Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 75

“Ý cô là… những năm qua anh ấy không còn vẽ nữa là vì đã mất năng lực sáng tác rồi sao?”

“Cô cũng biết đấy, những người làm nghệ thuật… kỹ thuật không thiếu, ai cũng có thể học. Nhưng thiên phú và cảm hứng sáng tạo thì không phải ai cũng có được.”

Ôn Thư Bạch cũng là người học mỹ thuật, tất nhiên cô hiểu cảm hứng sáng tạo quan trọng đến mức nào đối với một tác phẩm.

“Là bố cô nói với cô rằng thuốc sẽ khiến người ta mất cảm hứng sáng tác sao?”

Mạn Hi lắc đầu: “Không phải. Sự suy giảm cảm hứng… thật ra đã bắt đầu từ lúc anh ấy đạt được giải thưởng rồi. Nguyên nhân cụ thể… đến giờ chúng tôi vẫn chưa rõ.”

Thời điểm đó, anh đoạt đủ loại giải thưởng quốc tế, danh tiếng vang dội, tựa như một đóa hoa nở rộ trong một đêm, trở thành thiên tài thiếu niên được người người săn đón.

Ôn Thư Bạch dựa theo thời điểm phát hành “Thiếu nữ và mèo”, đoán rằng lúc Cố Thư Trì lần đầu sáng tác bộ truyện tranh ấy thì anh chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, liền hỏi: “Lúc đó anh ấy bắt đầu có biểu hiện là khoảng bao nhiêu tuổi?”

Mạn Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chính xác thì… khoảng mười tám tuổi thì bắt đầu có biểu hiện. Nhưng lúc đó ảnh hưởng chưa lớn, tuy khả năng có giảm sút, nhưng người bình thường không nhận ra, anh ấy vẫn rất thích vẽ.”

“Sau đó, có lẽ vì triệu chứng trầm trọng hơn… nên anh ấy đột nhiên nói mình không muốn vẽ nữa.”

Ôn Thư Bạch như bừng tỉnh. Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao bao nhiêu năm nay Cố Thư Trì chưa từng nhận lời ký tiếp phần hai.

Chẳng lẽ… là vì nguyên nhân này?

Nhưng theo lời Mạn Hi nói, năm mười tám tuổi mới chỉ là bắt đầu, nếu anh thật sự có ý định sáng tác phần hai thì trước khi hoàn toàn mất đi khả năng sáng tạo, hẳn vẫn có thể hoàn thành để cho độc giả một cái kết trọn vẹn.

Nói trắng ra… lúc đó anh chưa từng có ý định vẽ tiếp phần hai.

Rồi về sau, dù có muốn thì cũng lực bất tòng tâm, với người hâm mộ cũng đành để chuyện trôi vào quên lãng.

Biết được sự thật này, Ôn Thư Bạch thậm chí còn cảm thấy càng thêm hụt hẫng.

Cô có thể chấp nhận Cố Thư Trì vì lý do cá nhân mà tạm thời không sáng tác. Nhưng khi biết anh có thể vĩnh viễn không thể vẽ được phần hai, cô thật sự thấy tiếc nuối.

May mắn thay, anh đã đồng ý với nhà xuất bản để tổ chức hoạt động sáng tác này. May mắn thay, dù không thể tự mình cho mọi người một cái kết mỹ mãn, anh lại để họ tự mình viết nên kết thúc trong lòng mỗi người.

Đến giây phút này, cô cuối cùng đã hiểu: hoạt động lần này có ý nghĩa thế nào với fan bọn họ.

Một câu chuyện có được một cái kết trọn vẹn quan trọng đến nhường nào.

“Vậy chuyện cô nói - anh ấy vẽ lại là từ lúc bị sốt phải không?”

“Vẫn chưa chắc, nhưng kể từ lúc đó, anh ấy được đưa vào bệnh viện tĩnh dưỡng. Ở đó… tôi đã nhiều lần thấy anh ấy vẽ.”

Nghe nói Cố Thư Trì đã vẽ lại, lòng Ôn Thư Bạch bỗng thấy nhẹ nhõm khó tả.
Tuy tạm thời chưa thể kỳ vọng có phần hai của “Thiếu nữ và mèo”, hay là kịp giao bản thảo cho mấy khách hàng lớn nhưng có thể cầm bút trở lại, dù nhìn từ góc độ nào cũng là điều tốt.

“Thật ra khi đó tôi vẫn nghĩ anh ấy sốt là vì phát hiện mình vẽ thế nào cũng không được nên mới trở nên cáu kỉnh… thể chất vốn đặc biệt… Nhưng giờ nghĩ lại, hình như không phải vậy.”

Nghe Mạn Hi nói nhiều như thế, bao nhiêu nghi vấn lơ lửng trong lòng Ôn Thư Bạch rốt cuộc cũng có lời giải đáp.

Ít nhất thì sự thật này cho thấy, cô ấy có lẽ không phải người xấu.

Hoặc cũng có thể cô ấy thật sự không đứng về phía gia đình mình.

Ôn Thư Bạch ngồi xuống bên cạnh cô ấy, quyết định thẳng thắn:
“Cô Mạn, trước khi cô đến… tôi thật sự có nhận được một cuộc gọi.”

Nói rồi, cô mở đoạn ghi âm đã lưu sẵn trong máy ra.

Tiếng nói trong điện thoại vừa vang lên, sắc mặt Mạn Hi lập tức thay đổi.

“Là bố tôi.”

“Thật sự là ông ấy...”

Mạn Hi nghe tiếng đó, một lần nữa xác nhận những gì mình đã nói khi mới đến.

“Thời gian qua, tôi luôn cầu nguyện rằng Cố Thư Trì có thể trốn đến một nơi không có ai… một nơi mà anh ấy và Chu Chính Dương đều không thể tìm thấy.”

Cô ấy ngừng lại một chút, cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nở nụ cười:
“Dù cho… ngay cả tôi cũng không thể tìm thấy cũng được.”

Ôn Thư Bạch nhìn cô như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.

Thật ra cô rất muốn hỏi, rốt cuộc Cố Thư Trì với cô ấy là gì?

Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Ôn Thư Bạch cũng thẳng thắn nói ra nỗi nghi hoặc của mình:

“Lúc đầu tôi không hiểu… tại sao lại muốn tôi đến cứu anh ấy. Không cần mang tiền, cũng không cần giao ra bất kỳ bằng chứng gì… chỉ yêu cầu tôi một mình đến đó, nên lúc cô chưa đến, tôi thấy rất kỳ lạ.”

Nhưng cô vẫn giữ lại một phần - không nói về việc Cố Thư Trì và Ngụy Tư Đình định đi tìm người chú kia.

Dù sao chuyện này liên quan đến quá nhiều người, mà người nhà của Mạn Hi chắc chắn cũng dính líu.

“Bởi vì tôi từng nói rồi - giờ tôi rất nghi ngờ rằng họ đã phát hiện ra trên người cô có giá trị lợi dụng khác. Ví dụ như giá trị nghiên cứu. Nếu thật sự là vậy, có lẽ họ muốn cô và Cố Thư Trì cùng tham gia vào thí nghiệm?”

“Cô thử nghĩ mà xem - loại thuốc kia vốn có tác dụng phụ nghiêm trọng, ví dụ như khiến anh ấy mất dần năng lực sáng tác. Nhưng nếu trong cơ thể cô tồn tại một loại chất nào đó có thể ức chế sự suy thoái này thì có lẽ họ sẽ tìm được cách giải quyết phản ứng phụ?”

Sau đó, họ có thể tạo ra một loại thuốc vừa có thể kiểm soát phản ứng giống loài mèo của những người như Cố Thư Trì, lại vừa tránh được vòng lặp tiêu cực do tác dụng phụ gây ra.

Nghe thì đẹp như mơ đến mức khó tin.

Nói đến đây, Mạn Hi vẫn khoát tay một cái:
“Nhưng… đây cũng chỉ là suy đoán từ phía tôi, có khi mọi chuyện không đơn giản như vậy…”

Cô ấy nói đến đây thì hơi nghẹn lại, khó mà nói tiếp.

Nhưng Ôn Thư Bạch dường như hiểu được điều cô ấy muốn diễn đạt. Một động cơ lý tưởng đến mức này, thực sự không cần phải che giấu kỹ như thế - thậm chí có thể gọi đó là một dự án vì lợi ích nhân dân.

Nếu họ thật sự tốt bụng như vậy… có lẽ đã chẳng để mọi chuyện đi đến bước này.

Mạn Hi nói đến đây, cảm xúc hơi kích động, liền cầm cốc nước uống một hơi.

Dù sao cũng là người nhà của mình…

Ngược lại, sau khi biết được sự thật, Ôn Thư Bạch lại cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Nếu thật sự là vì họ nhìn thấy cô đã mang lại thay đổi cho Cố Thư Trì nên nghi ngờ trong cơ thể cô có gì đó có thể kiểm soát phản ứng gen như anh thì cô không thấy quá sợ.

Góp phần cho khoa học vốn chẳng phải chuyện xấu.

Nhưng cô luôn có cảm giác họ không hề lương thiện đến thế.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc bản thân tỏa ra mùi hương đặc biệt ấy, Ôn Thư Bạch chưa từng thể hiện điều gì khác thường. Nếu chỉ vì mùi hương đó mà khiến Cố Thư Trì thay đổi, nghe thôi đã thấy không hợp lý.

Vậy nên, họ chắc đang nghi ngờ rằng trong người cô có thứ gì khác.

“Nhưng… cô Mạn, ông ấy đã đưa tôi địa chỉ, còn nói rằng nếu trong ba ngày tôi không tự đến, ông ta sẽ giết Cố Thư Trì.”

“Nếu như… tôi nói nếu thôi-”

“Nếu như thật sự phải đổi mạng tôi lấy mạng anh ấy, thì tôi thật sự…”

Nói đến đây, Ôn Thư Bạch gần như buột miệng nói ra như thể đó là một sứ mệnh định sẵn.

Cô muốn nói rằng cô nguyện ý.

Cô đột nhiên cúi đầu xuống, Mạn Hi quay mặt lại, nhíu mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc không thể tin nổi:
“Cô không phải định đi thật đấy chứ?!”

Ôn Thư Bạch suy nghĩ một chút rồi vẫn gật đầu:
“Nếu trên người tôi thật sự có thứ gì có thể khiến Cố Thư Trì một lần nữa cầm bút vẽ…”

Thì tôi nghĩ tôi thật sự sẵn sàng.

Tôi không muốn chết, nhưng càng hy vọng… anh ấy có thể sống tốt.

Không đợi cô nói xong, Mạn Hi đột nhiên phát điên, nắm chặt hai tay cô lắc mạnh:
“Cô điên rồi sao? Ôn Thư Bạch, tại sao phải vì anh ấy mà liều mạng như vậy?
Mạng của cô không phải cũng là mạng người sao?!”

"Không sao đâu, nếu thật sự có thể cứu được anh ấy, vậy thì coi như chết cũng đáng. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn những cách khác mà, cũng không chắc là sẽ chết đâu."

Cô cười hì hì, ngược lại còn an ủi Mạn Hi, cứ như người đang đối mặt với nguy hiểm không phải là mình vậy.

Nhưng đối với Ôn Thư Bạch, trừ khi thật sự đến bước một mạng đổi một mạng, nếu không thì vẫn còn đường lui.

Mạn Hi nhìn bộ dạng cố chấp này của cô, cuối cùng đành buông tay, mặt vẫn đầy hoài nghi:

"Rốt cuộc tại sao phải mạo hiểm như thế? Anh ấy thật sự đáng để cô làm vậy sao? Hai người mới quen nhau bao lâu chứ?"

Ôn Thư Bạch im lặng.

Mạn Hi và cô khác nhau. Mạn gia và Chu gia có hôn ước từ nhỏ, Mạn Hi và Cố Thư Trì ít nhất cũng đã quen biết hơn mười năm.

Còn cô thì sao?

Chỉ vài tháng ngắn ngủi đã đủ để khiến cô sẵn sàng chết vì anh sao?

Nhưng kỳ lạ là khi nhớ lại mấy tháng ấy, cô luôn cảm thấy Cố Thư Trì không giống người mới gặp mà như một người từng quen biết từ kiếp nào.

Cô luôn tự nhủ có lẽ cảm giác này đến từ việc ngay từ khi cô bắt đầu cầm bút vẽ tranh, bên tai đã vang lên những câu chuyện huyền thoại về anh.

Rõ ràng anh ở nơi xa xôi nhưng lại luôn xuất hiện trong cuộc sống cô - như trong khoảng thời gian này.

Thậm chí, người cuối cùng đã truyền cảm hứng để cô tiếp tục theo đuổi giấc mơ truyện tranh hình như cũng là anh.

Vì truyện tranh của anh.
Cũng vì những tháng năm anh không làm gì cả khiến cô phẫn uất mà cố gắng.

Một lúc lâu sau, cô cuối cùng mở miệng:
“Vì với tôi… anh ấy là người rất quan trọng.”

Trong đầu cô lại lướt qua những đoạn trò chuyện trong nhóm fan, nhớ đến những bài giảng trên giảng đường đại học - nơi thầy cô từng cảm thán về những bức họa thiên tài, khó vượt qua của Cố Thư Trì khi xưa. Những câu chuyện huyền thoại được nâng lên tầm thần thoại, những lời tán dương khoa trương về một “họa sĩ độc nhất vô nhị trong thời đại”.

Cô bèn bổ sung thêm một câu:
“Có lẽ… đối với rất nhiều người khác, anh ấy cũng rất quan trọng.”

Thật ra cô muốn nói rằng: vẫn còn rất nhiều người đang chờ anh trở lại để tiếp tục sáng tác.

So với quá khứ đầy đau thương của cô, so với tuổi 22 bình thường và chẳng mấy đáng nhớ, nếu có thể đổi lấy Cố Thư Trì ngày xưa trở lại thì cũng là một cách để bản thân có giá trị.

Nhưng quanh co mãi, cô chỉ có thể nói được như vậy.

Một lát sau, Mạn Hi hỏi với giọng đầy ý tứ sâu xa:
“Chỉ vì cái gọi là tình yêu sao?”

Câu hỏi của Mạn Hi thẳng thắn đến tàn nhẫn.

Chỉ là Ôn Thư Bạch cảm thấy nói là yêu thì vẫn còn quá sớm.

Cô ngẫm nghĩ một lát, nhớ lại những chuyện đã qua, mỉm cười thật khẽ như làn gió sớm mùa hạ bên bờ biển tháng Tám.

“Có lẽ vậy.”

Cô ngẩng đầu lên, trước mắt như một cuộn phim chớp nháy lướt qua những ngày tháng chông chênh.

“Tôi chỉ hy vọng Cố Thư Trì của ngày xưa có thể quay về.”

Mạn Hi nhìn cô, thoáng sững người.
Trong mắt không chỉ là kinh ngạc mà còn có chút cảm xúc phức tạp khó diễn tả.

Cuối cùng, Ôn Thư Bạch vẫn không nói chuyện này cho Vân Thanh biết.

Cô quyết định tự mình giải quyết.

Vì nếu bố của Mạn Hi thật sự nhắm vào cô thì điều đó chứng tỏ Cố Thư Trì chỉ là mồi nhử.

Dù sao thì Cố Thư Trì vẫn còn giá trị lợi dụng, họ sẽ không dễ gì giết anh.

Tên kia nói không được đưa người theo, nhưng cô vẫn làm theo quy trình, đến đồn cảnh sát báo án, nhưng cũng dặn dò họ không được hành động hấp tấp, chỉ cần theo dõi từ xa, để cô vào một mình.

Cô đến địa điểm theo hẹn sớm một ngày.

Đó là một ngôi nhà cũ kỹ giữa đồng hoang, trông như đã có từ lâu, không có dấu vết có người ở.

Tầng hai chất đầy gạch đá vỡ nát, giống như một tòa nhà bị bỏ hoang vì quá lâu không sửa chữa.

Trời đã trở lạnh, dù thành phố này mùa đông không có tuyết nhưng gió lạnh thì cắt vào da thịt.

Ôn Thư Bạch kéo chặt áo khoác, đứng một mình trước tòa nhà, không ngừng tự nhủ phải vững vàng.

Cô mang theo thiết bị cảnh sát đưa để có thể cầu cứu bất cứ lúc nào.

Vừa bước vào, gió lạnh bên trong càng rít lên.

Không biết vì sợ hay vì lạnh, tay chân cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Đột nhiên, từ phía sau vươn ra một đôi tay, bịt chặt miệng cô - cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, giọng cười quen thuộc của người đàn ông trung niên trong điện thoại vang lên sau lưng.

Hắn ta lôi thiết bị cảnh sát giấu trên người cô ra, nghịch một lúc rồi nói:

“Tôi khuyên cảnh sát các người đừng có chõ mũi vào chuyện này. Nếu không, tôi không đảm bảo được sự an toàn của hai đứa kia đâu.”

“Yên tâm, chỉ cần các người không nhiều chuyện, tôi sẽ tự khắc thả chúng.”

Nói xong, hắn ta trực tiếp ném mạnh thiết bị đó vào tường xi măng khiến nó vỡ nát.

Miệng Ôn Thư Bạch bị nhét khăn, tay chân cũng bị trói chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh ư ử nghẹn ngào.

Một gã đàn ông trẻ tuổi khác bước đến, trực tiếp kéo cô vào một căn phòng trống phía trong.

Vừa vào đến nơi, cô đã nhìn thấy Cố Thư Trì vẫn bị trói chặt trên ghế.

Chỉ là lúc này anh đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt vô hồn, ngay cả khi thấy Ôn Thư Bạch bị đưa vào, cũng không hề có biểu cảm gì, như thể hoàn toàn không quen biết cô, chỉ trống rỗng nhìn ra phía cửa, khuôn mặt tiều tụy, môi tái nhợt.

Ôn Thư Bạch bị ném xuống đất, chiếc khăn trong miệng được rút ra, cô lập tức hét lớn:

"Cố Thư Trì! Cố Thư Trì!"

Không có phản ứng.

Thậm chí anh còn không nhìn cô lấy một cái, chỉ dán ánh mắt trống rỗng vào một khoảng không trước mặt.

Ôn Thư Bạch quay đầu, cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trung niên kia.

Không biết có phải là bố của Mạn Hi như cô ấy đã nói không.

“Xem ra cô thật sự yêu cậu ta nhỉ. Cảm động quá đi mất.”

Hắn ta vỗ tay một cách mỉa mai.

“Ông muốn làm gì?”

Người đàn ông đó ngồi xổm xuống trước mặt cô:

“Ai phá hỏng chuyện tốt của Mạn Tử Huy tôi thì đừng mong được yên ổn.”

“Muốn đẩy tôi vào tù à? Tôi nói cho cô biết, dù có chết tôi cũng không để yên đâu.”

Xem ra quả nhiên đây chính là bố của Mạn Hi - Mạn Tử Huy.

Ôn Thư Bạch mở to mắt, sợ hãi hét lên:

“Ông đã nói chỉ cần tôi đến đây thì sẽ thả anh ấy!”

Mạn Tử Huy cười lạnh, chậm rãi quay sang gã đàn em bên cạnh, khẽ ra hiệu bằng cằm.

Quả nhiên, tên kia lập tức cởi trói cho Cố Thư Trì.

Nhưng Cố Thư Trì vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt vô thần, không hề có ý định bỏ chạy.

Ôn Thư Bạch lập tức nhận ra điều bất thường:

“Các người đã làm gì anh ấy rồi?!”

Mạn Tử Huy khoát tay:

“Cô Ôn à, tôi làm đúng theo thỏa thuận rồi nhé. Tôi thả cậu ta rồi, còn đi hay không là chuyện của cậu ta.”

Ngay giây sau đó, hắn bước đến trước mặt Cố Thư Trì, rút từ trong túi ra một con dao nhét vào tay anh.

“Tôi muốn xem thử tình yêu của hai người vững chắc đến đâu.”

Não Ôn Thư Bạch gần như trống rỗng. Tình huống hiện tại hoàn toàn khác với những gì Mạn Hi đã dự đoán.

Cố Thư Trì vừa cầm dao, gã đàn ông trẻ phía sau lập tức tiêm cho anh một mũi thuốc.

Đôi mắt vô thần ấy trong khoảnh khắc bỗng chuyển từ đen sang đỏ, đồng tử co rút, mắt thì mở to, trừng trừng như mèo bị kí.ch thích.

Tai và đuôi mèo của anh lại một lần nữa xuất hiện.

Nhưng lần này không giống trước đây - có điều gì đó nguy hiểm đang lan tỏa.

Cuối cùng ánh mắt anh cũng rơi lên người Ôn Thư Bạch. Anh cúi đầu nhìn con dao trong tay rồi bắt đầu chậm rãi bước tới gần cô.

Mạn Tử Huy đứng một bên cười đầy mãn nguyện:

“Rất tốt. Đi đi, Tiểu Cố, làm điều cậu cần làm đi.”

Cố Thư Trì cầm dao, từng bước tiến về phía cô. Dù Ôn Thư Bạch hét lớn thế nào, anh cũng không hề phản ứng, giống như bị thôi miên, đôi mắt đỏ rực như máu.

Cô nhớ mỗi lần anh lộ tai và đuôi mèo trước đây, mắt anh luôn chuyển thành xanh lục sáng - nhưng lần này là đỏ máu như ma cà rồng.

Cố Thư Trì cầm chặt chuôi dao, ngồi xuống trước mặt cô.

Ôn Thư Bạch nhìn anh, nghẹn ngào, gào lên trong tuyệt vọng:

“Cố Thư Trì, tỉnh lại đi!”

“Cố Thư Trì, anh nhìn em xem… Em là ai đây?!”

“Cố Thư Trì-!!”

Anh ngồi thụp xuống nơi đó, đôi mắt tuy đỏ rực như máu, nhưng sâu trong ánh nhìn ấy lại trống rỗng đến lạnh người, tựa như chẳng hề nhìn thấy cô tồn tại.

Gió mùa đông rít qua lạnh buốt tận xương. Toàn thân Ôn Thư Bạch run lên từng chập, và khi cuối cùng nhận ra dù có gào thét thế nào cũng vô ích, cô chỉ còn biết tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại.

“Không phải người ta vẫn nói… đó là tình yêu sao?”

Mạn Tử Huy lại bật cười, tiếng cười khàn khàn mang theo mùi vị méo mó của bi thương.

“Hóa ra, tình yêu… cũng chỉ đến thế thôi.”

Giây phút cô nhắm mắt lại, trong đầu chợt tái hiện khoảnh khắc năm xưa - khoảnh khắc bàn tay người bố giơ lên định tát xuống.

Chỉ là khi ấy… đã có Cố Thư Trì đứng ra che chắn cho cô.

Còn lần này… người đáng lẽ phải bảo vệ cô, lại đang cầm dao hướng về phía cô.

Bình Luận (0)
Comment