Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 73

Ngụy Tư Đình và Cố Thư Trì rời đi lặng lẽ như chưa từng xuất hiện.

Khi Ôn Thư Bạch và Vân Thanh tỉnh dậy, trong nhà đã hoàn toàn trống không.

Trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy, một chiếc chìa khóa cùng hai phong thư.

Ôn Thư Bạch bước tới, cầm mảnh giấy lên đọc. Nét chữ rõ ràng viết rằng: thời gian khởi hành buộc phải thay đổi nên sáng sớm hôm nay họ đã rời đi. Chìa khóa phòng nhờ cô giữ giúp. Họ cũng gửi lời xin lỗi vì kế hoạch thay đổi đột xuất nên không thể đưa hai cô về như đã hẹn, đành phải phiền hai người tự quay về.

Trên bàn là hai phong thư, một gửi Vân Thanh, một gửi cho Ôn Thư Bạch.

Lúc đó, Vân Thanh còn đang rửa mặt trong nhà tắm. Thấy mảnh giấy và hai phong thư, Ôn Thư Bạch liền vội vã bước tới gõ cửa:

“Thanh à, hình như hai người họ sáng sớm đã đi rồi.”

Âm thanh nước chảy trong nhà tắm nhỏ dần, giọng Vân Thanh vang lên: “Gì cơ?!”

“Hai người họ để lại một tờ giấy rồi đi luôn rồi.”

Chẳng bao lâu sau cửa mở. Trên gương mặt Vân Thanh vẫn còn vương những giọt nước chưa kịp lau khô, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng: “Đi rồi? Họ đi đâu vậy?”

Ôn Thư Bạch giơ tờ giấy lên trước mặt cô: “Cậu xem đi, họ nói là phải đi sớm hơn dự định nên rời đi từ sáng. Chìa khóa cũng đã để lại trên bàn rồi.”

Tay Vân Thanh vẫn còn ướt đẫm, cô dùng hai ngón tay kẹp lấy mảnh giấy, nét mặt vẫn chưa hết bất ngờ: “Hôm qua chẳng phải còn bảo sẽ chờ thêm hai ngày sao, sao lại đột ngột thay đổi thế?”

Không hiểu sao, Ôn Thư Bạch càng lúc càng thấy bất an.

“Thanh này, liệu hai người họ có xảy ra chuyện gì không?”

Vân Thanh khẽ thở dài rồi chậm rãi lắc đầu: “Khó nói lắm. Kế hoạch thay đổi gấp thế này, biết đâu là có chuyện thật.”

“Nhưng Bạch Bạch à, cậu cũng đừng quá lo. Hai người đó thông minh lại gan dạ, còn có thể đường đường chính chính trốn thoát khỏi tay Chu Chính Dương, cho dù lần này thật sự là bẫy do hắn giăng ra, họ chắc chắn cũng có cách đối phó. Đừng sợ. Cùng lắm thì… mình còn có thể báo cảnh sát mà.”

Vân Thanh nói vậy để an ủi cô, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn chút nào.

Hai người bèn quyết định thu dọn đồ đạc để quay về nhà bà ngoại của Vân Thanh trước.

Ôn Thư Bạch vẫn cầm phong thư kia mà mãi không mở.

Về đến nhà bà ngoại, cô ngồi xuống chiếc ghế trong phòng mình, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy viết tay bằng loại giấy da bò, bất giác nhớ tới lần trước Cố Thư Trì cũng từng để lại thư khi lặng lẽ rời đi.

Cô mở phong bì ra, trải tờ giấy bên trong. Trên đó chỉ có đúng hai câu, thậm chí còn ngắn gọn hơn cả lần trước.

【Chờ anh quay về.】

【Mèo luôn là định mệnh của cỏ mèo.】

Lần này không có cả chữ ký. Nhưng nét chữ và giọng điệu thì vẫn chẳng khác gì ngày trước.

Ôn Thư Bạch nhìn chằm chằm vào câu chữ ấy, bỗng thấy cay nơi sống mũi, nước mắt cứ như vậy mà muốn trào ra.

Trong lòng cô nghẹn ứ đến khó chịu.

Anh lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của cô như chưa từng tồn tại.

Nhưng lần này anh bảo cô - hãy chờ anh quay về.

-

Những ngày sau đó, Ôn Thư Bạch không còn nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ Cố Thư Trì, cũng chẳng có thêm tin tức gì liên quan đến anh.

Không lâu sau, Rita chính thức đăng thông báo lên trang web, tuyên bố rằng Cố Thư Trì cùng trợ lý Ôn Thư Bạch sẽ tạm thời ngừng toàn bộ công việc. Cô cũng nói rõ rằng các bản thảo chưa hoàn thành sẽ bị trễ hạn nộp.

Những khách hàng bị nợ bản vẽ lâu ngày dường như đã quen với tính cách của Cố Thư Trì nên cũng không thúc giục thêm nữa.

Dù không làm gì, Ôn Thư Bạch vẫn nhận được lương đều đặn theo đúng hợp đồng, không thiếu một xu.

Cô cảm thấy trong lòng có chút áy náy nên chủ động gọi điện cho Rita.

“Chị Rita, em nghỉ làm cũng đã khá lâu rồi, thật ra không cần phải tiếp tục trả lương cho em đâu ạ.”

Rita tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Ơ? Cố Thư Trì không nói gì với em sao?”

“Nói gì cơ ạ?”

Cô không nhớ anh từng đề cập gì cả. Dường như đã rất lâu rồi cả hai chưa từng nói chuyện về công việc hay tiền lương nữa. Mọi thứ như thể cả hai đã cùng quên mất rằng họ từng bắt đầu từ một mối quan hệ công việc.

“Ừ, chính cậu ấy nói với chị phần lương này là do cậu ấy tạm ứng trước. Cậu ấy bảo là cho tới khi quay lại, lương của em vẫn sẽ được giữ nguyên. Còn nói là đã nhờ em làm vài chuyện khác.”

Ôn Thư Bạch sững người.

Anh đã nhờ cô làm gì sao? Nhưng nghĩ mãi, cô cũng chẳng nhớ được mình đã từng được giao việc gì cả.

Rita còn nói trước khi đi, Cố Thư Trì có để lại vài tờ kết quả khám bệnh, nói rằng bản thân bị bệnh, cần phải điều trị. Còn về việc sắp xếp cho Ôn Thư Bạch, anh chỉ nói tới đó rồi thôi.

Sau khi gác máy, lòng cô bỗng trống trải lạ thường.

Cuộc sống hiện tại khiến cô cảm thấy như đang quay trở lại quãng thời gian anh từng đột nhiên biến mất vì bệnh lần đầu tiên. Anh rõ ràng ở rất xa, nhưng dường như khắp nơi trong cuộc sống của cô đều vương lại dấu vết của anh.

Sau vài ngày buồn bã, Ôn Thư Bạch lâu lắm rồi mới lại mở nhóm chat fan của Thiếu nữ và mèo.

Không thể gặp được Cố Thư Trì, cô luôn muốn bấu víu vào những thứ có thể khiến mình cảm nhận được sự tồn tại của anh. Có lẽ, bộ truyện tranh này chính là một trong những điều đó.

Cô đã rất lâu không mở lại nhóm này.

Hồi đó, sau khi nhận được cuộc gọi từ biên tập viên bên nhà xuất bản, cô gần như không có tâm trạng để lên mạng tìm hiểu thêm gì cả. Trong những tháng ngày hỗn loạn đó, cô gần như quên mất rằng Cố Thư Trì từng sáng tác bộ truyện này, và cô - từng là fan trung thành nhất của nó.

Vậy nên, vào một buổi chiều rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cô lại giống như hồi trước, mở lại khung chat nhóm đó.

Kể từ ngày nhà xuất bản chính thức thông báo tuyển bài cho sự kiện sáng tác, nhóm chat lập tức trở nên náo nhiệt. Mỗi ngày, mọi người đều sôi nổi bàn tán: nào là về cuộc thi, nào là về ý tưởng của mình, thậm chí còn lôi ra bàn tiếp về tác giả thần bí vẫn chưa từng một lần lộ diện.

Cô lướt lướt, rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở một câu:

【Nghe nói ban đầu tác giả không định tổ chức sự kiện này đâu, làm là vì trợ lý gì đó.】

【Trợ lý? Thật không đấy? Mấy năm nay có thấy tác phẩm nào khác đâu, sao lại có trợ lý?】

【Chuyện này cũng không rõ nữa, người anh em quen biết nói với tôi vậy đó.】

【Lại "người quen" nữa à.】

......

Ôn Thư Bạch cứ thế lặng người nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.

Chợt cô nhớ lại lúc biên tập viên gọi điện đến cứ liên tục cảm ơn cô rối rít. Bây giờ nghĩ lại, cô mới lờ mờ nhận ra có lẽ là Cố Thư Trì đã nói gì đó với bên họ.

Nhưng đọc đến đây, tim cô vẫn không khỏi khựng lại một nhịp. Lúc ấy, lý do anh đưa ra cho biên tập viên thật sự là vì cô sao? Là vì anh nghĩ rằng cô cũng rất thích bộ truyện này, cô sẽ rất mong có một hoạt động sáng tác như vậy nên mới đồng ý?

Càng nghĩ, cô lại càng thấy khó chịu... Khóe mắt bất giác ươn ướt.

Trước kia rất lâu rồi, cô đã từng nghĩ kỹ về cái kết mà mình mong muốn trong lòng.

Khi đó, cô định vẽ câu chuyện của mình và Đao Đao nên phần kết đầu tiên mà cô lên ý tưởng vốn chẳng có gì đẹp đẽ. Nó giống hệt như cuộc đời thật của cô - phần đầu tiên của Thiếu nữ và mèo chính là những lát cắt hạnh phúc trong quá khứ của cô và Đao Đao.

Còn đoạn sau, cô từng nghĩ rằng cô gái vì quá bận rộn với cuộc sống của mình - nào là học lên cao hơn, ra tỉnh ngoài học, rồi lại đi làm xa quê - nên đã dần dần không thể chăm sóc chú mèo nhỏ. Cuối cùng, mèo rời bỏ cô gái, còn cô thì ôm mãi nỗi hối hận và đau buồn.

Cô muốn khắc họa cuộc sống thật sự của những người trẻ thuộc tầng lớp dưới trong xã hội - không chỉ là một câu chuyện đơn thuần, không chỉ là thiếu nữ và mèo, cũng chẳng phải chỉ là cô và Đao Đao, mà là rất nhiều người đã từng phải buộc lòng từ bỏ điều mình trân quý nhất vì mưu sinh.

Có thể là tình thân, tình yêu, tình bạn... cũng có thể là tự do, lòng tự trọng hoặc là cả tình thương bản thân.

Nhưng lúc đó vẽ được một nửa, cô cảm thấy cả câu chuyện mang màu sắc quá u ám và có phần đi lệch khỏi mục đích ban đầu khi bắt tay vào vẽ phần đầu, thế nên cô dừng bút.

Thế nhưng cho đến tận bây giờ, cô mơ hồ cảm thấy đoạn kết mình từng hình dung trong lòng dường như đã có chút thay đổi.

Nhất là sau khi biết được Cố Thư Trì cũng là một con mèo.

Tận đến giây phút này, cô mới chợt ngộ ra - thì ra cuộc đời cô và Cố Thư Trì lại vô tình trùng hợp nhau đến vậy.

Cô nhìn lá thư vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, cuối cùng cũng hiểu ra một điều - không chỉ mèo mới không thể rời xa cỏ mèo.

Cỏ mèo cũng sẽ nhớ vòng tay của mèo.

Rất nhớ, rất rất nhớ.

Có lẽ vì Cố Thư Trì và Ngụy Tư Đình đã rời khỏi thành phố này nên suốt quãng thời gian đó, Ôn Thư Bạch và Vân Thanh ở nhà bà ngoại sống khá yên ổn, chẳng gặp ai lạ, cũng không bị quấy rầy.

Vân Thanh vẫn bận bịu sáng đi tối về với công việc như một con ong chăm chỉ, còn Ôn Thư Bạch cũng đã quay trở về căn phòng trọ của mình, lặng lẽ cầm lại bút vẽ.

Tập giấy vẽ để lâu quá phủ đầy bụi, nhưng lúc này, cô cảm thấy mọi cảm xúc của mình, mọi khao khát muốn bộc lộ đều chỉ có thể thể hiện và giải tỏa qua nét bút trên mặt giấy.

-

Một tháng sau, Ôn Thư Bạch bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Cô lập tức nhớ lại đêm mưa hôm nào, Cố Thư Trì cũng từng dùng số điện thoại xa lạ để liên lạc với cô, thế nên cô vội vàng nhấn nút nghe.

Nhưng giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia lại không phải điều cô mong đợi.

“Xin hỏi, có phải cô Ôn không?”

Đối phương gọi đúng tên cô khiến Ôn Thư Bạch bất giác sinh nghi.

Là giọng một người đàn ông lạ - nghe có vẻ là một người đàn ông trung niên.

Cô đưa điện thoại ra nhìn lại số một lần nữa, nghĩ rằng chắc lại là người nào đó muốn bàn chuyện công việc. Cô điều chỉnh lại giọng điệu, sắp xếp lời nói, định sẽ giải thích rằng dạo này Cố Thư Trì đang nằm viện điều trị, không thể xử lý công việc được.

Nhưng cô còn chưa kịp mở lời, người đàn ông bên kia đã nói trước:
“Cô Ôn, cô còn muốn gặp Cố Thư Trì không?”

Nghe đến tên Cố Thư Trì, tim Ôn Thư Bạch bất chợt thắt lại.

“Ông là ai?”

“Không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi: Cô còn muốn gặp cậu ta không?”

Ôn Thư Bạch hơi cau mày. Qua giọng nói và thái độ, cô có linh cảm mãnh liệt rằng: Cố Thư Trì đang ở trong tay người này.

Và hơn hết, cô cảm thấy chắc chắn một điều - Cố Thư Trì đã gặp chuyện.

Thế nhưng... còn Ngụy Tư Đình thì sao? Không phải hai người họ đi cùng nhau sao?

Cô gần như hét vào điện thoại:
“Rốt cuộc ông là ai? Ông đã làm gì Cố Thư Trì rồi?”

Đối phương bật cười khẩy, giọng điệu đầy giễu cợt:
“Xem ra cô vẫn còn quan tâm đến cậu ta.”

“Nếu đã quan tâm như thế thì đích thân đến gặp đi.”

“Tôi cảnh cáo ông, đừng có giở trò! Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Đáp lại cô là một tràng cười dài kéo lê lạnh lẽo từ đầu dây bên kia:
“Được thôi, cô báo thử xem.”

Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch cảm thấy từng sợi lông trên lưng dựng đứng. Cô nhận ra rõ ràng người bên kia điện thoại hoàn toàn không hề sợ chuyện cô báo cảnh sát.

Những tình tiết như thế này cô từng chỉ thấy trên phim truyền hình. Thế mà bây giờ cái kịch bản hoang đường, thậm chí có phần máu chó ấy lại đang diễn ra thật sự với chính bản thân cô.

Bình Luận (0)
Comment