Ôn Thư Bạch xuất viện rồi thì cảnh sát gọi cô lên làm bản tường trình.
Sau khi cô nghỉ dưỡng vài ngày ở nhà ngoại Vân Thanh, đến cuối tuần thì thấy tên Mạn Tử Huy bất ngờ đứng đầu danh sách hot search.
Chuyện cũng tính là lớn, suýt chút nữa thì đã có người chết.
Lúc đầu cô không muốn nhớ lại hết mọi chuyện ngày ấy, định cho qua.
Thế nhưng khi lướt xuống phần bình luận, thấy bình luận đứng đầu thì cô không kìm được mà click vào xem tin.
[Netizen A]: “Ủa, con gái ruột đi tố cáo luôn à?”
[Netizen B]: “Quá gan dạ luôn.”
[Netizen C]: “Mạn Tử Huy trong đồn cảnh sát hẳn là sốc khi biết đầu mối chống đối lại chính là con gái mình.”
[Netizen D]: “Mình rất tò mò kiểu người độc ác vậy lại có thể dạy con cái thành người có chính nghĩa như vậy.”
...
Ôn Thư Bạch chăm chú nhìn vài dòng bình luận rồi quyết định click vào đọc tin.
Cô thấy toàn bộ sự việc ngày hôm đó được viết rõ ràng từng chi tiết, chỉ có tên mình và Cố Thư Trì được thay bằng bí danh, còn Mạn Hi, Mạn Tử Huy cùng tên người đàn ông bắt cóc cô đều được ghi rõ trên web.
Đầu bài là phần đưa tin về sự kiện, còn về sau cô đọc được một dòng:
Sau vài ngày hợp tác với cảnh sát làm bản tường trình, Mạn Hi chủ động nộp vài tài liệu.
Còn nội dung cụ thể của tài liệu thì cảnh sát chưa công khai với truyền thông.
Nhưng dòng đó ám chỉ liên quan đến thí nghiệm trên người.
Ngoài ra còn có tội danh cố ý giết người.
Cảnh sát cho biết đang bắt giữ một đồng phạm khác, tên chưa được tiết lộ.
Đọc đến đây, Ôn Thư Bạch chợt nghĩ có thể liên quan đến Chu Chính Dương.
Người này tiếng tăm ngoài kia rất xấu, so với Mạn Tử Huy thì giống người đứng đằng sau chỉ huy mọi chuyện hơn.
Chỉ là ông ta quyền thế lớn, lại có quá nhiều người che chở nên chưa thể xử lý ngay.
Cô lại lướt lên trên, thấy tên Mạn Hi vẫn khiến cô bất ngờ.
Cô không ngờ Mạn Hi lại giữ trong tay những bí mật đen tối về Mạn Tử Huy.
Lúc đó, Vân Thanh bỗng gõ cửa.
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu nhìn, thấy Vân Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng đi ra ngoài.
“Bạch Bạch, muốn đi thăm Cố Thư Trì không?”
Nghe đến tên Cố Thư Trì, cô lập tức đặt điện thoại xuống, đứng dậy: “Anh ấy xuất viện rồi à?”
“Chưa, nhưng chuyển về phòng thường, giờ được phép thăm rồi. Vừa nãy Ngụy Tư Đình gọi cho tớ, hỏi xem cậu có khỏe hơn chưa, có muốn đi thăm không.”
Ôn Thư Bạch đứng đó, trong lòng bỗng tràn đầy hạnh phúc.
Sau từng ấy ngày, cuối cùng cũng được gặp lại anh.
Ra đến cửa thì thấy xe của Ngụy Tư Đình đậu đấy từ lâu.
Thấy anh lại tự lái xe, cô thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ họ cuối cùng cũng sẽ có một khoảng thời gian yên ổn.
Lên xe ngồi sau, Ngụy Tư Đình đặc biệt ngoái lại chào cô: “Cô Ôn, lâu rồi không gặp.”
Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô còn chưa kịp hỏi anh ấy đã trải qua gì hay làm sao Cố Thư Trì bị lừa đưa đến chỗ đó.
Nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn được gặp anh.
Vân Thanh đã đặt sẵn một bó hoa, nhờ người gửi tới trước cửa.
Cô nhận hoa, đó là một bó hoa lily tươi mới.
Cô cầm bó hoa lên ngửi rồi tự hào nhìn Vân Thanh: “Xem này, không phải đẹp hơn hoa hồng đỏ sao?”
Ôn Thư Bạch mỉm cười nhẹ, chỉnh lại bọc hoa: “Được rồi, cô Mạn cũng là có ý tốt mà.”
“Tớ biết cô ấy có ý tốt, chỉ là tớ và cô ấy vẫn khác nhau mà.”
Có lẽ cô vốn dĩ thích kiểu như vậy.
Ôn Thư Bạch nhìn ra ngoài cửa kính, lòng vừa háo hức vừa vui mừng.
Câu người ta hay nói, gặp hoạn nạn không chết, chắc chắn sẽ gặp may mắn.
Cô cứ cảm giác hôm nay là khởi đầu của hạnh phúc.
Cố Thư Trì được sắp xếp nằm trong phòng bệnh VIP, cửa đóng chặt, bên ngoài còn có người canh gác.
Khi đến cửa, Ngụy Tư Đình gật đầu với họ một cái, người đứng ngoài mới mở cửa cho vào.
“Không biết ai đã lộ tin, cảnh sát rõ ràng dùng bí danh nhưng vẫn có phóng viên chụp được ảnh Cố Thư Trì bị thương. Dù hình ảnh mờ nhưng nhiều người đoán cậu ấy chính là nhân vật chính trong vụ án. Nên mấy ngày nay để tránh bị làm phiền, người ta mới thuê người canh bên ngoài.”
Ngụy Tư Đình vừa nhường đường cho họ đi, vừa kiên nhẫn giải thích.
Lúc này tim Ôn Thư Bạch lại đập thình thịch.
Cô tiến đến gần cửa, nhìn thấy ánh nắng tràn qua rèm cửa sổ.
Vân Thanh định bước vào nhưng ngần ngại rồi kéo tay Ngụy Tư Đình lại: “Cho họ chút thời gian.”
Ngụy Tư Đình ngước nhìn bóng dáng Ôn Thư Bạch, gật đầu, nhận lấy bó hoa lily từ tay Vân Thanh rồi đặt lên ghế ngay cửa.
Khi Ôn Thư Bạch rẽ quanh góc thì Cố Thư Trì trên giường bệnh cũng vừa ngẩng đầu lên.
Anh còn đang truyền dịch, đầu quấn băng trắng, cánh tay từng bị chảy máu nhiều giờ trước giờ cũng băng bó kỹ càng, trên đùi đặt một cuốn sách tranh nghệ thuật.
Trông anh có sức sống hơn nhiều so với hôm ấy.
Ôn Thư Bạch nhìn anh, cảm xúc dâng trào, nhưng không nói nên lời.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, rồi Cố Thư Trì lên tiếng trước: “Em đến rồi.”
Anh đặt cuốn sách xuống bàn bên cạnh.
Trên đường đến đây cô đã nghĩ rất nhiều điều muốn nói, muốn chia sẻ với anh những gì cô trải qua khi anh không ở bên.
Nhưng lúc này đứng trước anh, cô cảm thấy chẳng có lời nào đủ để diễn tả hết những xúc động trong lòng.
Cô chầm chậm bước đến bên anh, nhìn anh từ đầu đến chân, xác nhận anh thật sự không sao rồi ôm lấy cổ anh, bật khóc nức nở.
“Anh biết không, em lo cho anh đến mức nào.”
Cố Thư Trì hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cô đang dựa vai mình khóc đến run lên, anh nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô.
“Lần sau sẽ không có nữa, đừng khóc.”
“Anh đúng là đồ khốn, lúc nào cũng làm em khóc vì anh.”
Cô khóc nấc lên, lời nói không còn trôi chảy.
Cố Thư Trì chỉ cười mỉm, từng câu từng chữ theo nhịp nói cô: “Ừ, anh đúng là đồ khốn.”
Anh lấy tay gạt mái tóc rối sang bên tai, nhìn cô chăm chú:
“Lần sau anh sẽ không để em khóc vì anh nữa.”
-
Ôn Thư Bạch lảm nhảm kể với anh đủ thứ chuyện.
Cố Thư Trì chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, nghe cô kể về những uất ức rồi một lần nữa xin lỗi.
“Khoảng thời gian vừa rồi anh làm em khổ tâm rồi.”
Ôn Thư Bạch đỏ hoe mắt, ngồi dậy khỏi vai anh, lúc nhìn vào đôi mắt đen thẳm kia, cô lại thấy ánh sáng dịu dàng như mặt hồ yên ả.
Như một tia nắng ấm áp giữa mùa đông.
Cuối cùng cảm xúc của cô cũng dịu lại, lấy khăn giấy lau nước mắt còn nhỏ giọt.
Lúc này, bên tường có tiếng bước chân, Ngụy Tư Đình và Vân Thanh tò mò thò đầu vào hỏi: “Chúng tôi có thể vào được chưa?”
Ôn Thư Bạch quay lại, mới nhận ra mình đã dựa bên anh kể chuyện gần một tiếng đồng hồ.
“Hai người cũng tới rồi à.”
Vân Thanh dụi mũi, giơ lên một bó lily lớn: “Tôi mang cho anh một bó hoa lily đây này.”
Nói rồi cô ấy nhanh nhẹn đi quanh giường bệnh Cố Thư Trì.
Nhìn sang Ôn Thư Bạch rồi lại nhìn anh: “Anh đúng là gặp được may mắn đấy, cái đứa ngốc này còn định vì anh mà đi chết.”
Vân Thanh vừa nói vừa lầm bầm, không hề để ý đến việc Ôn Thư Bạch đang vội vã vẫy tay phủ nhận.
Cố Thư Trì hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.
Khi ánh mắt họ gặp nhau, cô mới hạ tay xuống, giải thích lời Vân Thanh: “Không phải thế đâu, vì lúc đó tớ nghĩ có thể nguy hiểm nên không dám nói với cậu.”
Cố Thư Trì lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh sao đành lòng để em vì anh mà chết được. Nếu phải chết thì phải là anh.”
“Ối giời ơi, chết chết sống sống làm gì, mọi người đều còn sống khoẻ mạnh, có ngày tốt đẹp phía trước, nói chuyện gì cho lành nha.”
Vân Thanh vỗ tay, Ngụy Tư Đình cũng mang giỏ trái cây vừa mua vào.
“Thôi, về mà nghỉ ngơi cho kĩ đi, nhìn hai người đều hốc hác đi nhiều rồi.”
“Bác sĩ nói Cố Thư Trì sức khoẻ đã ổn, ở đây thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”
Ngụy Tư Đình lấy hai cái ghế, cả ba ngồi quanh giường bệnh của Cố Thư Trì.
“Này, thế thì hợp rồi, đợi vài ngày là sang năm mới, bọn mình bốn người đi chơi tụ tập nha, nhà hàng để tôi đặt.”
Vân Thanh vui vẻ cất tiếng hát rồi không chần chừ rút điện thoại ra tìm kiếm đánh giá các nhà hàng.
Bầu không khí cuối cùng cũng trở nên vui vẻ, Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì nhìn nhau cười nhẹ, đều quyết định tạm gác mấy câu chuyện buồn sang một bên.
Ngụy Tư Đình để ý thấy cuốn sách tranh trên bàn, nghiêng người lấy lên, lật vài trang rồi ngạc nhiên nhìn Cố Thư Trì: “Cậu định quay lại với hội họa hả?”
Cố Thư Trì nhướn mày: “Tự nhiên lại muốn vẽ thôi.”
“Ồ?”
Ngụy Tư Đình vẫn vẻ mặt kinh ngạc, như thể nghe thấy điều đó từ miệng Cố Thư Trì thì hơi khó tin.
Ôn Thư Bạch bất chợt nhớ tới lời của Mạn Hi trước đó.
Nhìn thái độ của Ngụy Tư Đình, cô đoán anh cũng biết chuyện Cố Thư Trì bị mất cảm hứng sáng tạo.
Nhưng nghĩ anh còn đang nằm trên giường bệnh, cô không tiện nói ra.
Trên đường về buổi chiều, Ôn Thư Bạch chủ động hỏi: “Ngụy soái ca, tôi hỏi anh chuyện này được không?”
Ngụy Tư Đình ngồi ghế lái, quay nửa mặt lại: “Ừ?”
“Anh biết Cố Thư Trì bị mất cảm hứng sáng tạo đúng không?”
Ngụy Tư Đình ngừng một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô lại biết chuyện này.
Lặng im một lúc rồi mới hỏi: “Cố Thư Trì nói với cô hả?”
“Không, là cô Mạn nói với tôi.”
Ngụy Tư Đình còn ngạc nhiên hơn: “Ý cô nói là Mạn Hi à?”
-
Ba người họ định ăn tối luôn ở ngoài.
Lúc này đúng dịp cuối tuần, hầu hết các nhà hàng trên phố đều đông kín khách. Vì quyết định đột ngột nên họ không kịp đặt chỗ trước.
Cuối cùng, họ tìm được một nhà hàng Tây khá vắng khách do giá cao.
May là chỗ này vắng người, cũng yên tĩnh, phù hợp để trò chuyện.
Khi gọi món xong, Ngụy Tư Đình liền vào thẳng vấn đề: “Ý cô là Mạn Hi nói với cô chuyện Cố Thư Trì bị mất cảm hứng sáng tạo đúng không?”
Ôn Thư Bạch gật đầu: “Ừ, nhưng cô ấy cũng nói từ sau lần Thư Trì bị sốt, anh ấy bắt đầu vẽ lại rồi.”
Ngụy Tư Đình đẩy kính, ra vẻ nhớ chuyện: “Thực ra lúc đó tôi đã thấy lạ rồi. Lúc đó cô đưa bản thảo cho tôi xem, tôi nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng trên tranh là hình mẹ cậu ấy nên tôi tưởng là do nghĩ về mẹ nên mới vậy.”
“Nhưng sao lúc đó anh biết anh ấy không phải sốt bình thường?”
“Tôi cũng biết cậu ấy biến thành mèo được, mèo và người chắc chắn khác nhau. Trong mấy năm quen biết, những lần Thư Trì sốt không phải vì cảm cúm thông thường. Có thể nói, cậu ấy hầu như không bị cảm lạnh.”
“Cô Mạn nói do ảnh hưởng của cô mà cậu ấy muốn vẽ lại, chắc không phải do mùi cỏ mèo đâu nhỉ?”
Nếu thật là do cỏ mèo bình thường thì anh hoàn toàn có thể ra chợ thú cưng mua loại thật.
Ngụy Tư Đình lắc đầu: “Chắc chắn không phải thế, nhưng rõ ràng là do cô. Tôi cũng khá tò mò, cô ấy còn biết những gì nữa? Vì tôi chưa rõ sau khi Thư Trì bị bắt đi thì chuyện gì đã xảy ra.”
Ôn Thư Bạch bỗng nhớ đến màu mắt lúc ấy của Cố Thư Trì, một bên đỏ một bên xanh nên cũng kể luôn: “Lúc bị bắt ở chỗ đó, không biết Mạn Tử Huy tiêm gì cho anh ấy mà anh ấy còn định cầm dao đâm tôi. Nhưng tôi bất ngờ thấy lúc anh ấy tiến lại gần tôi thì mắt thay đổi, như là tỉnh lại ý thức vậy.”
Ngụy Tư Đình suy nghĩ một lúc: “Chắc mùi hương của cô làm cậu ấy tỉnh lại một phần ý thức. Bình thường chỉ cần không dùng thuốc đó, cứ gần cô là cậu ấy sẽ có phản ứng. Loại người như họ mũi nhạy hơn người thường, mùi của cô chắc chắn rất quen thuộc với cậu ấy, ngay cả trong tình trạng đó vẫn nhận ra.”
Cảnh tượng này nghe như là một cuộc đấu tranh giữa hai bán cầu não.
Vân Thanh lặng lẽ nghe, biểu cảm liên tục thay đổi, như đang nghe một bộ phim truyền hình huyền thoại.
Nhớ lại lúc đó tình hình căng thẳng vậy mà sau đó Ôn Thư Bạch vẫn có thể kể lại một cách bình tĩnh thế này, Vân Thanh cảm thấy cô đã rèn luyện được một trái tim cực kỳ kiên cường.
“Như vậy cậu ấy chịu vẽ lại chắc do ảnh hưởng của cô. Nhưng cụ thể thế nào thì phải hỏi cậu ấy mới rõ. Dù sao cảm hứng là chuyện cậu ấy phải tự cảm nhận.”
Trước đó, Ôn Thư Bạch muốn hỏi rõ Mạn Hi nguyên do vì sao xảy ra chuyện đó nhưng Mạn Hi không trả lời được.
Dù sao mười tám tuổi là lúc sung sức nhất, nếu bảo do tuổi tác mà suy giảm thì không hợp lý lắm.
“Vậy anh có biết vì sao anh ấy lại thế không?”
Ngụy Tư Đình thở dài: “Cách đây khá lâu, khi cậu ấy đột nhiên nói muốn rút khỏi giới họa sĩ, tôi còn chưa để ý. Nhưng sau đó như các cô thấy, cậu ấy cứ chậm trễ nộp tranh. Từ lúc đó tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai rồi.”
“Vì tôi hiểu cậu ấy, dù trước kia tính cũng không phải dễ chịu lắm nhưng không đến mức bất cần, không chuyên tâm với công việc như vậy đâu. Từ lúc đó tôi cứ hỏi mãi, hỏi đến hỏi lui, cuối cùng cậu ấy cũng nói thật. Cậu ấy không phải không muốn vẽ, chỉ đơn giản là không thể vẽ được nữa thôi.”
Ôn Thư Bạch nhớ lại những bình luận mạng xã hội bôi nhọ Cố Thư Trì, giờ lại thấy có chút thương cảm cho anh.
“Thảo nào lúc đó trên mạng có vài người tự nhận là trợ lý của anh ấy đều ra sức nói anh ấy là ‘ông hoàng trì hoãn nộp tranh’.”
Những tin đó cô và Vân Thanh từng cùng xem.
“Đúng vậy, thật ra cũng bất lực thôi. Cậu ấy luôn muốn tìm lại cảm hứng, nhưng không biết làm sao để lấy lại được. Tính cậu ấy vốn bướng bỉnh, lại đặt yêu cầu cao với bản thân, những bản thảo đã hứa thì cậu ấy thử làm nhiều lần nhưng đều thất bại.”
“Thế nên, lúc đó cậu ấy bị giới trong ngành đánh giá không tốt, cũng đâm ra chán nản, nghĩ thôi kệ, mọi người bảo cậu ấy không có trách nhiệm thì cứ mặc kệ mà trì hoãn. Thực ra chuyện này cậu ấy có lỗi thật, nhưng tôi cũng hiểu được, thật sự rất hiểu.”
“Cậu ấy không muốn làm người khác thất vọng. Cậu ấy thà bị ghét, bị chửi còn hơn để người ta thương hại vì mất cảm hứng sáng tạo.”
Ôn Thư Bạch bỗng cảm nhận được cái sự cố chấp ấy.
“Trước đây, khi cậu ấy nhận vẽ tranh thì chưa bao giờ đặt hạn chót. Hồi trước cậu ấy luôn cố gắng nhanh giao, nhưng càng về sau càng chậm, dần dần đến lúc không vẽ được thì càng ngày càng trì hoãn, kéo dài mãi, cho đến khi cô trở thành trợ lý của cậu ấy.”
“Tôi từng khuyên cậu ấy nói thật với mọi người, nhưng cậu ấy không chịu, nói là sẽ tự tìm lại cảm hứng nên mới rút vào chỗ hoang vắng đó để tĩnh tâm.”
Còn chuyện về sau…
Sau đó cũng không như anh mong muốn.
Thời gian kéo dài quá lâu, khiến Ôn Thư Bạch cảm thấy tiếc nuối vì gặp nhau muộn quá.
Giá mà cô gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy.
Lúc này, món ăn đã đầy bàn nhưng mọi người chẳng mấy ai có tâm trạng ăn, nhất là cô.
Ba người họ im lặng ăn, mỗi người một góc riêng.
Ăn được nửa chừng, Ngụy Tư Đình bỗng nhớ ra gì đó, lau miệng rồi lên tiếng: “Tôi chợt nhớ ra chuyện này.”
Ôn Thư Bạch và Vân Thanh cùng ngẩng đầu, tò mò nhìn anh.
“Lúc đầu, khi Cố Thư Trì sang châu Âu, cậu ấy có gặp vài bác sĩ tâm lý và chuyên gia tâm thần học.”
“Cậu ấy nghĩ mình không thể vẽ được vì tâm trạng quá hỗn loạn nên đã đi chữa một thời gian nhưng không hiệu quả.”
“Tôi có liên hệ riêng với hai người trong số đó, họ rất tế nhị nói rằng khả năng cậu ấy không thể sáng tác nữa có thể do vết thương tâm lý quá sâu, còn hỏi liệu trước đó có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra không.”
“Nhưng theo tôi nhớ, dù thời thơ ấu cậu ấy không dễ dàng nhưng sau đó cũng vượt qua được. Tôi không biết có chuyện gì thêm nữa không, ít nhất theo thông tin tôi điều tra thì không phải do Chu Chính Dương.”
Ôn Thư Bạch nhớ đến mốc thời gian Mạn Hi từng nói - tức là lúc Cố Thư Trì 18 tuổi, lúc đó bắt đầu có dấu hiệu. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là trước 18 tuổi.
Thời gian anh vẽ truyện tranh thì mọi thứ vẫn ổn.
Nên cô đoán là chuyện gì đó đã xảy ra sau khi anh hoàn thành truyện tranh.
“Truyện tranh.”
Ôn Thư Bạch bỗng thì thầm một câu.
Vân Thanh và Ngụy Tư Đình nhìn nhau, gần như cùng lúc hỏi:
“Truyện tranh sao?”
Ôn Thư Bạch tiếp lời:
“Ngụy soái ca, Cố Thư Trì có gặp chuyện gì lớn lúc mười sáu, mười bảy tuổi không?”