Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 80

Đêm khuya, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp làm không gian thêm phần ấm cúng.

Ôn Thư Bạch tựa vào vai Cố Thư Trì, gối đầu lên cánh tay anh, như hai người cùng quấn quýt ôm lấy nhau sưởi ấm.

Ban đầu, nhà thiết kế định lắp một cái lò sưởi phong cách hiện đại trong phòng Cố Thư Trì, nói là theo kiểu Âu châu, để mùa đông xem cho ấm. Nhưng anh một mực từ chối, bảo rằng thành phố này chẳng bao giờ có tuyết rơi, vậy thì lò sưởi làm gì cho thừa thãi.

Thế là chỗ dự tính đặt lò sưởi để trống, làm một cái giá sách trang trí hơi lạc lõng.

Ôn Thư Bạch nhìn những tập truyện tranh xếp lộn xộn trên giá, bỗng nghiêng đầu hỏi:
“Sau này còn có phần hai của ‘Thiếu Nữ và Mèo’ không? Em thật sự tò mò cái kết thế nào.”

Đó cũng là mong muốn của cô, cũng như nhiều người khác giống cô.

Anh vô tình vuốt tóc cô rơi xuống vai, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Có hoạt động đó mà. Kết của em cũng chính là kết của anh.”

Nói xong, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Kết của anh?”

Cô nhớ mãi cái kết ban đầu mình tưởng tượng liên tục thay đổi. Trước đây cô luôn nghĩ cuốn truyện tranh đó chính là câu chuyện của cô và Đao Đao, đến giờ mọi thứ mới được xác nhận. Nhưng lúc tựa vào lòng anh, tất cả dự định ban đầu đều phải thay đổi.

Câu chuyện cô gái và chú mèo vốn không nên kết thúc buồn.

“Anh vẽ những trang truyện đó khi nào? Sau khi rời khỏi nhà em à?”

“Là lúc ở bên em.”

“Nhưng lúc đó anh là mèo mà?”

“Anh sống về đêm thôi. Ở những lúc em không thấy được, anh vẫn tìm cách vẽ. Bên em luôn là nguồn cảm hứng đặc biệt, như thể mỗi ngày đều có thể vẽ không ngừng.”

Nghe vậy, ánh mắt Ôn Thư Bạch bỗng sáng lên. Cô quay người ôm chặt lấy eo anh, áp sát hơn:
“Sao anh không dạy em vẽ nhỉ?”

“Ừ?”

“Em sẽ giúp anh tìm lại cảm hứng, rồi anh dạy em vẽ.”

Anh hơi gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt cô sáng rực như bầu trời đầy sao miền quê, vừa rực rỡ lại rộng lớn.

“Anh biết mà, bố mẹ em trước kia không cho em học vẽ, tiền thi năng khiếu nghệ thuật cũng là chị gái em đứng ra lo. Học đại học cũng phải vay mượn. Em từng hy vọng có thể bán tranh để sống, nhưng tất cả gửi đi đều không ai nhận. Em chỉ là học sinh bình thường ở trường bình thường, điều kiện cũng chỉ ở mức trung bình.”

Cuối cùng để đủ tiền ăn, cô phải tranh thủ thời gian rảnh làm thêm đủ thứ việc.

Người ta hay nói, lấy chồng thì “nồi nào úp vung nấy”.

Ôn Thư Bạch nghĩ việc học cũng vậy. Năng lực của cô không đủ lớn để theo đuổi hoài bão, lại còn coi thường những người và trường lớp ngang tầm mình.

Sau này cô mới nhận ra, không phải cô ghét ai hay không thích trường mình học.

Chỉ là cô quá chán ghét bản thân hiện tại, mà những người, những thứ đó giống như chiếc gương, lúc nào cũng nhắc cô: “Xem đi, cô chính là người như thế này.”

Bốn năm dài trôi qua toàn là những ngày khổ cực, ngày về nhà cũng chỉ có những dịp lễ Tết.

Nhưng sau 18 tuổi, không còn ai trong họ hàng lì xì cho cô nữa, nhiều khi cô cũng không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đã khiến gia đình cô xa lánh đến thế.

Mỗi khi năm mới, cô đều khóa mình trong phòng lén vẽ tranh dù chẳng ai ngắm nhìn.

Nên khi lần đầu đến nhà Cố Thư Trì phỏng vấn, đưa cho anh mấy trang tranh và nhận được lời nhận xét “tạm được”, cô vui đến nhảy cẫng.

Dù anh có hơi kỳ quặc, nhưng về kỹ thuật lẫn gu thẩm mỹ thì chắc chắn là hàng đầu.

“Có thầy như anh em chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh thôi.”

“Ngày đầu năm mới rồi, từ giờ em sẽ là một Ôn Thư Bạch mới.”

Cố Thư Trì ôm cô chặt hơn, trên người tỏa ra mùi bạc hà nhẹ nhàng rất dễ chịu, giọng nói cũng trở nên lười biếng hơn:
“Anh không muốn làm thầy em đâu.”

“Tại sao! Anh coi thường em tay mơ à?”

“Không phải, mà là em mới là người dạy anh.”

Cô ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”

“Vì em không cần anh dạy cũng đã giỏi, còn anh nếu thiếu em thì chẳng thể vẽ nổi bức tranh nào nữa.”

Cô mỉm cười khẽ, biết đó chỉ là lời ngọt ngào anh nói cho cô nghe, cô hiểu rõ mình đang ở mức nào.

Đang định nói vài câu chán nản thì cô bị anh bịt miệng ngay.

“Đừng nói là anh đang an ủi em.”

“Anh nói thật đấy.”

“Từ khi em 14 tuổi, anh đã theo dõi từng nét vẽ của em rồi.”

Ôn Thư Bạch mấp máy môi nhưng không nói gì.

“Em là người rất thông minh mà. Lần đó ở phòng vẽ, anh chỉ vẽ lướt qua mấy nét thôi là em nhanh chóng hiểu ngay, phải không?”

Thực ra cô cũng không nhớ rõ chi tiết đó lắm.

Bởi vì khi đó, mỗi trưa cô đều tranh thủ đến phòng vẽ của Cố Thư Trì để tập viết, tập vẽ. Lúc học đại học, thầy cô bộ môn cũng không quá nghiêm túc, đa số học sinh đến trường cũng chỉ để qua ngày. Cơ hội để cô luyện kỹ năng vẽ là rất ít.

Nhưng cô luôn biết mình không phải người có năng khiếu trời ban giống như Cố Thư Trì.

Nên cô từng tức giận, ghen tỵ, thấy anh phung phí tuổi trẻ và tài năng thật đáng trách. Nhưng cô hiểu rõ hơn hết, bản thân cũng chưa bao giờ là người hoàn toàn trong sạch, không vướng bùn lầy.

Cô quanh mình đều còn dính bùn đất, minh chứng cho những năm tháng vật lộn trong bùn lầy đó.

“Em nhớ được vậy chứng tỏ không phải người bình thường rồi.”

Anh cười nhẹ.

“Vậy những lời anh nói hồi đó còn đúng không?”

“Lời nào?”

Cô thấy Cố Thư Trì như ông già cầm cuốn lịch sử, lật tới một trang nào đó rồi chỉ vào một hàng chữ nhỏ hỏi cô câu này có nghĩa gì, câu kia còn có giá trị không.

Nếu cô bảo không nhớ, có lẽ anh lại sẽ ngoảnh đi khoanh tay, huýt sáo rồi giận dỗi.

Anh hạ thấp người, mắt ngang tầm cô, nhìn chăm chú:
“Lời anh nói ‘Anh sẽ luôn là mèo con của em’ ấy.”

Ôn Thư Bạch nhìn sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, thấy cũng hơi đáng yêu nên không tự chủ được, đưa tay muốn chạm lên mặt anh.

Cô nghiêm túc nhắc lại:
“Anh mãi mãi là mèo con của em.”

Nói xong, cô nghiêm chỉnh vuốt vuốt đầu anh, trong thoáng chốc như trở về tuổi 14.

Anh như chú mèo mãn nguyện, dù không vẫy đuôi thật nhưng trong mắt cô, một cái đuôi vô hình đang vểnh cao.

“Thế thì hứa nhé, đừng bao giờ bỏ rơi anh.”

Nói xong, anh lại tiến đến gần.

Lần này cô nhẹ nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, môi như có lông vũ chạm qua, cảm giác nhẹ nhàng, dò dẫm, không còn như trước anh hôn lên cổ cô đầy h.am mu.ốn, như thể giây tiếp theo cô sẽ thoát khỏi tay anh.

Cô hình như cuối cùng đã hiểu anh luôn muốn từ cô, cần ở cô điều gì.

Nụ hôn anh rảo dọc cổ cô rồi đan tay cô trong tay mình, cô đồng ý cho cuộc gặp gỡ thầm kín giữa đêm.

Trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê của đêm tối, cô lại thấy đôi mắt phát sáng đó.

-

Khi tỉnh dậy, Ôn Thư Bạch bị cái bọc lông ấm áp trong lòng làm nóng bừng.

Rèm cửa vẫn chưa kéo lên, phòng vẫn tối om, chỉ có ánh sáng lọt qua khe rèm bên cửa sổ.

Cô không nhớ tối qua ngủ lúc mấy giờ.

Chỉ nhớ lúc tỉnh, cô giật mình vì chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mình.

Cô nghiêng đầu nhìn, thấy chú mèo ngủ rất say.

Chất lượng giấc ngủ của mèo vốn tốt hơn người nhiều, dù cô động chạm nhiều như vậy, chú mèo vẫn không nhúc nhích.

Nhìn sang bên giường trống, cô gọi thử một tiếng:

“Cố Thư Trì?”

Cô nhẹ nhàng đẩy lưng chú mèo, nhưng nó vẫn thở đều, nằm yên một chỗ, ngủ cực kỳ say.

Cô tiến sát lại, nhìn kỹ bộ lông của nó.

Chú mèo xám xịt, trên mặt có vết lông màu như vết sẹo, gương mặt lúc nào cũng cau có.

Cô mỉm cười nhẹ, thấy y hệt như thời xưa.

Nhiều năm trôi qua, Đao Đao vẫn chẳng thay đổi.

Cô định để nó ngủ thêm cho ngon, vì tối qua...

Không biết có phải vì Cố Thư Trì mang trong mình chút tính cách động vật mà sức lực anh khác người, hai người vật lộn bao lâu cô cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ một khi đôi mắt anh đổi màu thì như thể anh lại trở thành người khác.

Giờ nghĩ lại câu anh thách thức cô trong bếp hôm đó hình như chẳng sai một chút nào.

Cô xoay người, thay đồ xong, định đi rửa mặt rửa tay trước.

Nhà Cố Thư Trì lúc nào cũng để sẵn nhiều đồ dùng cá nhân, vốn là bác Phó để tiện cho anh lấy dùng hàng ngày.

Ôn Thư Bạch nhìn vào gương thấy tóc rối bù và những vết hôn còn in trên da, lại thấy chuyện tối qua cứ như không thể tin nổi.

Da cô vốn trắng nên những dấu vết đó giờ lại càng nổi rõ.

Cô thoáng đỏ mặt, vội quay đi để rửa mặt.

Xuống bếp thì thấy nhà vẫn vắng tanh, không biết có phải Cố Thư Trì dặn dò đặc biệt nên sáng nay bác Phó cùng đám đầu bếp đều không đến làm phiền, đồng thời cũng không chuẩn bị bữa sáng.

Ôn Thư Bạch đứng trước đảo bếp, nhìn quanh rồi chần chừ không biết có nên tự làm ăn không.

Xem ra cả hai người cô và anh đều không phải giỏi nấu nướng, nhưng làm chút đồ ăn sáng đơn giản thì chắc không khó.

Cô lục tủ lấy bánh mì nướng, mứt và phô mai, nhà còn có cả máy pha cà phê với máy nướng bánh, đủ đầy tiện nghi, chỉ là anh có thể chưa biết cách sử dụng.

Cố Thư Trì từng sống lâu ở nước ngoài, chắc ăn những món kiểu Tây cũng không khó.

Nghĩ vậy, cô bắt đầu làm.

Đang loay hoay một hồi, cô chợt cảm thấy có một đôi tay vòng lấy eo mình. Cảm giác da chạm da từ phía sau truyền đến, cô tự nhiên quay mặt lại, thấy anh đang thảnh thơi tựa đầu lên vai, chăm chú nhìn chiếc bánh mì trong tay cô.

Người này đi lại đúng kiểu mèo, luôn nhẹ nhàng lặng lẽ.

Dù bếp đã yên tĩnh đến vậy, cô hoàn toàn không hề nghe thấy bước chân anh.

“Em tỉnh rồi à?”

Nhớ lúc nãy anh ngủ say quá, không biết lúc nào đã tỉnh.

Anh lí nhí “ừm” một tiếng rồi hơi nghiêng mặt, giọng khàn khàn hỏi:

“Hôm nay định làm gì, tiểu chủ nhân?”

Ôn Thư Bạch ngẩn người.

Đang phết mứt dừng tay.

Tiểu-chủ nhân?

“Anh... sao gọi em như vậy?”

Nghe thấy trong lòng thấy khó chịu.

“Em không phải là chủ nhân của anh sao?”

......

“Cũng đúng, nhưng em cứ thấy gọi thế sao kỳ kỳ. Ra đường mà cứ hô ‘chủ nhân’ thế thì người ngoài nhìn vào chắc chỉ biết nhíu mày cho là hai đứa bị điên thôi.”

“Thế đổi sang gọi gì cho dễ nghe chút?”

“Gọi... gọi em là ‘bé cưng’? Gọi em là ‘vợ’? Hay gọi em là ‘phu nhân’? Em thấy trên mạng người ta gọi đủ kiểu...”

Nói dở câu, cô liền nhét nửa miếng bánh mì vào miệng anh: “Ăn đồ ăn của anh đi.”

Anh bị cô làm cho ‘ù ù’ một tiếng, rồi thả tay ra đỡ miếng bánh sắp rơi xuống.

“Sao thế, ngại rồi hả?”

Anh nhướn một bên lông mày, cố tình cúi người nghiêng đầu muốn xem biểu cảm cô.

“Sao mặt đỏ thế, tối qua không phải là...”

Lại một miếng bánh mì được nhét vào miệng anh.

Ôn Thư Bạch nhanh chóng rút khỏi tay anh, cầm đĩa, mặt đỏ bừng bước về bàn ăn.

Cố Thư Trì cười khẽ, tay vẫn cầm hai lát bánh mì bị cắn một miếng, theo cô ra rồi ngồi xuống bên cạnh:

“Em chưa nói đó, hôm nay định làm gì?”

Mặt cô vẫn còn hồng nên không nhìn anh mà đáp:

“Dắt anh đi hóng gió.”

“Dắt anh đi hóng gió?”

“Đừng quên, em vẫn là trợ lý của anh, mấy bản thảo đó còn chưa vẽ xong đâu.”

Cố Thư Trì chống một tay lên cằm, tỏ vẻ nghe lời:

“Em nói một, anh không dám nói hai.”

Ôn Thư Bạch liếc anh một cái:

“Anh đổi tính rồi à? Lúc trước ai nói mà...”

“‘Để anh nói trước quy tắc của anh.’”

Cô bắt chước giọng điệu của anh lúc đó:

“Thứ nhất...”

Thứ nhất là gì cô cũng chẳng nhớ nữa.

Cô làm Cố Thư Trì cười khì khì đến nỗi ho sặc sụa.

Khi anh cười đã đủ, kéo ghế sát lại gần cô:

“Từ nay em chính là quy tắc của anh.”

Nói xong, ngoan ngoãn cắn một miếng bánh mì.

“Bánh mì do bé cưng làm là ngon nhất.”

Anh khen bằng giọng nghèn nghẹn, cô mỉm cười méo miệng, có lẽ bị dị ứng với sự lãng mạn, lúc này chỉ thấy nổi da gà rần rần:

“Bình thường chút được không?”

Anh nũng nịu:

“Anh có gì mà không bình thường?! Bình thường lắm đó mà!”

Bình Luận (0)
Comment