Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 81

Ôn Thư Bạch ngồi vào ghế phụ, làm bộ làm tịch lấy ra một cuốn sổ từ trong túi.

Bầu trời nhiều mây ban nãy bỗng hé ra một chút nắng, như thể được viền một lớp ánh kim rực rỡ.

Cố Thư Trì tò mò nghiêng đầu lại gần: “Em định làm gì thế? Ghi chép à?”

“Tất nhiên rồi. Anh chưa nghe câu này à, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”

“Anh chỉ nghe nói nghệ thuật cao hơn cuộc sống thôi.”

“……”

Cô nhìn anh với bộ dạng như tiên giáng trần, đột nhiên cảm thấy cũng đúng là bình thường khi anh không tìm được cảm hứng sáng tác. Dù sao tuổi tác cũng tăng lên mà anh lại cứ sống ẩn dật nơi ven biển, đóng cửa không ra ngoài thì dù có là họa sĩ tài ba đến mấy, cảm hứng cũng sẽ dần cạn kiệt.

Những năm anh cảm hứng dồi dào nhất chính là khi anh chu du khắp nơi, học hỏi ở nhiều quốc gia khác nhau.

Ôn Thư Bạch đặt sổ xuống, tặc lưỡi hai cái. Dù ngay ngày đầu tiên gặp đã thấy người này đẹp đến quá đáng, giờ nhìn lại góc nghiêng này, rõ ràng chính là kiểu người đi đến đâu là hoa đào nở đến đó.

Cố Thư Trì đang thắt dây an toàn, đột nhiên cảm thấy có ánh nhìn nóng bỏng khác thường, nghi hoặc quay đầu lại: “Em nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt háo sắc đó làm gì?”

“Anh nói cho em biết trước nha Ôn Thư Bạch, anh Cố Thư Trì này chỉ bán nghệ, không bán thân đấy.”

Nói xong, anh còn bắt chước dáng vẻ ngày trước của cô, khoanh tay trước ngực, nháy mắt nhăn mặt với cô.

“……”

Câu nói vừa dứt, anh đã bị cô nhéo cho hét oai oái cầu xin tha thứ.

Hai người lại cười đùa một lúc, Ôn Thư Bạch mới chịu buông tay: “Được rồi, đi thôi. Em dẫn anh đi xem thế giới của em.”

Cố Thư Trì ngả đầu lên vô lăng, nheo một bên mắt: “Thế giới của em? Chẳng phải anh đã từng thấy rồi sao?”

Cô lắc đầu: “Vẫn còn chỗ anh chưa thấy.”

Cố Thư Trì chăm chú nhìn cô một lúc rồi ngồi thẳng dậy: “Vậy em nói đi, đi đâu.”

Ôn Thư Bạch nghĩ ngợi một chút, cầm điện thoại anh lên, mở bản đồ và nhập vào một địa điểm.

Cố Thư Trì nghe hệ thống đọc tên một ngôi trường, có vẻ hơi bất ngờ: “Về trường cũ của em à?”

“Không phải, là em muốn tới một nơi khác. Nhưng không nhớ rõ tên, chỉ nhớ là gần trường em học thôi.”

-

Xe dừng lại trước cổng trường, hai người ngồi trong xe một lát.

Giờ này, cổng Nhị Trung rất yên tĩnh, học sinh đều đang trong lớp.

Khu vực xung quanh trường gồm nhà ở và cửa tiệm nhỏ mọc lên để phục vụ học sinh. Lác đác vài người đi đường, các cô chú chủ tiệm văn phòng phẩm và tiệm ăn vặt thì ngồi ngoài cửa vừa nhặt hạt dưa vừa chuyện trò vì hôm nay hiếm hoi có nắng ấm, ai cũng tranh thủ ra tắm nắng mùa đông.

Ôn Thư Bạch lặng lẽ nhìn cổng trường, ký ức ùa về như thác đổ. Dường như cô nhìn thấy chính mình của mười năm trước, nhỏ bé một mình tới trường báo danh.

Cô cứ nhìn mãi như thế, cho đến khi giọng nói của Cố Thư Trì kéo cô về hiện tại: “Tới rồi à?”

“Xuống xe đi, chắc em sẽ tìm được nơi đó.”

Cố Thư Trì nhướn mày kinh ngạc, vẫn chưa hiểu rốt cuộc cô định dẫn anh đi đâu.

Ôn Thư Bạch nhìn quanh một vòng rồi theo trí nhớ chọn một con đường.

Cố Thư Trì nắm chặt tay cô, cùng đi bên cạnh. Anh cứ ngoái nhìn xung quanh như thể mọi thứ đều mới mẻ. Lúc thì nhìn xe bán xúc xích ven đường, lúc lại ngó các hàng đồ ăn vặt trải dài bên vệ đường.

Chỉ có Ôn Thư Bạch là vừa đi vừa chìm trong ký ức.

Đi dọc theo bức tường trường, quẹo một đoạn, rồi cứ thế đi thẳng. Qua một con đường nữa sẽ thấy một khu thương mại nhỏ.

Nơi này từng là chốn yêu thích của học sinh Nhị Trung năm ấy. Dù chẳng thể sánh với các trung tâm thương mại hiện đại mới xây gần đây nhưng ngày đó nơi đây từng cực kỳ đông vui náo nhiệt.

Nhiều năm trôi qua, nơi này dường như vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, thậm chí không được tu sửa. Nhưng sức sống đã giảm đi nhiều, mang theo chút cảm giác hoang vắng.

Nhiều cửa hàng mặt tiền đã dán biển sang nhượng, khắp nơi đều in dấu thời gian.

Khi đến đây, Ôn Thư Bạch lập tức cảm thấy quen thuộc.

“Em muốn đi dạo hả?”

Cố Thư Trì đứng cùng cô đợi đèn đỏ, nhìn sang con phố đi bộ cũ kỹ đối diện, tò mò hỏi.

“Em chỉ là... nhớ tới một người.”

“Ai vậy?”

"Hồi đó em muốn tự làm một chiếc nhẫn, nhưng lúc ấy đâu có tiện như bây giờ, không có mạng internet, chỉ có thể xem TV với mấy quyển tạp chí thôi. Mà bố mẹ lại không cho em coi TV nhiều nên em mới nghĩ đến việc đi mấy tiệm trang sức xem thử có mẫu nào thật để tham khảo."

Cố Thư Trì vừa chăm chú nhìn đèn giao thông đang đếm ngược, vừa lặng lẽ nghe Ôn Thư Bạch kể chuyện.

Thế là Ôn Thư Bạch liền kể lại nguyên vẹn câu chuyện năm xưa khi cô và Vân Thanh vào tiệm rồi bị vu oan là ăn cắp.

Vân Thanh từng khuyên cô có những chuyện không cần giữ mãi trong lòng, mấy việc cũ xưa như thế cũng chẳng đáng để bận tâm - huống chi chuyện đó thật ra cũng chẳng có gì tốt đẹp để mà nhớ lại.

"Ý em là… chuyện của cậu bé bị cho là ăn trộm năm đó, có khi nào không đơn giản như vậy?"

Ôn Thư Bạch gật gù, nhưng cô cũng hiểu rõ, chuyện đã qua lâu rồi, giờ có muốn truy cứu cũng không còn thực tế. Cô chỉ muốn… quay lại nhìn nơi đó một lần nữa.

Lúc họ đến nơi thì cũng gần trưa, khu này bây giờ vắng hơn rất nhiều so với năm xưa. Dựa theo trí nhớ, cô lần theo đường cũ tới chỗ tiệm trang sức từng đến, không ngoài dự đoán, tấm bảng hiệu ngày trước đã tháo xuống, thay vào đó là một cửa tiệm tiện lợi bình thường.

Cô dừng lại ngay bậc thềm trước tiệm, nhìn quanh một lượt khu phố vốn đã thay đổi đến mức chẳng còn quen thuộc.

"Tiệm trang sức em nói đâu rồi?"

"Mất rồi."

Ôn Thư Bạch đếm lại số cửa hàng theo trí nhớ, đếm tới ba lần mới chắc chắn đây chính là chỗ đó, bèn đưa tay chỉ cho anh xem.

Chỉ là ngay lúc cô vừa giơ tay lên chỉ vào tiệm thì đúng lúc có một người phụ nữ tóc thắt bím bước ra từ trong đó. Có lẽ vì Ôn Thư Bạch chỉ đúng hướng về phía chị ấy nên người phụ nữ kia cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Ôn Thư Bạch khựng lại.

Người phụ nữ một tay cầm chổi, tay kia cầm cái hốt rác, khó hiểu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tiệm như thể nghi ngờ có gì sai sót.

Chị ấy không nhận ra Ôn Thư Bạch.

Nhưng Ôn Thư Bạch thì nhận ra chị — Trình Quản Nguyệt.

"Là chị ấy."

Ôn Thư Bạch buông tay xuống, đứng yên nhìn Trình Quản Nguyệt không chớp mắt.

Trình Quản Nguyệt dường như cũng cảm thấy bị nhìn chằm chằm hơi kỳ, liền cười cười rồi vẫy tay chào: "Hai em muốn mua gì sao?"

Ôn Thư Bạch nắm tay Cố Thư Trì bước vào tiệm. Tới gần rồi mới thấy, Trình Quản Nguyệt bây giờ trông trưởng thành hơn trước nhiều.

Nhưng có lẽ mấy năm nay chị ấy đã trải qua không ít chuyện, tuy lớn hơn Ôn Thư Bạch không bao nhiêu nhưng giờ lại trông già dặn và phờ phạc hơn hẳn.

Chị ấy vẫn giữ phong cách nhiệt tình như xưa, mãi cho đến khi Ôn Thư Bạch gọi khẽ: "Chị Quản ơi."

Trình Quản Nguyệt lập tức sững người, nụ cười đang nở cũng đông cứng lại.

Ôn Thư Bạch lại gọi thêm một tiếng: "Chị Quản."

Lúc này chị mới đặt cây chổi xuống, chăm chú nhìn kỹ Ôn Thư Bạch.

Chỉ là Ôn Thư Bạch bây giờ đã thay đổi quá nhiều nên chị vẫn không thể nhận ra. Gương mặt chị đầy vẻ bối rối: "Hai em là…?"

Hồi đó trong quán lẩu cay, hai người họ cũng chỉ trò chuyện vài câu mỗi người một tâm sự, chẳng nói chuyện gì sâu sắc cũng không hỏi tên nhau, lại càng không để lại liên lạc. Đến tận hôm nay còn có thể gặp lại Trình Quản Nguyệt, ngay cả bản thân Ôn Thư Bạch cũng thấy khó tin.

"Chị còn nhớ không…? Năm đó có hai cô bé tới đây xem nhẫn."

-

"Không ngờ lại có ngày gặp lại em."

Trình Quản Nguyệt mang từ trong tiệm ra hai cái ghế cho họ. Thỉnh thoảng có vài người đàn ông ghé qua mua rượu thuốc, còn lại phần lớn thời gian, chị ấy ngồi xuống trò chuyện cùng họ.

"Chỗ này là chị mua lại luôn à?"

Ôn Thư Bạch lại nhìn quanh tiệm một lượt, phong cách trang trí mang đậm nét xưa cũ.

Trình Quản Nguyệt thở dài: "Cũng coi như vậy. Mấy năm nay ở khu này buôn bán ế ẩm, tiền thuê mặt bằng cũng giảm nhiều nên chị mới mua lại, tính cứ cầm cự mở tiệm nhỏ sống qua ngày thôi."

"Không ngờ… bao nhiêu năm không gặp mà em lớn thế rồi. Quả thật con gái càng lớn càng xinh, lúc trước nhìn em đã là một cô bé xinh xắn, giờ thì đẹp thật rồi."

Giọng điệu khen ngợi của Trình Quản Nguyệt nghe cũng ra dáng người từng trải, nhưng bao năm nay, hiếm ai khen Ôn Thư Bạch bằng cái cách thẳng thắn và tự nhiên như vậy.

"Chị Quản cũng xinh mà."

Ôn Thư Bạch mỉm cười rồi khẽ vén tóc ra sau tai.

"Chị thì thôi đi… Mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện, già nhanh lắm. Thời gian trôi nhanh quá, nhìn mà xem, em còn có bạn trai rồi kìa."

Nói đoạn, chị ấy liếc mắt nhìn sang Cố Thư Trì đang nắm tay Ôn Thư Bạch, trong ánh mắt thoáng hiện chút ngưỡng mộ.

"Này, mà cái nhẫn hồi đó… em có làm không?"

Ôn Thư Bạch cười gật đầu. Cô vốn định nói không những làm rồi mà còn tặng cho một chú mèo nhỏ - mà giờ chú mèo ấy đang ngồi ngay cạnh cô đây. Chỉ là cô sợ nói ra lại khiến chị ấy khó hiểu hoặc phải giải thích chuyện gene hiếm nọ kia nên định bỏ qua chủ đề này.

Không ngờ, Cố Thư Trì lại từ trong lớp áo móc ra một sợi dây chuyền rồi tự hào giơ lên trước mặt Trình Quản Nguyệt: "Không lẽ là cái nhẫn này hả?"

Cố tình giả vờ hỏi vậy.

Ôn Thư Bạch không ngờ anh lại đeo nó theo bên mình suốt như vậy.

Trình Quản Nguyệt không tiện đưa tay ra cầm, bèn ghé mắt lại gần ngắm nghía: "Đẹp đấy chứ, tay nghề cũng ra gì mà!"

"Nhưng mà… hai đứa yêu nhau đến mức nhẫn hồi nhỏ cũng giữ lại đeo luôn ha?"

Ôn Thư Bạch mím môi cười nhẹ.

Chiếc nhẫn ấy giờ cũng chỉ có thể để anh đeo.

Lúc này, cô lại liếc mắt quan sát quanh tiệm một vòng. Trong cửa hàng không có ai khác ngoài Trình Quản Nguyệt nên cô thử dò hỏi: "Chị Quản, tiệm này chỉ có mình chị trông thôi à?"

"Ừ, có mỗi mình chị."

"Chị…"

Cô định hỏi chị ấy đã kết hôn chưa, gia đình dạo này sao rồi, nhưng chợt nhớ ra mình từng quay lại tìm chị ấy. Khi ấy người trong tiệm nói rằng nhà Trình Quản Nguyệt có chuyện, chị đã nghỉ làm từ lâu.

Không ngờ vòng đi vòng lại, chị lại trở về nơi này.

Nhìn dáng vẻ từng trải, có thể đoán được những năm qua chị sống cũng chẳng dễ dàng gì.

"Em muốn hỏi sao chị lại quay về mua lại tiệm này phải không?"

Trình Quản Nguyệt đoán nhầm ý, nhưng Ôn Thư Bạch vẫn gật đầu, nghĩ rằng chị ấy muốn kể gì thì cô cứ lắng nghe là được.

"Thật ra, năm đó chị đã lừa em."

Ôn Thư Bạch không ngờ câu chuyện lại quay trở về chủ đề năm xưa.

"Hồi đó, quản lý tiệm nghi ngờ hai đứa em ăn cắp đúng là vì chị. Bởi vì chính chị đã lừa tụi em - đứa bé từng ăn trộm dây chuyền trước đó… là em trai chị. Ban đầu, chị vốn bị cho nghỉ việc rồi, nhưng quản lý thấy tội nên chị đền tiền xong họ cũng không đuổi nữa."

Năm đó, Ôn Thư Bạch thật ra đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trông Trình Quản Nguyệt thì có vẻ thản nhiên, nhưng thực chất lại như đang giấu rất nhiều chuyện trong lòng. Rõ ràng là quản lý đã hiểu lầm cô và Vân Thanh, vậy mà Trình Quản Nguyệt lại liên tục xin lỗi họ.

“Lúc em nói mình là học sinh trường Nhị Trung, chị đã rất lo sẽ bị em nhận ra. Em biết không, em trai chị hồi đó chắc cũng học cùng khối với em. Chị đã phải van xin người ta rất lâu mới khiến chuyện không bị đưa đến trường. Chị sợ nó vì chuyện này mà bỏ học, càng sợ em biết được chuyện đó vì dù sao hai đứa cũng cùng trường.”

Không chỉ Ôn Thư Bạch mà cả Vân Thanh cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này. Có vẻ như Trình Quản Nguyệt đã thật sự giấu rất kỹ để bảo vệ em trai mình.

“Vậy nên sau đó chị mới nghỉ việc. Chị sợ em sinh nghi rồi tìm đến. Nhưng giờ nghĩ lại, chắc là chị đã lo xa quá rồi. Người đang che giấu chuyện sai trái thường hay tự thấy chột dạ như thế đấy.”

“Đứa trẻ nhân cách như vậy thì học hành có ích gì chứ.”

Cố Thư Trì bỗng lầm bầm một câu bên cạnh. Ôn Thư Bạch liền kéo nhẹ vạt áo anh ra hiệu đừng nói nữa.

Cố Thư Trì vẫn giữ cái tính nói năng không kiêng nể ai, tuy vậy thấy Ôn Thư Bạch liếc mắt cảnh cáo thì cũng ngoan ngoãn im lặng, quay mặt làm bộ nhìn dòng người qua lại trước cửa tiệm.

Trên mặt Trình Quản Nguyệt thoáng hiện lên vẻ lúng túng, nhưng rồi cũng chỉ cười nhạt: “Thật ra thì cậu ấy nói cũng không sai. Hồi đó chị đã dốc hết tâm sức để giấu chuyện cho nó, vậy mà cuối cùng nó vẫn thành ra như vậy.”

Như vậy là sao? Ôn Thư Bạch thật sự rất muốn hỏi tiếp.

Nhưng nhìn gương mặt Trình Quản Nguyệt mang đầy ưu sầu, cô lại không đành lòng tiếp tục đào sâu.

Hồi đó, chị ấy từng cố vẽ ra trước mặt họ một mái nhà êm ấm, chỉ vì muốn em trai mình có thể tiếp tục đi học.

“May mà mấy năm gần đây bố chị đã khoẻ lại, mẹ chị cũng đỡ lo toan hơn. Gia đình cũng trả hết nợ do chữa bệnh, còn dư chút tiền nên chị mua lại cái tiệm này. Kiếm sống qua ngày là đủ rồi.”

“Còn em trai chị…”

Chị ngẩng đầu nhìn lên mảng tường đã bong tróc: “Mấy năm trước gây chuyện rồi bị bắt vào trại. Vào đó lại thấy đỡ, ít ra cũng không phải sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.”

Không còn cần phải chạy trốn hay giấu giếm vì một bí mật nữa.

“Mọi thứ giờ cũng ổn cả rồi. Em ổn rồi, chị cũng ổn rồi.”

Trình Quản Nguyệt khẽ siết lấy tay Ôn Thư Bạch. Dù thanh xuân chẳng còn nữa, nhưng may mắn là mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua.

“Chủ tiệm ơi, tính tiền giúp tôi với!”

“Dạ dạ, tới liền đây!”

Ôn Thư Bạch vẫn còn ngồi đó như đang đắm chìm trong hồi ức, cho đến khi Cố Thư Trì kéo nhẹ vành nón cô thì cô mới bừng tỉnh.

“Sao vẫn hay ngẩn người thế nhỉ? Người ta bận rộn rồi, bọn mình ngồi đây cũng hơi phiền đó.”

Lúc này Ôn Thư Bạch mới lấy lại tinh thần rồi đứng dậy.

Trình Quản Nguyệt đang ngồi trước quầy bấm máy tính, Ôn Thư Bạch liền bước tới chào tạm biệt. Cô nghĩ tiệm vẫn còn ở đây, món nợ bữa cơm năm nào cũng còn đó, rồi sẽ có lúc trả lại thôi.

Ra đến bên ngoài thì đúng lúc giữa trưa, Ôn Thư Bạch nhìn con phố trước mặt, trong lòng bỗng thấy bâng khuâng vô hạn.

“Giờ muốn đến đâu nữa?”

“Tiểu học.”

“Tiểu học? Em định ôn lại hết hai mươi mấy năm cuộc đời luôn à?”

Ôn Thư Bạch quay lại nhìn anh: “Anh không có chút cảm xúc gì sao? Đây mới chính là cuộc sống bình thường của người dân, tụi em không giống anh.”

Cố Thư Trì bóp nhẹ má cô: “Em lại định than thở anh sống như thần tiên à? Nói thật, nếu được sống lại từ đầu, anh thà chọn cuộc đời bình dị thế này còn hơn mang trên người cả đống bí mật.”

“Ai mà chẳng có bí mật.”

“Em còn bí mật gì mà anh chưa biết à?”

Lông mi Ôn Thư Bạch khẽ run lên, rồi cô nhẹ nhàng gật đầu.

Những nỗi niềm cô chôn giấu sâu trong tim, làm sao cô có thể mang ra kể hết với anh đây? Chỉ một câu anh vô tình nói về bố cô cũng đủ làm cô nhói lòng suốt thời gian dài, vậy thì cô phải làm sao để đem hết mọi thứ ra ánh sáng?

Cô mỉm cười rồi đưa tay ra: “Đi thôi, sắp đến trạm cuối rồi.”

Là anh đã bước vào điểm kết thúc của quá khứ cô, nhưng đồng thời cũng là nơi bắt đầu cho cuộc đời mới của cô.

Bình Luận (0)
Comment