Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch lập tức cẩn thận bật ghi âm cuộc gọi, nghĩ bụng ít nhất cũng phải giữ lại chút bằng chứng.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu ta… chỉ cần cô đồng ý với tôi một điều kiện.”
“Tự mình đến. Đừng dẫn theo bất kỳ ai.”
“Nếu cô dẫn người đến, vậy thì tôi không dám chắc cậu ta còn được toàn mạng đâu.”
“Làm sao tôi biết ông có đang lừa tôi hay không? Trừ khi… ông để anh ấy nghe máy.”
Đối phương im lặng một lúc rồi lập tức gửi qua một đoạn video.
Trong video không có ai khác, chỉ có Cố Thư Trì bị trói chặt trên ghế như trong phim truyền hình, đầu cúi gục, mắt nhắm nghiền, trông có vẻ không tỉnh táo. Nhìn quanh bối cảnh không giống trong gara xe mà giống trong một căn phòng hơn.
Bức tường phía sau là tường xi măng chưa sơn.
Chưa kịp để Ôn Thư Bạch quan sát kỹ hơn, đối phương đã cắt video.
“Thế nào? Tôi không lừa cô chứ? Chỉ cần cô đến, tôi sẽ lập tức thả cậu ta.”
Lúc này, Ôn Thư Bạch cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Người này không đòi tiền, cũng không sợ bị báo cảnh sát - chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn hù dọa cô?
Hay mục tiêu thật sự… là cô?
Ngay sau đó, hắn dùng số điện thoại này gửi cho cô một địa chỉ.
Là một thị trấn ở thành phố lân cận.
“Cô Ôn, cho cô ba ngày để suy nghĩ. Nếu quá hạn mà cô không đến… thì đây sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy cậu ta.”
“Này này-”
Chưa kịp nói thêm gì, đối phương đã lập tức ngắt máy. Gọi lại thì không thể kết nối.
Lúc này, Ôn Thư Bạch hoảng loạn tột độ, nhưng vẫn hiểu rằng không thể hành động bốc đồng. May mà cô đã ghi âm lại đoạn đối thoại, lại có địa chỉ rõ ràng, nếu cần nhờ người giúp thì cũng không khó.
Cô cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đợi Vân Thanh về để bàn bạc đối sách.
Xét theo biểu hiện, người kia có lẽ chỉ hành động một mình. Vừa tỏ ra không hề sợ việc cô báo cảnh sát, nhưng lại đồng thời uy h**p cô rằng nếu báo thì Cố Thư Trì sẽ gặp nguy hiểm - trước sau đầy mâu thuẫn.
Cô bắt đầu suy đoán: người kia là ai? Dựa vào những bản tin tội phạm trước đây, giọng nói đó chắc chắn không phải là Chu Chính Dương. Chẳng lẽ… chính người đàn ông họ đang tìm lại quay ra bắt cóc ngược lại ông ta?
Nhưng nếu vậy thì lý do là gì?
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng trọ đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cô ở nhà một mình, có chút sợ hãi.
Dạo gần đây không thấy người của Chu Chính Dương đến quấy rối nữa, mà địa chỉ phòng trọ này cũng rất ít người biết đến.
Cô rón rén bước ra cửa, định nhìn qua mắt mèo xem ai đang đứng ngoài. Thế nhưng chưa kịp cúi đầu nhìn, một giọng nữ vang lên từ ngoài cửa:
“Ôn Thư Bạch, tôi biết cô đang ở trong nhà.”
Cô giật mình - giọng nói này... rất quen.
Vội vàng nhón chân nhìn qua mắt mèo - quả nhiên là Mạn Hi
Giống hệt như lần trước khi cô ấy đến biệt thự của Cố Thư Trì tìm cô, vẫn là câu nói đó.
Qua ống nhòm cửa, Ôn Thư Bạch nhìn thấy Mạn Hi với vẻ mặt đầy lo lắng, vừa đập cửa vừa gọi lớn.
Ôn Thư Bạch không rõ vì sao cô ấy lại đột ngột đến tìm mình, liền chậm rãi ngồi xổm xuống, lặng lẽ áp tai vào cửa, cố gắng giả vờ như trong nhà không có ai.
“Mở cửa đi, Ôn Thư Bạch. Tôi biết cô đang ở trong đó. Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nghe vậy, Ôn Thư Bạch cảm thấy có chút kỳ lạ - sao vào lúc này, Mạn Hi lại đến tìm cô?
Nếu là trước đây, khi chưa biết chuyện giữa Cố Thư Trì và Ngụy Tư Đình, chưa nghe kể về những gì đã xảy ra gần đây, cô chắc chắn sẽ mở cửa ngay lập tức.
Nhưng giờ cô nhớ lại thí nghiệm kinh hoàng kia, nhớ lại mục đích thật sự của cuộc hôn nhân sắp đặt, nhớ đến những nghi ngờ mọi người dành cho Mạn Hi - cô ngồi trước cửa, chỉ cảm thấy bối rối.
Trước đây cô luôn cho rằng Mạn Hi không phải người xấu, nhưng giờ đây… cô không chắc nữa.
Nếu như Mạn Hi là người được gia tộc cử đến để truy tìm tung tích của Cố Thư Trì thì chẳng phải điều đó chứng minh kẻ bắt cóc không phải là phe của Chu Chính Dương sao? Nếu cô lỡ miệng tiết lộ địa chỉ, lỡ như nhóm của Chu Chính Dương tìm đến, chẳng phải sẽ bắt được Cố Thư Trì ngay lập tức sao?
Nghĩ đến đây, cô quyết định vẫn nên giữ im lặng.
Thế nhưng Mạn Hi vẫn đứng ngoài cửa, không có dấu hiệu sẽ rời đi.
Ôn Thư Bạch chờ một lúc, thấy bên ngoài không còn tiếng động, liền rón rén nhón chân nhìn qua ống nhòm cửa.
Không ngờ Mạn Hi vẫn chưa đi, cô ấy chỉ đang đứng yên một chỗ nghịch điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Ôn Thư Bạch đột ngột vang lên.
Lần này cô không để chế độ im lặng - chuông điện thoại vang lên rõ ràng, cô lập tức chạy tới để tắt đi.
Quả nhiên, ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa:
“Ôn Thư Bạch, mở cửa đi mà.”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay - lần này thật sự không còn cách nào che giấu nữa rồi.
Cuối cùng, cô chậm rãi bước đến cửa, chỉ hé mở một khe nhỏ, giả vờ như vừa mới ngủ dậy, mắt còn mơ màng:
“À, là cô Mạn sao? Cô đến đây làm gì vậy?”
Mạn Hi thì hoàn toàn không có ý định vòng vo, nói thẳng một câu:
“Cố Thư Trì bị bắt cóc rồi.”
-
Mạn Hi đặt túi xách lên bàn, dường như còn lo lắng hơn cả cô, lại một lần nữa lặp lại câu nói ban nãy:
“Cố Thư Trì đã bị bắt cóc rồi.”
Ôn Thư Bạch vừa định nói rằng mình cũng vừa mới biết chuyện này, vì vừa nhận được một cuộc gọi lạ.
Nhưng nghĩ đến sự nghi ngờ mà mọi người dành cho Mạn Hi trước đó, cô vẫn quyết định tạm thời án binh bất động, xem thử Mạn Hi sẽ nói gì.
“Cô Mạn nghe tin này từ đâu vậy?”
Mạn Hi ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn Ôn Thư Bạch, có vẻ như cảm thấy cô phản ứng quá bình thản, liền thăm dò hỏi một câu:
“Cô biết rồi à?”
Ôn Thư Bạch mím môi, không trả lời.
Quả nhiên, Mạn Hi là người thông minh, rất giỏi quan sát nét mặt và lời nói.
Nhưng cô cũng không truy hỏi thêm về chuyện đó, chỉ tiếp tục nói:
“Tôi biết người đã bắt cóc anh ấy là ai.”
Ôn Thư Bạch đang rót nước lạnh cho Mạn Hi thì tay khựng lại, dòng nước nghiêng nghiêng tràn khỏi miệng cốc, chảy xuống bàn.
Cô nhớ lại giọng nói người đàn ông trung niên trong cuộc điện thoại trước.
Ban đầu cô còn đang đoán người trong cuộc gọi đó là ai thì giờ đây Mạn Hi đã mang đáp án đến trước mặt cô.
“Là ai?”
Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng trở nên sốt ruột.
Mạn Hi nhìn cô thật lâu, như thể rất khó mở lời, cuối cùng nhẹ giọng nói ra hai từ:
“Bố tôi.”
Nói xong, cô hít sâu một hơi.
Chiếc cốc trong tay Ôn Thư Bạch suýt nữa rơi xuống đất.
“Bố cô?”
Trong đầu cô hiện lên nhanh chóng những điều mà Cố Thư Trì và Ngụy Tư Đình từng nói, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong đoạn video, Cố Thư Trì bị trói trên ghế, đầu cúi thấp.
“Tại sao lại…?”
“Có ai liên lạc với cô chưa?”
Mạn Hi lập tức cắt ngang lời cô.
Ôn Thư Bạch sững sờ nhìn cô, lúc này sắc mặt Mạn Hi còn lo lắng hơn cả cô.
Cô không biết liệu mình còn nên tin tưởng Mạn Hi hay không.
Mạn Hi nhìn bộ dạng lưỡng lự của cô là đã đoán được cô hẳn đã nhận được cuộc gọi kia, liền đứng dậy nói:
“Ôn Thư Bạch, nếu có người gọi điện cho cô, bảo cô đến cứu Cố Thư Trì - đừng đi.”
Ôn Thư Bạch ngẩng phắt đầu, đối diện với ánh mắt của Mạn Hi, chợt phát hiện hốc mắt cô ấy đã đỏ hoe, bên trong ánh mắt chất chứa phức tạp, do dự, và lo lắng.
Ôn Thư Bạch đặt cốc nước xuống, vẫn hỏi tiếp:
“Tại sao? Tại sao lại bắt cóc anh ấy? Tại sao lại…”
“Cô đừng đi, bọn họ sẽ giết cô.”
“Sẽ giết cô đấy.”
Mạn Hi cúi mắt xuống, lắc đầu liên tục.
Ôn Thư Bạch như bị sét đánh, trừng lớn đôi mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt không thể tin nổi, một cơn hoảng loạn như cơn bão trào dâng trong lòng.
Cô cảm thấy vào khoảnh khắc này mình như đang bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi, như thể có một lưỡi dao sáng loáng đang kề sát sau gáy - chỉ cần cử động khẽ là mạng sống sẽ không còn.
Dạ dày cô lại bắt đầu quặn thắt đau đớn, cảm giác buồn nôn dâng lên cuồn cuộn.
Nhớ lại giọng điệu người đàn ông trong điện thoại ban nãy, lặp đi lặp lại việc yêu cầu cô phải tự mình đến, giọng nói ấy mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta bất an đến sởn da gà.
Vậy... mục tiêu thực sự của hắn đúng là cô sao?
Nhưng... tại sao lại muốn giết cô? Cô không hiểu.
Hơn nữa, nếu thật sự muốn giết cô thì địa chỉ nhà của cô chắc chắn đã sớm lọt vào tay bọn họ rồi.
Thế nhưng từ sau khi cô rời khỏi nhà bà ngoại Vân Thanh để trở lại, mọi chuyện vẫn luôn bình an vô sự, thậm chí không có ai tới làm phiền.
Nếu thực sự muốn ra tay với một người phụ nữ sống một mình như cô thì cần gì phải dùng đến Cố Thư Trì để dụ dỗ?
Cô run giọng hỏi:
“Tôi... tôi không hiểu, tại sao lại là tôi?”
Mạn Hi chỉ khẽ lắc đầu, như thể không thể giải thích rõ ràng:
“Tóm lại cô đừng đi, tôi không muốn thấy ông ấy tiếp tục sai lầm thêm nữa.”
Sai lầm nối tiếp sai lầm?
Là đang nói đến chuyện cùng Chu Chính Dương âm mưu dùng Cố Thư Trì làm vật thí nghiệm sao?
Ôn Thư Bạch không dám hỏi, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán được vài phần. Cô cố gắng nén cơn buồn nôn trong lòng, tiếp tục dò hỏi:
“Cô Mạn, câu này... có ý gì vậy?”
Mạn Hi bất giác dùng đầu ngón tay quệt qua khóe mắt:
“Sau khi Cố Thư Trì trốn thoát, anh ấy đã tìm đến cô, đúng không?”
Cô ấy nói như thể đã biết hết mọi chuyện, và đôi mắt dường như càng lúc càng đỏ hoe.
“Cô đã biết hết rồi…”
“Vậy chắc là cô cũng biết cả chuyện của Chu Chính Dương rồi nhỉ.”
Ôn Thư Bạch khẽ gật đầu:
“Họ đại khái đã nói sơ qua với tôi.”
Mạn Hi đột nhiên nở một nụ cười chua chát:
“Tôi không ngờ ông ấy lại lừa tôi.”
Ông ấy? Là chỉ Chu Chính Dương? Hay là bố cô ấy?
Ôn Thư Bạch nhìn cô, thấy nước mắt sắp trào ra, liền vội vàng đưa khăn giấy:
“Cô Mạn… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Mạn Hi cúi đầu xuống:
“Bao nhiêu năm nay, tôi luôn bị giấu kín trong bóng tối. Tôi vẫn nghĩ chỉ cần giữ Cố Thư Trì bên mình là có thể bảo vệ được anh ấy suốt đời bình an.”
“Không ngờ... người thực sự muốn hại chết anh ấy lại chính là người thân mà tôi yêu thương nhất.”
Mạn Hi không còn định giấu giếm gì nữa:
“Hôm đó sau khi anh ấy trốn thoát, hai bên gia đình lập tức bắt đầu truy lùng tung tích.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết chuyện, còn đang chạy khắp nơi tìm người.
Chu Chính Dương có quá nhiều người trong tay, gần như theo dõi hết tất cả những ai từng tiếp xúc với Cố Thư Trì, nhưng... chỉ duy nhất không tìm thấy cô.”
Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch quay đầu nhìn cánh cửa nhà mình, sau lưng bất giác nổi cả da gà.
Vậy là thời gian đó... trước cửa căn phòng trọ nhỏ của cô cũng có người của Chu Chính Dương canh chừng sao?
Nếu không phải vì cô tình cờ đang ở tại căn biệt thự hoang dã hẻo lánh của bà ngoại Vân Thanh.
Có phải... cô đã sớm chết rồi không?
Cô chợt thấy đôi chân mình như mềm nhũn ra.
Nhưng... tại sao lại muốn giết cô?
Cô chỉ cảm thấy sinh mạng của mình... chẳng hề đáng giá đến vậy.
“Nhưng tại sao lại phải giết tôi? Hơn nữa, nếu thật sự muốn giết với họ mà nói... chẳng phải quá dễ dàng sao?”
Mạn Hi vẫn tiếp tục lắc đầu:
“Không phải vậy đâu… bởi vì, rất có thể... trên người cô, bọn họ phát hiện ra giá trị lợi dụng còn lớn hơn.”
“Tôi ư?”
Cô thì có giá trị gì chứ?
“Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng những triệu chứng của Cố Thư Trì là do cô gây ra… Sau này tôi mới biết là do thuốc. Là thuốc… bọn họ muốn dùng anh ấy làm vật thí nghiệm.”
“Nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Là vì cô... anh ấy mới cầm bút vẽ lại.”
Ôn Thư Bạch khựng người. Cô chợt nhớ đến mấy bức chân dung của mẹ Cố - những nét vẽ gần như hoàn hảo, lại nhớ đến một Cố Thư Trì không ngừng chê bai chính mình, nhớ đến ngày ấy khi anh bất ngờ lên cơn sốt, cáu gắt, rồi lịm đi… sau đó bị đưa đi để ‘điều trị’.
“Hồi đó bọn tôi đều không biết… còn tưởng rằng cơn sốt của anh ấy là do cô ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.”
“Trước khi cô đến, anh ấy đã nhiều năm không tái phát, dù đôi khi có biểu hiện lạ, chỉ cần uống thuốc là lập tức ổn định.”
Ôn Thư Bạch vẫn chưa hiểu rõ lắm. Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh không vẽ nữa?
Theo cô thấy, Cố Thư Trì không vẽ là vì lười, suốt ngày ngủ nướng, chơi game, chẳng lo làm việc, vì vậy mới nợ bản thảo nhiều đến thế.
“Những năm qua, anh ấy vẫn dùng thuốc theo đúng chỉ định, đúng là không tái phát nữa… nhưng cũng từ đó mà không còn vẽ tranh nữa.”
Ngay cả bản thân Mạn Hi cũng chẳng nhớ rõ là từ năm nào Cố Thư Trì đột nhiên không còn hứng thú với hội họa nữa.
Dù trong những năm du học ở nước ngoài, kỹ thuật vẽ của anh vẫn khiến giới họa sĩ chuyên nghiệp và các nhà phê bình nghệ thuật phải tranh nhau khen ngợi - nhưng dấu hiệu đó... đã xuất hiện từ rất sớm rồi.
Ôn Thư Bạch lại nhớ đến thời còn đi học, có lần giáo viên đã mang tranh của Cố Thư Trì ra làm mẫu giảng dạy. Khi ấy, nét mặt của thầy có chút phức tạp.
Kỹ thuật thì xuất sắc không chê vào đâu được, nhưng trong tranh lại không còn thấy linh hồn hay cảm xúc của người vẽ - giống như một thân xác rỗng không.
Không trách được khi ấy cô không hiểu, và tất cả những người bạn xung quanh cô cũng chẳng ai hiểu được.
“Ý cô là… uống thuốc khiến anh ấy không còn vẽ được nữa sao?”
“Cũng đúng, mà cũng không hoàn toàn đúng. Nguyên nhân thật sự không phải vì thuốc, mà là tác dụng phụ của thuốc đã khiến năng lực ấy thoái hóa nhanh hơn, khiến anh ấy mất khả năng sáng tạo sớm hơn bình thường.”
Chẳng trách ngày ấy, khi cô ngồi trong phòng tranh, chỉ cần anh hơi phác vài nét là cô đã sững sờ - sở hữu kỹ thuật như thế mà lại chẳng còn vẽ gì trong suốt nhiều năm trời.
“Lúc tôi tìm đến cô, tôi vẫn chưa biết tất cả những chuyện này… khi ấy tôi vẫn cho rằng mùi hương trên người cô đã khiến anh ấy biến thành như vậy.”
“Cho nên… tôi muốn nói lời xin lỗi với cô.”
Nói rồi, Mạn Hi cúi người thật sâu trước mặt cô.
Ôn Thư Bạch cảm thấy hành động ấy quá trịnh trọng, khiến cô luống cuống không biết phản ứng thế nào, vội vàng đỡ đối phương dậy.
Cô không có ý trách móc Mạn Hi.
Ít nhất đến thời điểm này, mọi chuyện đều chứng minh… trực giác ban đầu của cô không sai.
Có lẽ… Mạn Hi thật sự không phải người xấu.
Có lẽ ngay từ đầu, cô ấy đã không muốn cùng gia đình đưa Cố Thư Trì vào miệng cọp, trở thành vật hi sinh cho lợi ích của bọn họ.