lửa đốt.
Nhưng thấy rồi thì chính là thấy rồi. Vân Thanh không tin vào gì khác ngoài đôi mắt của mình.
Ngụy Tư Đình nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy hai người kia đang ngồi ở góc sofa, cả hai mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng chẳng biết giấu đi đâu.
Anh như hiểu ra gì đó, liền vẫy tay gọi Vân Thanh:
“Vân Thanh, lại đây.”
“Làm gì?”
“Có chỗ này anh đọc tiếng Anh không hiểu lắm, nhờ em xem giúp.”
“Anh mà cũng có đoạn không hiểu tiếng Anh á?!”
Dù có nghi ngờ nhưng cô vẫn đi theo. Mà bên này, Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì đã đỏ mặt đến độ chẳng biết nói câu gì cho đỡ ngượng.
Ôn Thư Bạch siết chặt tay thành nắm đấm, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trái tim vẫn còn đập thình thịch, thế nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng, không biết mở miệng từ đâu.
Phòng khách lại rơi vào tĩnh lặng.
Một lúc sau, Ôn Thư Bạch mím môi, ấp úng hỏi:
“Anh… có đói không?”
Hai người ngồi cách nhau một đoạn như thể vừa phạm lỗi lớn, chẳng ai dám nhìn ai, cứ làm như chuyện vừa nãy chỉ là một khoảnh khắc bốc đồng chứ không phải là suy nghĩ nghiêm túc.
Không chờ anh trả lời, cô đã tự đứng dậy:
“Để em vào bếp lấy gì đó ăn.”
Lúc này, Ôn Thư Bạch căng thẳng đến mức không dám liếc nhìn Cố Thư Trì đang ngồi đầu bên kia ghế sofa. Cô cũng chẳng buồn quan tâm anh có đáp lời hay không, cứ như hồn bay phách lạc mà đi thẳng một mạch vào bếp.
Vì quá mất tập trung nên giữa đường cô bất cẩn đá phải chân bàn ăn bên cạnh. Rõ ràng đau điếng, vậy mà cô chẳng hề kêu một tiếng, chỉ vội vã chạy mấy bước như thể trốn chạy rồi nhanh chóng kéo cửa bếp lại.
Toàn thân dựa vào cửa, lồng ngực vẫn phập phồng không ngừng. Ngay cả hơi thở cũng gấp gáp lạ thường khiến cô chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Cô đặt tay lên ngực, trong đầu không ngừng tua lại cảnh tượng khi nãy.
Hồi nãy… anh thật sự định hôn mình sao?
Cô càng nghĩ mặt lại càng nóng rực, vô thức đưa tay chạm lên môi dưới của mình.
Phải đến lúc này, cô mới hoàn toàn hoàn hồn. Khi đó, đầu óc cô trống rỗng, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng theo bản năng… cô đã nhắm mắt lại, mặc cho anh tiến gần.
Thậm chí là mặc nhiên chấp nhận nụ hôn đó.
Càng nghĩ, cô lại càng thấy mình điên thật rồi.
Thế nhưng, điên rồ hơn nữa… là cô lại thấy hơi thất vọng.
Tiếc nuối vì nụ hôn đó… không xảy ra.
Nghĩ tới đây, cô bất chợt giơ tay lên gõ mạnh vào trán mình:
“Ôn Thư Bạch mày điên thật rồi, đang mong chờ cái gì vậy hả…”
Cô vội đi lục tủ bếp định tìm gì đó ăn vì thật sự cũng đang đói meo.
Ngụy Tư Đình và Vân Thanh có mang về ít đồ ăn sẵn, nhưng tiết trời đầu thu khiến thức ăn nguội rất nhanh. Cô liền đặt mấy món đó vào lò vi sóng để hâm lại.
Tay cô tựa lên mặt bếp lạnh ngắt, cuối cùng mới dần dần bình tĩnh lại.
Lúc đang chờ đồ ăn nóng, cánh cửa bếp phía sau đột nhiên vang lên tiếng mở. Cô quay đầu theo phản xạ thì thấy Cố Thư Trì đã dựa vào cửa, bộ dạng cứ như chẳng có gì xảy ra, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Ôn Thư Bạch vừa thấy anh là đã cảm thấy cả người mất tự nhiên nên lúng túng chỉ về phía lò vi sóng:
“Có... có đồ ăn đó, anh xem muốn ăn gì thì lấy. Em đang hâm lại chút…”
Lúc này mùi thơm trong bếp đã tỏa ra. Cố Thư Trì thuận tay đóng cửa lại rồi bước thẳng về phía cô. Anh đứng sát bên, ép cô tựa hẳn vào bếp, đôi mắt ấm ức nhìn cô:
“Anh đói rồi.”
Ôn Thư Bạch chỉ tay về hướng tủ:
“Đằng kia có đồ ăn đó, đồ trong lò cũng sắp nóng rồi…”
Nhưng anh vẫn nhìn cô không rời:
“Anh không muốn ăn mấy thứ đó.”
“Vậy... anh muốn ăn gì?”
Cô rõ ràng cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn lại.
Vì chuyện lúc nãy nên cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bèn nghiêng mặt đi, muốn tránh ánh nhìn đó.
“Là em.”
“?!”
Ôn Thư Bạch cảm nhận được ánh mắt của Cố Thư Trì càng lúc càng nóng rực như dán chặt lên mặt cô không dứt.
“Anh quên chưa nói với em - d.ục v.ọng của động vật thường mạnh hơn con người nhiều lắm.”
Anh bất ngờ nở nụ cười nửa tà nửa trêu chọc.
Ôn Thư Bạch bị hơi thở anh bao vây hoàn toàn, đến cả sức để nói lý cũng không có.
Thế nhưng cô vẫn giả vờ không hiểu mà hỏi tiếp:
“D.ục v.ọng gì cơ?”
Cố Thư Trì đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ dùng ngón tay xoay mặt cô lại, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trầm thấp:
“Tất cả mọi thứ.”
“Nhưng… chẳng phải anh ăn uống rất ít sao…”
Ôn Thư Bạch vẫn giả vờ hồ đồ, rõ ràng đã đoán ra ẩn ý trong lời anh nhưng vẫn cố ý trêu anh.
“Lúc trước anh ăn còn chẳng bằng em, đúng là bao tử mèo.”
Cố Thư Trì thấy cô cứ cố chấp muốn đấu trí với mình liền bật cười khẽ, vòng tay ôm eo cô rồi khẽ đẩy sang phía mình một chút:
“Vậy em có thể thử mấy thứ khác.”
“……”
Ánh mắt Ôn Thư Bạch bắt đầu lảng tránh, nhất thời không biết phải đáp gì.
Bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ thì đúng lúc đó, lò vi sóng vang lên tiếng “ting”.
Ôn Thư Bạch như vớ được cứu tinh, vội đẩy anh ra:
“Nóng rồi.”
Cố Thư Trì cũng không cố níu, để mặc cô đẩy ra. Nhìn bóng lưng cô khi lấy đồ ăn, anh mỉm cười đầy cưng chiều.
Ôn Thư Bạch hai tay bưng hộp đồ ăn được đóng gói, dùng chân đẩy cửa bếp ra. Nhìn là biết đồ ăn từ một quán vỉa hè nào đó trong chợ đêm.
Lúc này cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện thơm má hay ôm ấp gì nữa, cô đói tới mức bụng réo ầm ầm rồi.
Cố Thư Trì lúc này mới thong thả mở tủ xem còn gì ăn được không.
Thật ra Ôn Thư Bạch nói đúng một phần - nhìn thì cao lớn là vậy, nhưng bao tử Cố Thư Trì đúng là kiểu mèo con. Với chuyện ăn uống, anh chẳng có sở thích đặc biệt gì, mỗi bữa gần như chỉ ăn qua loa cho có lệ, kiểu duy trì sự sống là chính.
Ví dụ như bây giờ, anh chỉ pha đại một bát ngũ cốc nhạt nhẽo rồi bưng ra.
Với hộp đồ ăn thơm nức kia mà Ôn Thư Bạch đặc biệt chia phần cho anh, anh hoàn toàn không hứng thú.
“Em thích thì ăn đi, anh không ăn.”
Ôn Thư Bạch ngồi bệt dưới thảm, ngẩng đầu nhìn bộ dạng thanh tâm quả dục của anh, thật sự không thể tin nổi đây là cùng một người với kẻ vừa rồi suýt hôn cô trong bếp.
“Anh thật sự không ăn?”
“Không.”
“Vậy em ăn hết đó nha?”
“Ừ.”
Ôn Thư Bạch lại quay đầu, vừa ăn vừa lầm bầm:
“Đúng là cái bao tử mèo con, từng đó ngũ cốc mà đưa em ăn vặt em còn không thèm.”
Cố Thư Trì ngồi bên cạnh, nghe vậy lại liếc nhìn cô một cái.
Đang ăn, Ôn Thư Bạch chợt nhớ ra gì đó.
Cô lập tức bật dậy từ thảm, nhảy lên sofa ngồi đối diện anh:
“Này, cho em hỏi cái đã.”
“Lại gì nữa?”
Hôm nay Ôn Thư Bạch rõ ràng cố tình chọc phá anh cho bằng được.
“Em nghe nói nuôi mèo thì tốt nhất là nên đưa đi triệt sản. Không làm thì hình như ảnh hưởng sức khỏe lắm, cái đấy có thật không?”
Cố Thư Trì suýt nữa thì phun cả ngụm ngũ cốc vào mặt cô.
May mà cố nhịn được.
Tay cầm chén của anh run rẩy, mắt nheo lại, quay đầu nhìn cô với nụ cười gượng:
“Em hỏi cái này làm gì?”
Nhưng so với việc muốn biết câu trả lời, có vẻ cô chỉ thích nhìn phản ứng này của anh - chẳng khác gì đang vung cây cần câu mèo trước mặt anh vậy.
“Anh không phải vừa nói anh h.am m.uốn rất mạnh sao? Mèo mà h.am mu.ốn mạnh thì không phải đều phải bị triệt sản à?”
Cố Thư Trì như thể bị khiêu khích đến giới hạn. Biết cô cố ý nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên mặt:
“Sao? Em muốn tự kiểm tra à?”
Anh đặt bát xuống bàn, nheo mắt nhìn cô rồi hỏi:
“Ôn Thư Bạch, hôm nay em uống thuốc tăng can đảm rồi à? Dám liều lĩnh thế này mà còn đùa với lửa ngay trước mặt anh.”
Ôn Thư Bạch phồng má, vẻ mặt ngại ngùng nhưng không dám thừa nhận cảm giác mạo hiểm ấy lại mang cho cô một chút hưng phấn khó tả.
Thực ra cô biết mình đang đùa với lửa, nhưng nhìn thấy anh vừa muốn mà không được lại khiến cô phấn khích lạ thường.
Trước giờ cứ nói Cố Thư Trì là người b**n th**, vậy mà lúc này cô mới nhận ra có khi mình mới là kẻ b**n th** thật sự.
Nói xong, anh không đợi cô trả lời đã bỗng hiểu ra, thốt lên một tiếng “À” đầy thích thú rồi tự nói với chính mình:
“À~ Hóa ra em thật sự muốn thử xem thế nào.”
Rồi anh lại nghiêng người sát bên tai cô:
“Thế thì tối nay cứ lên phòng anh, anh sẽ tận tay giải đáp cho em.”