Ôn Thư Bạch liền sợ hãi đáp:
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Rồi cô cười bẽn lẽn như muốn xin lỗi.
Cô chỉ nói cho vui chứ thật ra rất sợ Cố Thư Trì làm thật.
Cố Thư Trì liếc về phòng của Vân Thanh rồi quay lại, hạ giọng nói:
“Đừng có mà chọc tức anh, anh đang rất khó chịu đây.”
Ôn Thư Bạch vừa định hỏi anh khó chịu chuyện gì thì chợt nhớ lại nụ hôn chưa kịp xảy ra lúc nãy.
Chẳng lẽ anh cũng khó chịu vì bị gián đoạn như cô?
Cô khẽ hắng giọng, đổi chủ đề:
“Em chỉ hỏi thôi, vì mèo nhà em lúc trước cũng chưa kịp đi triệt sản.”
Đôi mắt Cố Thư Trì động đậy nhưng anh không nói gì, tiếp tục im lặng ăn bát ngũ cốc.
“Em nghe nói tốt nhất nên dẫn mèo đi triệt sản, không triệt sản thì sẽ thế nào không biết.”
“Không sao đâu.”
Cố Thư Trì trả lời rất nhanh mà gần như không suy nghĩ.
“Nuôi mèo mà không triệt sản thì có thể hơi rắc rối, còn mèo hoang thì chẳng ảnh hưởng gì.”
“Đao Đao không phải mèo hoang.”
“Nó thế nào mà không phải? Chẳng lẽ vì em từng nuôi nó một thời gian mà gọi nó là mèo nhà à?”
Thật ra cũng không hẳn là nuôi.
Câu nói khiến Ôn Thư Bạch hơi cạn lời, đúng là cô cũng chỉ đồng hành với Đao Đao vài ngày, mèo nhà thật sự thì không phải lúc nào cũng sống trong nhà nhưng chắc chắn phải có chủ bên cạnh chăm sóc từ lúc lớn lên đến già.
Còn cô, trong cuộc đời Đao Đao chỉ như một bóng mờ thoáng qua.
Ôn Thư Bạch nhìn Cố Thư Trì, cứ cảm thấy anh có gì đó kỳ lạ, mỗi lần nhắc đến Đao Đao là anh lại tỏ ra không phục thay cho nó.
Chẳng lẽ anh thực sự có sự đồng cảm đặc biệt với đồng loại?
Nghĩ vậy, cô quyết định không tranh luận thêm với anh nữa.
-
Đêm đó, sau khi rửa mặt xong, Ôn Thư Bạch nằm trên giường thì Vân Thanh lấy mặt nạ ra, tò mò lại gần:
“Bạch Bạch, chiều nay hai người làm gì thế? Sao tối lại ra nông nỗi này rồi?”
Ôn Thư Bạch lại đỏ mặt, lí nhí không biết giải thích sao.
“Tớ bảo rồi, cậu thích anh ta lâu rồi mà, cậu còn bảo không thích nữa kìa.”
Vân Thanh bỗng nhớ lại chuyện cũ. Lúc mới dẫn Ôn Thư Bạch về nhà bà ngoại, nhìn cô liên tục phủ nhận, cô còn tưởng thật sự cô ấy chẳng có cảm tình gì với Cố Thư Trì.
“Tớ cũng không biết nữa.”
Ôn Thư Bạch cũng không rõ từ lúc nào mình đã quan tâm anh nhiều đến vậy, chỉ thấy mỗi khi anh lại gần, cô không còn phản kháng nữa.
“Cậu từng bảo thích một người là lúc nào cũng muốn biết người đó đang làm gì, dù làm gì cũng tự nhiên nghĩ về người đó phải không?”
Vân Thanh đắp mặt nạ cẩn thận, nghe vậy gật đầu lờ mờ.
Thật ra đó chỉ là cảm xúc thoáng qua mà cô cũng không chắc chắn.
“Vậy cậu thích anh ta thật chứ?”
“Hay là anh ta có nói thích cậu không?”
Vân Thanh liên tiếp hỏi khiến Ôn Thư Bạch bối rối.
Cố Thư Trì từng nói với cô rất nhiều lời mập mờ.
Chẳng hạn như anh không thể rời xa cô.
Chẳng hạn như anh rất nhớ cô.
Nhưng chưa từng nói một câu rõ ràng: “Anh thích em.”
Dường như tất cả những điều trước đó đã ngầm bao hàm ý đó rồi.
“Hai người xác nhận mối quan hệ chưa?”
Cuối cùng Vân Thanh hỏi thêm một câu.
Nhưng đối mặt với những câu hỏi ấy, Ôn Thư Bạch chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.
Trước đây, cô từng nghi ngờ Cố Thư Trì với cô chỉ là sự lệ thuộc sinh lý, nhưng sau đó anh cũng nói rõ anh lệ thuộc chính là cô chứ không phải cái “cỏ mèo” gì đó.
Vân Thanh thấy cô không nói gì, liền ngồi thẳng người, bắt chéo chân:
“Không thể nào, hai người đã tiến triển đến mức đó rồi mà anh ta cũng chưa hề nói gì về việc muốn cậu làm bạn gái à?”
Ừ nhỉ, hai người suýt nữa là hôn rồi mà.
“Vậy… cậu nghĩ… chuyện này là sao đây?”
Vân Thanh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Tớ nghĩ anh ta chắc chắn thích cậu, không thì sao lại đối xử với cậu như thế chứ. Hơn nữa, thật sự tớ không ngờ anh ta đã trải qua nhiều chuyện đến vậy.”
Nói xong, cô giơ ba ngón tay lên:
“Tớ thề, ngày hôm đó tát anh ta là hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, thật sự không hề có chút tư thù cá nhân nào.”
Nhưng nói không có chút tư thù cá nhân nào thì ngay cả cô cũng không tin.
Ôn Thư Bạch cười phá lên, nắm lấy tay cô:
“Thôi được rồi. Anh ấy bị tát thì tớ có xót đâu, dù sao anh ấy cũng làm nhiều chuyện bậy bạ mà.”
“Nhưng mà anh ta có từng chủ động tỏ tình với cậu không?”
Ôn Thư Bạch vẫn chỉ biết lắc đầu.
Nếu tối hôm đó cũng tính là tỏ tình… thì có thể.
“Nhưng hôm nay anh ấy nói với tớ một câu.”
“Câu gì?”
“Anh ấy bảo tớ đợi anh ấy trở về, anh ấy còn một chuyện muốn nói với tớ.”
Nói đến đây, thực ra trong lòng cô đã nhận ra, có lẽ lúc đó cô mặc nhiên hiểu chuyện anh muốn nói là sẽ nói cho cô biết rằng anh thích cô.
“Ý là anh ta định giải quyết xong mọi chuyện rồi mới tỏ tình và xác nhận mối quan hệ với cậu à?”
Vân Thanh gật đầu suy nghĩ, có vẻ khá đồng tình với cách nhìn nhận đó.
“Nếu nói vậy thì cũng hợp lý. Nghĩ mà xem, lỡ như họ gặp chuyện gì thì sao…”
Nói xong, cô vội lấy tay bịt miệng:
“Phì phì phì, không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ trở về bình an.”
"Sao cơ? Lần này họ định làm chuyện gì nguy hiểm lắm sao? Chẳng phải chỉ là đi tìm một người thôi à?"
Vân Thanh vừa nói vừa tự tát vào mặt mình vì không giữ được bí mật:
“Cái miệng chết tiệt này của mình...”
"Trước đó, Ngụy Tư Đình từng bảo muốn hỏi cậu một câu tiếng Anh phải không, chắc không phải liên quan đến chuyện này đấy chứ?
Vân Thanh gỡ mặt nạ ra rồi tiện tay vứt vào thùng rác, vừa vẫy tay vừa nói: "Đâu ra. Có câu tiếng Anh nào làm khó được anh ấy chứ? Chẳng qua là thấy tớ đang vướng víu trước mặt hai người nên mới gọi tớ vào đó thôi."
"Thật lòng mà nói, tiến độ của hai đứa mình còn chẳng nhanh bằng hai người, phí công chị đây lăn lộn ở nước ngoài bao nhiêu lâu."
Vân Thanh mặt đầy vẻ "giận sắt không thành thép", bởi Ngụy Tư Đình là kiểu người làm gì cũng cực kỳ cẩn trọng.
Nhưng điều khiến Ôn Thư Bạch lo lắng lúc này lại là chuyện cô vô tình nói lỡ miệng.
"Thanh à, cậu vẫn chưa nói mà, có phải Ngụy Tư Đình đã nói gì với cậu không, chuyện họ định làm lần này rất nguy hiểm hay gì đó?"
Vân Thanh thở dài rồi nói thật:
"Cũng xem như là vậy. Ban đầu tớ vẫn còn băn khoăn không biết Chu Chính Dương và Cố Thư Trì có thù oán gì, thế mà tối qua Ngụy Tư Đình đã kể sơ qua cho tớ một lượt, giờ thì tớ mới vỡ lẽ ra rồi."
"Thế là, hai đứa mình liền cùng nhau tìm kiếm một ít tư liệu. Chu Chính Dương này ở trong nước sống vẻ ngoài đạo mạo lắm, nhiều hành tung căn bản không thể tìm ra được, ngoài những bài báo tích cực ra thì chẳng có gì khác cả, xem ra mối quan hệ rất sâu rộng."
“Nghe nói lần này người họ muốn tìm là một người mà mẹ ruột Cố Thư Trì trước đây quen biết.”
Ôn Thư Bạch chợt hiểu ra, đó chính là “bạn cũ” mà Cố Thư Trì từng nhắc đến.
"Trước đây, Ngụy Tư Đình đã nhờ người khắp nơi hỏi thăm, chuyện này Cố Thư Trì còn chẳng hay biết. Nghe nói đã tìm được tung tích của người đó nhưng người đó kiên quyết không muốn gặp bất cứ ai vì trước đây ông ta từng bị Chu Chính Dương uy h**p."
"Hôm qua sau khi Cố Thư Trì thoát ra ngoài, họ lại nhờ người mang tin tức đến cho người kia, nói rằng đã kể rõ ngọn ngành mọi chuyện vừa xảy ra gần đây cho người đó, mong muốn thử lần cuối cùng."
"Lần này thì rất nhanh có tin tức, người đó đột nhiên đồng ý gặp họ một lần, thậm chí còn cho cả địa chỉ. Tuy rất đáng ngờ nhưng Ngụy Tư Đình nói người đó là người duy nhất có thể còn giữ bằng chứng trong tay."
"Nhưng tối nay, Ngụy Tư Đình lại nói anh ấy còn nghĩ đến một kết quả khá tệ - mọi chuyện quá trùng hợp nên rất có thể Chu Chính Dương đang giăng bẫy 'thả dây câu cá'. Tuy nhiên, họ không còn cách nào khác mà phải mạo hiểm đi tìm người này."
Ôn Thư Bạch nghe xong, tâm trạng buổi chiều thoải mái lại căng thẳng hẳn lên.
Ban đầu cô cứ nghĩ đây sẽ là một chuyện rất dễ dàng. Cô cho rằng, xét đến tình nghĩa với mẹ Cố Thư Trì và cả việc Cố Thư Trì đã bị Chu Chính Dương hành hạ bao nhiêu năm qua, dù vì lý do gì thì người đó cũng nên giúp đỡ.
Thế mà không ngờ lại trở thành chuyện rắc rối đến vậy.
Vân Thanh thấy nét lo lắng lại hiện rõ trên mặt cô nên nắm chặt tay cô an ủi:
"Không sao đâu. Ngụy Tư Đình vốn là người suy nghĩ chu toàn, cẩn thận một chút cũng tốt thôi. Biết đâu người kia chỉ đơn thuần là nghe xong câu chuyện của họ rồi cảm động, bèn định giúp đỡ thì sao? Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi mà."
Ôn Thư Bạch gắng gượng mỉm cười nhưng trong lòng vẫn bất an vô cùng.
Nếu thật sự không có chuyện gì, Cố Thư Trì đã không phải bảo cô chờ anh trở về.
Rốt cuộc có chuyện gì mà nhất định phải đợi anh chắc chắn bình an mới dám nói cho cô biết?