Cố Thư Trì dẫn Ôn Thư Bạch quay lại căn biệt thự mà họ đã rời xa suốt một thời gian dài.
Có lẽ vì đang giữa mùa đông lạnh giá, cộng thêm việc nơi này nằm xa khu trung tâm nên khung cảnh càng thêm lạnh lẽo và vắng vẻ hơn nhiều so với lúc Ôn Thư Bạch rời đi.
Trong sân, hoa cỏ héo tàn gần hết. Nhưng nhìn qua thì có lẽ chiều nay đã có người đến dọn dẹp. Dù cành lá chỉ còn trơ trọi những nhánh khô, mặt đất vẫn sạch sẽ, không hề có chút bụi rác.
“Lúc đó anh từng tặng em một chiếc nhẫn, còn nhớ không?” - anh lên tiếng.
Dĩ nhiên là Ôn Thư Bạch vẫn nhớ. Chiếc nhẫn thủ công ấy cùng với hộp đựng vẫn còn nằm trong ngăn kéo ở căn phòng trọ của cô. Cô gần như đã quên mất sự tồn tại của nó vì lúc đó anh nói chỉ là món quà mang về để xin lỗi và bù đắp cho cô.
“Chiếc nhẫn thủ công hả?”
Nhưng ngay khi buột miệng nói ra, trong đầu cô chợt vụt qua cảm giác quen thuộc khi nhận được chiếc nhẫn ấy.
Nhiều năm về trước, cô từng tự tay làm một chiếc nhẫn giống như thế. Chỉ là lúc đó anh không nói gì, còn cô thì chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành.
“Đi với anh.”
Ôn Thư Bạch chớp mắt một cái. Trong vài phút ngắn ngủi khi bước theo anh lên lầu, đầu óc cô như đang tua lại từng cảnh phim.
Cố Thư Trì, con mèo, vết sẹo trên ngực trái, và chiếc nhẫn thủ công.
Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, cô ngước nhìn gáy anh.
Họ bước vào phòng ngủ. Có thể do bên trong bật sẵn hệ thống sưởi nên Ôn Thư Bạch bắt đầu cảm thấy nóng.
Cố Thư Trì cúi xuống ngăn kéo dưới cùng, lục lọi một lúc rồi lấy ra một vật gì đó. Mắt cô bám chặt vào vật anh cầm, nhìn như một sợi dây chuyền, mà cũng có thể chỉ là một sợi dây đen bình thường.
Khi anh đứng thẳng người dậy và mở lòng bàn tay ra, đưa thứ ấy về phía cô, tim Ôn Thư Bạch bất chợt hẫng một nhịp. Ánh mắt cô dần dần hội tụ lại như ống kính máy ảnh, từ từ phóng to rồi nhìn rõ món đồ trong tay anh - một chiếc nhẫn thủ công được xâu trên sợi dây ấy. Là kiểu nhẫn đồng cũ, đến mức vì quá lâu năm mà đã rỉ sét loang lổ.
Cô sững người vài giây, muốn hỏi anh vì sao lại có chiếc nhẫn đó. Nhưng dường như không cần hỏi, trong lòng cô đã có câu trả lời rõ ràng.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc nhẫn. Mặt trong nhẫn vẫn còn khắc rõ ba chữ cái: ĐAO.
Dù bao năm đã trôi qua, cô vẫn có thể nhận ra ngay - đây chính là chiếc nhẫn năm xưa cô tự tay khắc từng nét một. Đường khắc xiêu vẹo, đường thẳng mà còn lượn sóng, nhưng mỗi nét khắc đều là công sức và tình cảm chân thành của cô thời điểm đó.
Cô cầm chiếc nhẫn, bối rối đến mức không biết nên mở lời ra sao. Rõ ràng khi nãy lên cầu thang, cô đã mơ hồ đoán được có thể Cố Thư Trì có liên quan gì đó đến Đao Đao.
Nhưng khi anh thực sự lấy ra chiếc nhẫn này, cô vẫn thấy kinh ngạc như lần đầu tiên.
Lúc đó cô nên cảm thán đây là định mệnh, là cơ duyên kỳ lạ giữa họ sao?
“Còn nhớ không?” - giọng anh nhẹ nhàng vang lên.
Ôn Thư Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, trong lòng như có từng đợt sóng cảm xúc trào lên.
“Sao… sao anh lại có nó…”
Cô vừa định hỏi, Cố Thư Trì bỗng tháo khăn quàng cổ ném xuống thảm rồi bước về phía cô.
Phía sau là giá vẽ đặt cố định trong phòng từ lâu.
Ôn Thư Bạch theo phản xạ nắm chặt chiếc nhẫn lùi một bước.
Nhưng anh đã đưa tay ra, chặn cô lại giữa giá vẽ và lồng ngực anh. Rồi anh cúi đầu, bao trọn bàn tay cô đang nắm chặt nhẫn, khẽ khàn giọng hỏi:
“Không phải em từng nói anh mãi mãi là mèo nhỏ của em sao? Vậy mà cuối cùng vẫn không cần anh nữa?”
Ôn Thư Bạch mở to mắt nhìn anh, từng ký ức cũ lần lượt hiện lên trước mắt. Nhưng cô vẫn không thể tin được - người trước mặt đây lại chính là con mèo từng cuộn tròn trong lòng cô năm ấy.
“Em…”
Cô hoảng hốt như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, chỉ là anh đứng quá gần khiến cô không còn đường lui.
Lúc này, căn phòng dường như lại nóng thêm vài phần. Nóng đến mức cô cảm thấy khó thở.
“Ngay từ đầu… anh đã biết là em sao?”
Cô lắp bắp một lúc mới nói ra được.
Anh khẽ cong môi, nói như thể rất tự nhiên:
“Anh từ nước ngoài trở về cũng chỉ vì tìm ra được tung tích của em.”
Cô chợt nhớ lại lời Mạn Hi từng nói trên con đường nhỏ hôm đó. Mạn Hi kể rằng khi xưa, lúc ở nước ngoài, mối quan hệ giữa Cố Thư Trì và cô ấy nhạt nhẽo vô cùng. Hai người vốn định cứ như vậy mà sống tiếp, tốt nghiệp rồi kết hôn. Nào ngờ anh lại đột nhiên quyết định quay về nước, không nói không rằng, không một lời giải thích.
Nếu như nói, tất cả mọi chuyện đều là vì cô - vậy thì ngay từ đầu, cuộc điện thoại bất ngờ đó… cũng là anh cố tình sắp đặt sao?
“Vậy… cuộc điện thoại đó?”
“Là người anh nhờ gọi.”
“Còn đống truyện tranh được đặt sẵn ở đó thì sao...”
Anh nở nụ cười như thể kế hoạch đã thành công mỹ mãn: “Không để em thấy thì sao giữ chân được em? Chỉ là...”
Không để cô thấy thì sao cô có thể tin rằng đó là định mệnh chứ?
Chỉ là… anh đã sắp xếp hết mọi khởi đầu. Mở đầu câu chuyện là do anh viết nên, nhưng cái kết lại là kết quả của cả hai người họ cùng nhau tạo ra.
“Anh không ngờ sau này ở bên em lại xảy ra nhiều chuyện đến thế.”
Mọi chuyện sau đó đều nằm ngoài dự tính của anh.
“Bảo sao khi ấy Ngụy Tư Đình từng nói anh biến mất một thời gian, đến khi quay lại thì tính cách trở nên kỳ quặc hơn hẳn.”
Anh cầm lấy lọn tóc cô, quấn mấy vòng quanh ngón tay mình rồi nhẹ nhàng v**t v*: “Cậu ta nói anh như thế à?”
“Ờm… thật ra người ta cũng đâu có nói sai đâu…”
Anh liền thả tay ra, nhìn theo lọn tóc xoay mấy vòng trong không trung, sau đó lại dời mắt trở về gương mặt cô: “Vậy em cũng thấy anh kỳ quặc à?”
Ôn Thư Bạch vốn muốn gật đầu. Quả thật trong mắt cô, anh đúng là một người kỳ quái.
Từ trong ra ngoài, từ tính cách cho đến biểu cảm đều toát lên vẻ âm u kỳ lạ.
Thế nhưng giờ phút này, cô lại càng thấu hiểu những lời mà Ngụy Tư Đình từng nói - cô biết anh không phải là người dễ gần, nhưng lại vẫn có thể cảm thông với anh.
Vì cô đã biết được câu chuyện ẩn sau tất cả - những bí mật chìm khuất trong thế giới này, những điều không ai để ý, không ai hiểu được, giống như bộ rễ sâu trong lòng đất nơi khu rừng rậm.
Chúng sống cùng bóng tối, ẩm ướt và không ánh sáng, nhưng chính từ đó, đã nuôi lớn một cái cây khổng lồ, vươn lên che mưa chắn nắng, hướng thẳng lên trời.
Nếu như đó là điều kỳ diệu của sự sống tự nhiên thì cô tin Cố Thư Trì cũng chính là một con người như thế.
“Anh là người rất tốt.”
“Chuyện năm xưa… là em có lỗi với anh.”
Anh liền đưa tay ra, khẽ che miệng cô lại, rồi giơ ngón trỏ lên ra hiệu “suỵt”.
“Anh không trách em đâu.”
Lúc này, Ôn Thư Bạch mới chợt hiểu ra - thì ra bao nhiêu lần anh lên tiếng đòi công bằng cho Đao Đao trước mặt cô, thật ra là đang tự đòi lại công bằng cho chính mình.
Thì ra, người mà cô luôn cảm thấy áy náy, cứ nghĩ đã rời xa mãi mãi… hóa ra vẫn luôn ở ngay trước mắt.
Năm ấy, anh còn chẳng kịp gặp cô lần cuối. Một buổi trưa yên ả, anh uể oải tựa mình bên khung cửa sổ ngủ thiếp đi. Ánh sáng trong phòng mờ tối, vị trí đó gần như chẳng có lấy chút nắng nào, vậy mà anh vẫn ngủ rất ngon lành, vô cùng thư thái.
Là tiếng cãi vã ầm ĩ đã kéo anh trở lại với hiện thực. Còn chưa kịp phản ứng, bóng tối đã phủ xuống trước mắt. Rồi anh cảm thấy sau lưng mình bị người ta nhấc bổng lên, kèm theo tiếng quát tháo chửi rủa:
“Cả mày cũng cút khỏi đây cho tao!”
Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị xách tới tận cửa. Người phụ nữ kia túm anh đau đến mức toàn thân khó chịu, cơn đau lan khắp tứ chi khiến anh phản xạ kêu “meo meo” đầy căng thẳng.
“Meo cái gì mà meo, thật là phiền phức.”
Anh bị ném ra ngay trước cửa, ngẩng đầu lên mới nhận ra là mẹ của Ôn Thư Bạch. Người phụ nữ luôn mang vẻ mặt cau có, nhưng thân thể thì yếu đuối. Anh theo phản xạ chạy về phía cửa, nhưng bà ta lại đá thêm một cú.
“Tao nói cho mày biết, từ giờ đây không còn là nhà mày nữa!”
“Ôn Thư Bạch không cần mày nữa, nghe rõ chưa?”
“Nó không cần mày nữa, cái nhà này cũng không cần mày!”
Bà ta hoàn toàn không biết rằng thật ra anh hiểu hết tất cả những lời đó. Bà ta quay đầu lại, còn mắng thêm mấy câu, để mặc anh chết lặng bên ngưỡng cửa.
Anh nhìn về phía đầu cầu thang - Ôn Thư Bạch vẫn chưa trở về.
Cánh cửa vẫn khép hờ, lần này lại có người khác bước ra, là bố của cô.
Trong tay ông cầm một xấp bản vẽ - những bức tranh mà cô vẽ lúc rảnh rỗi, phần lớn đều là về cô và anh. Nét vẽ còn non nớt, nhưng nội dung thì lại đầy ắp sự ấm áp.
Bố cô thấy anh vẫn lỳ lợm đứng ở cửa không chịu đi, liền định giơ chân đá anh một cú, muốn hất anh lăn thẳng xuống bậc thềm.
May mà anh là mèo, phản xạ linh hoạt, nhanh chóng lách người tránh được.
“Cút xa cho khuất mắt, đây không phải nhà của mày, nghe chưa?!”
Thấy anh cứ tránh né, ông lại giơ tay định túm anh ném đi: “Mày cũng giống như đống tranh vô dụng này, đáng bị vứt vào thùng rác!”
Bố cô đóng sầm cửa, tay xách theo mấy bản vẽ đi thẳng xuống dưới lầu.
Anh vừa kêu vừa đuổi theo, nhảy qua hành lang rồi trốn trong góc khuất, tận mắt chứng kiến ông ném hết tất cả bản vẽ của cô vào thùng rác.
Anh thất vọng co mình vào một xó tối, lòng nghĩ nếu cô thật sự quan tâm anh, nhất định sẽ đến tìm anh.
Nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy cô đâu.
Đến khi anh định quay lại tòa nhà ấy tìm thêm lần nữa, từ xa xa đã thấy chiếc ổ nhỏ mà cô từng làm cho anh đang nằm chỏng chơ trong thùng rác công cộng dưới chân nhà.
Có lẽ chính giây phút ấy, anh đã thực sự tuyệt vọng.
“Lúc đó em thực sự đi tìm anh rất lâu. Gần đến kỳ thi cuối lớp 9, em làm bài kiểm tra không tốt, ba mẹ lại cãi nhau um trời. Họ giận quá nên trút giận lên anh.”
“Nhưng em cũng biết dù có tìm được anh thì em cũng không có khả năng nuôi anh nữa.”
Khi ấy, tất cả tiền tiêu vặt ít ỏi của cô đều dồn lại để mua đồ ăn cho anh, cũng may anh chẳng hề kén ăn.
“Cho nên anh hay mắng em trước kia, em thấy cũng đúng... Mấy cái nguyện vọng to lớn như lập quỹ từ thiện cho mèo hoang, xây nhà cho tất cả các bé mèo... thật ra đều là giả hết. Em đến chính mình còn lo không xong, ngay cả anh em cũng...”
Chưa kịp nói hết, bỗng có một làn hơi ấm mềm mại chạm khẽ vào môi cô.
Đầu óc cô như trống rỗng trong thoáng chốc, đôi mắt mở to ngỡ ngàng.
Tựa như có một dòng nhiệt nóng hổi cuốn qua khiến cô không kịp né tránh, nhưng lại ngọt ngào đến mức khiến người ta không nỡ thoát ra.
Anh vươn tay tắt ngọn đèn cạnh giường. Hàng mi gần sát mặt cô khẽ lướt qua da thịt khiến cô đột nhiên trở nên luống cuống.
Anh dùng ngón trỏ nhẹ nâng cằm cô lên, đúng lúc cô giật mình hoàn hồn thì chớp mắt lia lịa, cố tìm ánh mắt anh trong bóng tối nhưng lại chẳng thấy đâu.
Đây... gọi là hôn sao?
Anh như áp sát hơn nữa, từng chút từng chút xâm chiếm lấy cô, như thể đang nếm một ly rượu vang đỏ - chậm rãi, tinh tế, lại say lòng người.
Cô cảm thấy môi dưới đau nhói, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt khiến cô ngứa ngáy, vô thức nhíu mày lại.
Trong bóng tối, một giọng nói nhẹ vang lên:
“Ôn Thư Bạch, bây giờ em không còn nợ anh nữa rồi.”
Còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn khác lại ập đến, càng lúc càng mãnh liệt.
Sâu hơn. Mãnh liệt hơn.
Giữa trời đông tháng Mười Hai, tiếng gió rít vù vù bên ngoài cửa sổ, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ treo tường trong phòng anh vang lên, báo hiệu thời khắc giao thừa.
Anh mới chậm rãi buông cô ra đầy quyến luyến:
“Chúc mừng năm mới.”