Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 78

Ngụy Tư Đình trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:
“Cũng có lần cậu ấy mất tích một thời gian, chẳng ai biết đi đâu. Nhưng mà cũng không rõ có tính là chuyện lớn không, vì tính cậu ấy vốn dĩ đã hay biến mất không lời từ xưa tới giờ.”

Ôn Thư Bạch nghe vậy liền gật đầu đồng cảm. Chỉ riêng lúc ở cạnh cô thôi mà anh đã biến mất tăm hai lần, huống hồ gì hồi mười sáu mười bảy tuổi. Lúc đó còn chưa trưởng thành, hầu hết bạn bè đồng trang lứa đều đang đi học, nếu đột nhiên biến mất thì chắc chắn phải gây xôn xao dư luận chứ? Vậy nên cô bắt đầu tò mò:

“Thế lúc đó anh ấy đi đâu? Sau này có giải thích gì không?”

Ngụy Tư Đình khoanh tay lắc đầu:

“Không có. Chỉ nói là ra ngoài thư giãn đầu óc thôi. Mà thời điểm đó cậu ấy sống một mình ở ngoài, chẳng có ai trông nom. Phía trường học thì có thử liên hệ với Chu Chính Dương vài lần nhưng vô ích. Ông ta chẳng hề quan tâm đến việc Thư Trì đi đâu hay làm gì. Cuối cùng, để tránh rắc rối, bên trường còn thông báo rằng cậu ấy bị ốm nên về nhà nghỉ, thậm chí còn ký cả giấy miễn trừ trách nhiệm.”

Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch cảm thấy rùng mình. Dù ngoài mặt Chu Chính Dương không thừa nhận đứa con trai này, nhưng nhiều việc vẫn âm thầm được xử lý bởi nhà họ Chu. Điều này có vẻ trái ngược với tính cách lạnh lùng của ông ta khiến cô cảm thấy bất an.

“Nhưng mà sau khi trở về, tính cách của Thư Trì thay đổi hẳn.”

“Hả? Chẳng lẽ trước khi mất tích anh ấy không phải là người như bây giờ sao?”

Lúc mới quen, Ôn Thư Bạch cũng từng thấy Cố Thư Trì khá kỳ quặc. Nhưng sau khi biết rõ về hoàn cảnh của anh, cô lại thấy cũng dễ hiểu. Dù sao lớn lên trong một gia đình thiếu tình thương thì thay đổi tính tình cũng là điều dễ xảy ra.

“Trước kia cậu ấy chỉ là không thích kết bạn thôi. Cô cũng biết đấy, Chu Chính Dương để lại cho cậu ấy một vết thương tâm lý rất lớn. Từ nhỏ điều khiến cậu ấy sợ nhất là thấy mình mọc tai mèo. Hồi còn bé không kiểm soát được, giữa mùa hè vẫn cứ đội mũ kín mít chỉ vì sợ tai mèo bất ngờ lộ ra. Mãi về sau, lớn lên rồi mới dần biết cách kiểm soát nên mới dám bỏ mũ.”

Nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ mình từng dành cho anh khi thấy anh có thể tự do biến hình, Ôn Thư Bạch bỗng thấy áy náy. Để có được sự bình thản như vậy, anh đã phải mất bao nhiêu năm đối diện với nỗi sợ của chính mình?

Trước đây cô từng nghĩ Cố Thư Trì không giống Ngụy Tư Đình - người có thể giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh. Nhưng càng bước vào thế giới nội tâm của anh, cô càng nhận ra con người thật của anh ẩn sâu trong những lối rẽ đầy gai góc. Biểu cảm thờ ơ, ánh mắt lạnh nhạt, thật ra chỉ là vỏ bọc, là cách để anh tự vệ, không cho ai lại gần quá sâu.

“Sau lần đó, cậu ấy trở nên càng lúc càng khép mình. Lúc trước chỉ là sợ bị người khác phát hiện bí mật, còn về sau thì hầu như không thèm giao tiếp nữa. Có chút chuyện nhỏ cũng nổi nóng. Nhưng mà lúc ấy cậu ấy mang danh thiên tài nên mọi người chỉ nghĩ cậu ấy kỳ lạ một chút cũng chẳng sao.”

Dù gì mọi người vẫn thường quen với hình ảnh thiên tài là những người sống lập dị, khép kín, có thói quen sinh hoạt bất thường. Họ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chẳng buồn để ý đến người ngoài, thậm chí có thể quên hết mọi thứ xung quanh chỉ để theo đuổi đam mê.

Thế nhưng Cố Thư Trì không phải kiểu người như vậy.

“Còn về việc cụ thể cậu ấy đã trải qua chuyện gì lúc đó, thật ra tôi cũng từng khéo léo hỏi vài lần. Nhưng thấy cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm. Miễn là cậu ấy về được bình an là tốt rồi. Dù gì chuyện đó cũng đã là chuyện của nhiều năm trước. Nếu cô thật sự muốn biết, có thể thử tìm hiểu thêm xem sao.”

-

Hôm Cố Thư Trì xuất viện, cũng vừa khéo là ngày cuối cùng của năm.

Anh đã liên lạc với bác Phó từ trước, nói rằng hôm nay sẽ về nhà ở lại, nhờ bác tìm người đến dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.

Vậy nên Ôn Thư Bạch đã lâu rồi mới lại thấy chiếc xe thương vụ lòe loẹt ấy. Trước kia chiếc xe đó từng chở đầy đầu bếp, lần này là chú Trần lái đến, nói Cố Thư Trì bảo trên điện thoại là muốn dẫn theo bạn nên nghĩ đi xe thương vụ cho rộng rãi. Nhưng lúc đến nơi thì cả bọn cộng lại cũng chỉ có bốn người.

Cố Thư Trì lúc xuất viện, trên tay vẫn còn quấn lớp băng dày. Bác sĩ dặn phải đợi thêm vài ngày nữa mới có thể đến bệnh viện cắt chỉ.

Vân Thanh đã đặt bàn trước ở một nhà hàng, nói là muốn mừng anh xuất viện.

Nhưng Cố Thư Trì nói vừa ra viện, bác sĩ đã dặn hạn chế uống rượu. Thế nên trên bàn tiệc tối đó, bốn người chỉ có ba ly rượu và một ly nước cam.

Ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng hiểu ra cái gọi là "cảm giác bình yên" mà người ta hay nói thì ra là như thế.

Lúc rời nhà hàng, mọi người bắt đầu bàn xem sẽ đi đâu đón giao thừa.

Vân Thanh lấy điện thoại ra, lắc lắc trước mặt cả nhóm:
“Hay đi xem phim đi? Phim chiếu Tết dương nè.”

Ôn Thư Bạch liếc qua - Vân Thanh chọn một bộ phim siêu ít người xem, đến cả suất chiếu trong dịp giao thừa cũng chỉ bán được vài vé. Ngay cả cái tên thôi cũng đã không mấy hấp dẫn.

“Thật muốn xem cái này luôn hả…”

Ôn Thư Bạch khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không mấy hào hứng. Không phải cô chê cả bọn đi xem phim mà là nghĩ đến việc ngồi đó coi một bộ phim nhạt nhẽo, chi bằng về nhà chui trong chăn ngủ một giấc ngon lành còn sướng hơn.

“Xem cho có không khí mà~ Đi không, đi không?”

Cố Thư Trì nghe vậy liền quay sang nhìn cô:
“Em có đi không?”

“Em…”

Cô bỗng nảy ra một ý, nhớ ra mình vẫn còn chuyện muốn hỏi anh cho rõ. Mà bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?

Thế nên cô liền kéo nhẹ chiếc khăn quàng đang buông lỏng trước ngực anh:
“Em muốn đi chỗ khác.”

“Hả?”

“Thật không đi à?”

Ôn Thư Bạch kéo Vân Thanh sang một bên, nghiêm túc thuyết phục:
“Cậu nghĩ đi, giao thừa mà cậu với anh Ngụy đi xem phim riêng với nhau có phải siêu lãng mạn không? Bọn mình không làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Vân Thanh khẽ nhíu mày, càng nghĩ càng thấy sai sai:
“Khoan, rốt cuộc ai mới là kỳ đà ở đây vậy…”

“Thanh à~ mình có chuyện muốn hỏi anh ấy, năn nỉ mà~ Hai cậu đi đi, lần sau mình đi với cậu xem phim khác ha~”

Nói rồi cô liền đẩy Vân Thanh nhẹ nhàng về phía Ngụy Tư Đình. Vân Thanh ngước mắt nhìn anh:

“Anh muốn xem không?”

Ngụy Tư Đình cười dịu dàng:
“Dĩ nhiên rồi.”

Chờ hai người kia rời đi, Cố Thư Trì mới quay lại hỏi:
“Muốn đi đâu? Nói trước nhé, anh mới xuất viện, chẳng chuẩn bị gì đặc biệt cho đêm giao thừa đâu.”

“Thật ra em chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”

Ôn Thư Bạch thở ra làn khói trắng trong cái lạnh đầu đông, mỉm cười với anh rồi khẽ nắm lấy tay anh:
“Đi dạo với em một lát nhé.”

Trời rét đậm, thế mà đứng cạnh anh lại thấy ấm áp vô cùng. Rõ ràng cô từng có nhiều nơi muốn đến, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần được đi bên anh trên con phố đông đúc này… đã đủ thấy hạnh phúc rồi.

Cả hai đi xuyên qua con phố đi bộ rộn ràng náo nhiệt, vòng đến một góc quảng trường ít người hơn. Đèn đường khu vực này là loại đèn huỳnh quang trắng, ánh sáng lạnh lẽo khiến cả con đường dường như càng thêm rét buốt trong đêm tối.

“Cố Thư Trì.”

Cô bỗng gọi tên anh.

“Hửm?”

“Kể em nghe về anh đi.”

Anh hơi ngẩn người, quay sang nhìn cô. Ôn Thư Bạch không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống nhìn mặt đường nhựa tối om trước mặt, nhưng giọng thì lại rất nghiêm túc.

“Việc anh không vẽ mấy bản thảo đó… là có nguyên nhân đúng không?”

Cô đã đắn đo mãi, vì sợ nói thẳng ra sẽ khiến anh thấy tổn thương.

Nhưng Cố Thư Trì lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể từ tận sâu trong lòng anh đã có thể chấp nhận chuyện này một cách an yên:
“Em đều biết cả rồi.”

“Họ chỉ nói sơ sơ với em thôi. Trước giờ em vẫn nghĩ là anh không muốn vẽ nữa.”

Cố Thư Trì khẽ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt như thể đã cam chịu từ lâu:
“Thật ra mọi người đều nghĩ vậy, ngược lại làm anh thấy nhẹ nhõm hơn.”

Ôn Thư Bạch hiểu cảm giác ấy - được rồi lại mất, còn đau hơn là chưa từng có. Nhất là với người như anh, một thiên tài dần chìm xuống, quả thật khiến người ta tiếc nuối. Mà tất cả những điều ấy vốn chẳng phải do anh gây ra.

“Như vậy… cũng tốt.”

“Như em nói đó, anh là một kẻ khốn, là đồ tồi. Vậy thì làm đồ tồi cũng chẳng sao cả.”

“Mới đầu… mỗi ngày đều rất đau khổ. Ngày nào anh cũng nghĩ hay là chết quách cho xong.”

Giọng anh rất bình thản, như thể đã rũ bỏ hết mọi dằn vặt từng có.

So với việc mọi người cùng tiếc nuối vì anh không thể sáng tác nữa, anh thà để họ mắng anh là một kẻ phung phí tài năng còn hơn.

“Hiểu ra được thì tốt.”

“Không phải là hiểu ra, Ôn Thư Bạch à. Anh chỉ là… đã chấp nhận rồi. Chấp nhận rằng mình giờ cũng chỉ là một người bình thường thôi. Anh xem mấy năm rực rỡ trước đó là ông trời ban phúc. Mà phúc thì có ngày cũng cạn nên anh chẳng còn gì để tiếc nữa.”

Ôn Thư Bạch cảm thấy mình rất khó mà thấu hiểu cảm giác đó. Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, cô vốn chỉ là một người bình thường, thậm chí còn mong có một ngày được trải nghiệm cảm giác sở hữu thiên phú như của anh.

Với anh, việc che giấu bí mật đó cũng đơn giản như việc giấu đi khả năng hóa thành mèo. Nó là cách khiến anh giữ lại chút thể diện cuối cùng.

“Nhưng mà… em nghe nói, anh lại bắt đầu vẽ trở lại rồi đúng không?”

Mọi người đều nói Cố Thư Trì vẽ trở lại… là vì cô.

Cô đã loại trừ khả năng do ảnh hưởng của cỏ mèo, rồi tự hỏi: có phải chính sự nhiệt huyết của cô dành cho truyện tranh… đã truyền cảm hứng để anh cầm bút lần nữa?

Bỗng nhiên, Cố Thư Trì dừng bước:
“Là vì em.”

Lần này chính anh thừa nhận điều đó.

Anh từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào cô:
“Trước khi em đến, anh đã rất lâu rồi không còn cảm giác đó nữa.”

“Cảm hứng?”

“Ừ.”

Vừa nói, anh vừa kéo mũ lên cho cô, rồi giúp cô quấn lại cổ áo chặt hơn, giọng nhẹ nhàng:
“Thật ra cảm giác đó đã mơ hồ xuất hiện từ trước, chỉ là anh vẫn chưa có ý định bắt đầu lại. Cho đến cái ngày đó-”

“Là ngày em nhìn thấy mấy bức tranh kia… hôm đó anh đã vẽ suốt cả đêm.”

Nhưng càng vẽ… lại càng không ra được một tác phẩm nào khiến chính cậu thiếu niên thiên tài năm xưa cảm thấy hài lòng.

“Mới đầu khi cầm lại bút đúng là rất k.ích thích. Nhưng càng vẽ, anh càng thấy cả người nóng ran. Em hiểu cảm giác đó không? Nó giống như là, giống như là…”

Anh nhất thời không tìm ra được từ ngữ diễn tả, ngẩng đầu ra vẻ đang cố nghĩ ngợi.

“Giống hôm em bị bắt cóc rồi cầm dao dí vào anh hả?” - Ôn Thư Bạch nghiêng đầu hỏi.

Đôi mắt Cố Thư Trì bỗng sáng rực - có vẻ rất khớp với cảm giác đó:
“Phải. Giống như có hai luồng sức mạnh đánh nhau trong người vậy. Ngụy Tư Đình nói đó có thể là phản ứng đào thải. Nhưng anh không đến mức dữ dội vậy, cuối cùng thì em thấy đấy, là như vậy đó.”

“Nói mới nhớ, sao lúc đó anh lại tỉnh táo lại? Rốt cuộc bọn họ tiêm thứ gì khiến anh trở thành như thế?”

“Là vì anh ngửi thấy mùi hương trên người em. Lúc đó, con người thật của anh như bị nhốt trong một căn phòng kín mít không có lối ra. Anh cầm dao đi về phía em, dù có cố đến đâu cũng không điều khiển được cơ thể mình, như thể biến thành con rối trong tay Mạn Tử Huy. Nhưng đến lúc đến gần em, nhận ra mùi của em, anh mới không muốn làm em bị thương nữa.”

“Mọi thứ… đều là vì em.”

Nói đến đây, ánh mắt anh bỗng trở nên xúc động. Đêm dường như tối thêm, nhưng trong lòng Ôn Thư Bạch lại trào dâng một cảm giác dịu dàng khó tả.

Thì ra… Ngụy Tư Đình nói đúng. Chỉ vì anh đã nhận ra cô.

“Mỗi khoảnh khắc ở bên em, anh như đang từng chút tìm lại chính mình. Thật kỳ diệu, phải không?”

Bị bắt cóc là thế, tìm lại cảm hứng sáng tác cũng vậy.

Ôn Thư Bạch bật cười:
“Vậy thì… có lẽ em nên quen biết anh sớm hơn. Như vậy, anh đã không nợ bản thảo lâu đến thế rồi.”

Ánh mắt của Cố Thư Trì bỗng nhiên trầm xuống, anh im lặng ngay sau khi cô vừa dứt lời.

Hai người nhìn nhau vài giây, Ôn Thư Bạch cứ ngỡ mình lại vô tình chạm vào vết thương lòng nào đó của anh, liền nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Gì vậy?”

“Có bao giờ em nghĩ rằng… chúng ta đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi không?”

Tim Ôn Thư Bạch khựng lại, nụ cười vừa nở ban nãy cũng đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.
Anh lại cúi đầu thấp hơn một chút nữa.

“Là từ khi nào?”

Bình Luận (0)
Comment