Ôn Thư Bạch lặng lẽ đếm trong lòng.
Cứ như thể đang đếm ngược cho mạng sống của chính mình.
Trong thế giới âm u lạnh lẽo này, cô chưa từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc theo cách như thế này.
Thế nhưng đến giây thứ mười, con dao kia vẫn chưa hạ xuống.
Tiếng gió gào rít bỗng lặng im trong khoảnh khắc.
Cả thế giới chìm trong bóng tối như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Cô chợt cảm thấy một giọt chất lỏng lạnh buốt rơi xuống trán mình.
Cô chầm chậm mở mắt ra, phát hiện con dao lơ lửng trước mặt đang run rẩy.
Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trán cô.
Cô mới nhìn rõ - không phải nước, mà là máu nhỏ ra từ kẽ tay của anh.
Cô định thần lại, mới phát hiện bàn tay còn lại của Cố Thư Trì đang gồng lên, giữ chặt lấy tay cầm dao, như thể đang dốc hết sức lực để ngăn lưỡi dao kia rơi xuống.
Khuôn mặt anh vặn vẹo vì đau đớn, một bên đồng tử đã chuyển sang màu xanh lá, hơi thở dồn dập, mồ hôi túa ra đầy trán, cả cơ thể như bị xé làm hai nửa.
“Cố Thư Trì?”
Cô lại gọi tên anh một lần nữa, thử xem có lay động được chút ý thức nào không.
“Đừng…”
Anh gầm lên đau đớn, một tay muốn đâm dao xuống, còn tay kia thì ra sức cản lại.
Sắc mặt anh méo mó đến đau lòng. Cô bỗng thấy máu rỉ ra từ cánh tay đang cầm dao - là do móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ bàn tay kia đang cắm sâu vào da thịt chính anh. Máu thịt be bét khiến cô không dám nhìn tiếp.
Mạn Tử Huy ở bên cạnh thoáng ngẩn người.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân rầm rập vang lên từ ngoài cửa. Mạn Tử Huy lập tức rút ra một con dao khác trong túi áo, kề thẳng vào cổ Cố Thư Trì. Gã đàn ông trẻ bên cạnh thì giật lấy con dao trong tay Cố Thư Trì, chuyển sang khống chế Ôn Thư Bạch.
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục giơ súng bước vào từ cửa.
“Đứng im!”
Mạn Tử Huy kề dao chặt hơn, mặt hiện rõ nụ cười độc ác:
“Các đồng chí cảnh sát, tôi nhớ là tôi đã cảnh báo các người không được can dự vào chuyện này cơ mà.”
“Nếu các người nổ súng, cùng lắm tôi chết chung với hai đứa nó.”
Ôn Thư Bạch bị lưỡi dao kề chặt vào cổ khiến hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch. Khuôn mặt cô tái nhợt, cố gắng quay đầu lại nhìn Cố Thư Trì một cái.
Cô thấy tay anh vẫn đang không ngừng rỉ máu, nhưng bàn tay còn lại - hình như đang âm thầm tích lực với móng vuốt sắc nhọn.
Giây tiếp theo, anh vung vuốt, cào mạnh vào người Mạn Tử Huy. Một tiếng hét thảm vang lên giữa không trung.
“Buông… buông tay ra!”
Mạn Tử Huy bị cào rách một đường máu nhưng vẫn cố chấp giữ dao không buông.
“Mày…”
“Khốn nạn…”
Cố Thư Trì cố gắng ép ra từng từ:
“Mày… có xứng… với cô ấy… không…”
Mạn Tử Huy giận dữ định hất văng cái móng vuốt đang c*m v** da thịt mình.
“Bố!”
Trong căn phòng trống vang lên tiếng hét thất thanh của Mạn Hi.
Không biết có phải do không gian quá trống trải hay không, âm thanh của cô ấy vang vọng khắp căn phòng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, đúng lúc đó, Mạn Tử Huy đột nhiên sững người.
Ông ta không thể tin nổi nhìn về phía cửa, nơi một dáng người nhanh nhẹn chen ra từ đám cảnh sát.
“Bố.”
Mạn Hi xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt, cuối cùng không kìm được mà bật khóc.
“Tiểu Hi? Con sao lại… Mau quay về đi!”
Khuôn mặt Mạn Tử Huy đầy vẻ sững sờ, như thể không thể tin rằng người đứng trước mặt thực sự là Mạn Hi.
“Tại sao bố lại lừa con?”
Cô ấy khóc đến nghẹn ngào, nghẹn ngào chất vấn.
“Tiểu Hi, bố làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
“Thật sự là vì con sao?”
Mạn Hi lại nhìn về phía Cố Thư Trì - trong tình trạng thảm hại như thế này, cô chưa từng thấy bao giờ.
“Con không phải thích cậu ta sao? Bố để cậu ta tự tay kết liễu tai họa kia, để cậu ta mãi mãi ở bên con, không phải rất tốt sao?”
Ôn Thư Bạch khựng lại.
Thì ra… Mạn Hi thật sự thích Cố Thư Trì?
Mạn Tử Huy cố nặn ra một nụ cười - nhưng nụ cười đó dữ tợn và méo mó, chẳng khác gì một sự đau khổ giằng xé trong lòng.
“Bố, đừng sai lầm nữa.”
“Nếu mẹ còn sống, mẹ cũng không muốn thấy bố như thế này.”
“Mạn Hi!”
Mạn Tử Huy như bị chọc giận, gào lên một tiếng, như một thùng dầu bất ngờ bị châm lửa.
“Tất cả bọn chúng đều đáng chết!”
“Đều phải chết!”
Nói xong, ông ta liều mạng giằng co với Cố Thư Trì, cố đâm dao về phía anh.
Đúng lúc ấy, Mạn Hi và viên cảnh sát bên cạnh trao đổi ánh mắt, cô lao lên nắm chặt tay ông ta: “Bố, con xin bố… coi như con cầu xin bố.”
Trong lúc giằng co, gã đàn ông đang khống chế Ôn Thư Bạch phân tâm vì nghe lệnh của Mạn Tử Huy, Ôn Thư Bạch nhân cơ hội nắm chặt lấy cổ tay hắn, cố gắng gỡ ra.
Ngay khoảnh khắc đó, cảnh sát phản ứng cực nhanh, lập tức khống chế được hắn.
Tiếng lưỡi dao rơi xuống đất vang vọng trong không khí.
Ở phía bên kia, Mạn Tử Huy bỗng hoảng loạn, ra sức giãy giụa: “Mạn Hi, buông ra! Con buông tay ra mau!”
Nhưng một mình ông ta sao chống lại nổi hai người.
Mạn Hi vừa khóc vừa nhìn ông ta, kiên quyết không buông tay.
“Khống chế hắn - Nhanh, bắt lấy hắn!”
Con dao bị cảnh sát tước đi, Cố Thư Trì lúc này như dốc cạn sức lực, toàn thân đổ gục xuống sàn. Ôn Thư Bạch vội vàng chạy đến, cùng Mạn Hi đỡ lấy anh.
Đôi mắt anh dần trở lại màu đen, viên cảnh sát phía sau cũng đưa băng gạc đến cầm máu cho anh.
“Ôn… Thư Bạch, em không sao chứ…”
Trong giây cuối cùng trước khi ngất đi, anh khẽ nhìn cô một cái.
“Em không sao… em không sao cả.”
Ôn Thư Bạch đưa tay nâng khuôn mặt anh lên, nước mắt trong khoảnh khắc này lộp bộp rơi xuống gương mặt tái nhợt của anh.
Tai mèo, móng vuốt và chiếc đuôi cũng đồng thời biến mất - anh lại trở về làm Cố Thư Trì.
-
Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì được đưa vào viện cấp cứu riêng biệt.
Mãi mấy ngày sau, Vân Thanh mới hay tin và vội vã tới bệnh viện.
Ôn Thư Bạch may mắn không bị thương nặng, chỉ bị vài vết trầy xước bên ngoài.
Lúc tỉnh lại, bên giường vẫn chỉ có một mình Vân Thanh - cảnh tượng này khiến cô có cảm giác như đã từng trải qua.
“Thanh à...”
Vân Thanh thấy cô tỉnh, liền theo thói quen gọi bác sĩ và y tá vào kiểm tra.
Lần này cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng vì Ôn Thư Bạch từng có tiền sử ngất do hoảng loạn, bác sĩ vẫn dặn cần ở lại theo dõi thêm vài ngày để chắc chắn không có vấn đề gì khác.
“Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Vân Thanh liền ôm chầm lấy cô: “Bạch Bạch à, sao cậu ngốc thế? Sao lại tự ý đến đó một mình mà không nói gì với tớ?”
Ôn Thư Bạch chớp mắt vài cái, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy Vân Thanh: “Thanh à, cậu biết hết rồi sao…”
“Suýt nữa thì tớ mất cậu rồi đó…”
Vân Thanh vừa nói vừa nức nở, không kìm được nước mắt.
Ôn Thư Bạch tựa vào vai cô, nhẹ vỗ lưng an ủi: “Tớ vẫn còn sống, không sao cả.”
Cô cảm thấy bản thân đã mạnh mẽ hơn, nhưng không biết có phải vì anh hay không.
Lần này đối mặt với ranh giới giữa sống và chết, cô vậy mà lại có thể dũng cảm chống chọi đến cùng - đối mặt với một Mạn Tử Huy hung tợn, đối mặt với lưỡi dao sắp giáng xuống người.
“Lần sau đừng làm vậy nữa, Bạch Bạch à, cậu thật sự hù chết tớ rồi. Lúc cảnh sát báo tin, chân tớ mềm nhũn ra luôn đó.”
Vân Thanh không dám tưởng tượng lúc ấy Ôn Thư Bạch đã sợ đến mức nào.
“Từ nay tớ sẽ nói hết mọi chuyện với cậu.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, trong lòng dâng lên cảm giác bình yên chưa từng có.
Một lúc sau, Ôn Thư Bạch ngập ngừng hỏi: “Thanh à, cậu có biết… Cố Thư Trì sao rồi không?”
Vân Thanh buông cô ra, vẻ mặt vẫn còn đầy lo lắng. Nhưng lần này, khi nhắc đến Cố Thư Trì, cô không còn giận dữ mà chỉ còn lại sự cảm thông.
“Cố Thư Trì được chuyển viện rồi. Vì tình trạng và thân phận của anh ấy khá đặc biệt, nên hôm qua đã được đưa đi nơi khác để điều trị riêng.”
“Vậy… còn Ngụy Tư Đình?”
Từ hôm đó đến giờ, cô chỉ thấy một mình Cố Thư Trì. Theo lý, hai người luôn hành động cẩn trọng, không lý nào lại tách ra.
“Ngụy Tư Đình không sao. Hiện giờ anh ấy đang ở đồn cảnh sát phối hợp lấy lời khai.”
“Nghe nói hôm đó bọn họ bị lừa nên Cố Thư Trì mới bị bắt đến chỗ đó, còn Ngụy Tư Đình thì liên lạc thế nào cũng không được, hoàn toàn không biết anh ấy đã bị bắt.”
Nghe xong, Ôn Thư Bạch mới hiểu ra, liền khẽ gật đầu: “Không sao là tốt rồi… thật sự tốt rồi.”
Cô không muốn trải qua thêm một lần sống chết nghẹt thở như thế nữa.
“Bạch Bạch, cậu thật sự rất dũng cảm… Cố Thư Trì cũng vậy. Tớ không ngờ một câu chuyện như kỳ tích lại xảy ra với hai người.”
Ôn Thư Bạch nhớ lại cảnh tượng lúc đó, luôn có cảm giác Cố Thư Trì đang vật lộn giữa bản năng và lý trí.
Không biết Mạn Tử Huy đã tiêm cho anh chất gì mà khiến anh mất kiểm soát nhanh đến thế.
Nhưng chính đôi mắt màu xanh lục ấy lại đang nói với cô rằng anh đang kháng cự, anh muốn giữ lấy sự tỉnh táo cuối cùng.
“Vậy... còn Mạn Hi thì sao?”
Nếu không nhờ Mạn Hi chủ động tìm cô, nếu không có cô ấy đến kịp lúc đó, nếu không có sự giúp đỡ ấy… có lẽ Ôn Thư Bạch cũng không dám nghĩ kết cục sẽ ra sao.
Vân Thanh nghe đến cái tên đó vẫn thấy hơi xa lạ: “Mạn Hi? Là vị hôn thê kia hả?”
Mặc dù bây giờ có lẽ đã không còn là vị hôn thê nữa.
Nhưng Ôn Thư Bạch cũng chẳng biết phải giới thiệu quan hệ giữa Mạn Hi và Cố Thư Trì thế nào.
“Tớ không rõ… nhưng mà-”
Vân Thanh quay đầu nhìn về phía bàn, nơi có một bó hoa hồng đỏ rực: “Có lẽ là cô ấy mang đến. Tớ lần đầu thấy người ta đi thăm bệnh mà tặng hoa hồng đỏ đấy.”
Ôn Thư Bạch quay đầu nhìn theo.
Bó hoa hồng đỏ rực rỡ kia, như dấu ấn mà Mạn Hi để lại trong lòng cô vậy.
Cô vẫn nhớ rõ, Mạn Hi rất thích màu son đỏ rực rỡ, vừa nổi bật vừa tươi sáng.
Ôn Thư Bạch nhìn bó hoa mà suy nghĩ bỗng quay về rất xa - lần đầu tiên cô gặp Mạn Hi, lúc đó cô ấy ngồi trên chiếc siêu xe bóng loáng, một tiểu thư kiêu sa vừa từ nước ngoài trở về, hỏi đường nhà Cố Thư Trì.
“Cậu còn nhớ tớ từng nói có gặp một người rất giống cậu không?”
Vân Thanh suy nghĩ một chút, chỉ nhớ lờ mờ: “Hình như có nói… tớ chỉ nhớ sơ sơ thôi. Không lẽ là cô ấy thật sao?”
Vân Thanh cũng chỉ gặp cô ta thoáng qua một lần - lúc ở tiệc, nhìn thấy cô ấy khoác tay Cố Thư Trì một cách duyên dáng, vừa sang trọng vừa quý phái, thật khó mà nghĩ họ có điểm gì giống nhau.
“Chính là cô ấy. Chỉ là sau này phong cách có vẻ thay đổi nhiều rồi. Lúc đầu tớ gặp cô ấy cũng xinh đẹp như cậu vậy.”
Vân Thanh vui vẻ nhận lời khen: “Nhìn người cũng biết chọn đấy chứ.”
Chỉ là sau đó, không rõ có phải vì chuẩn bị lấy chồng hay không mà tính cách cô ấy vẫn vậy, nhưng cách ăn mặc cùng thái độ lại trở nên kín đáo, tinh tế hơn hẳn.
“Thực ra tớ phải cảm ơn cô ấy. Nếu không có cô ấy đến nói cho tớ biết nhiều thứ như vậy, có lẽ tớ còn chẳng biết phải làm sao.”
Vân Thanh nghiêng đầu tò mò nhìn cô, cô vẫn còn hoàn toàn mù mờ về mọi chuyện giữa Mạn Hi và Ôn Thư Bạch.
“Đừng vội, tớ sẽ từ từ kể cho cậu nghe.”
Nhưng cô hiểu được nỗi thương cảm dành cho Mạn Hi - người đã phải chứng kiến tận mắt bố mình trở thành kẻ xấu rồi tự tay đưa ông vào tù.
Cảm giác đó như thế nào, có lẽ cả đời cô cũng không thể trải nghiệm được.
Ba ngày sau, Ôn Thư Bạch được bác sĩ cho phép xuất viện.
Lần này dù Vân Thanh nói thế nào cũng phải dẫn cô về nhà ngoại ở tạm.
“Cậu xem, Bạch Bạch, về đó một chút mà đã xảy ra biết bao chuyện, làm sao tớ yên tâm để cậu một mình ở đó được.”
Ôn Thư Bạch gật đầu cười nhẹ, lần này không còn từ chối.
Chỉ là cô rất muốn được gặp lại Cố Thư Trì.
Muốn biết bây giờ anh có ổn không.