Hứa Tiên Chí

Chương 265 - Thần Miếu

Ngao Nghiễm nắm chặt tay phải, cảm thấy đau đớn tràn lan.

- Đây là... Đây là cái gì?

Hắn là Đông Hải Long Vương, là chủ nhân của biển cả, được vô số người thờ phụng, tín ngưỡng lực đã sớm ngưng kết tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, ngày bình thường cùng người ta tranh đấu, căn bản không cần tới bất cứ pháp bảo gì, đem đại thủ ấn đánh ra, cũng dễ dàng có uy lực mạnh hơn pháp bảo. Loại tình huống này mới gặp lần đầu tiên. ...

Mà ở sâu trong nước, trong một cái hạp cốc lớn, Liệt Hỏa Hạp cùng một mạch tương liên với Tiên Cung này.

Một tòa tiên phủ lăng không hiện ra, xuất hiện đại môn bằng bạch ngọc, ở trên cửa có điêu khắc con chim làm đồ đằng, giờ phút này đã mở ra một khe nhỏ, vạn đạo hào quang phun ra ngoài, muôn vàn kỳ hương.

Cái cửa này lớn không tưởng tượng nổi, một đạo khe hở này đủ cho một người lách vào trong. Có mấy thân ảnh đã tiến vào, chính là con của Long Vương.

Ba người Ngư Nhi đi theo phía sau, Yến Tử lôi kéo Ngư Nhi cùng Tiết Bích, nhanh chóng lao về phía trước, vừa tiến vào trong cửa lớn, hào quang và kỳ hương nồng đậm, đã triệt để bao phủ các nàng lại. Khiến lục giác của người ta mát đi tác dụng, căn bản không biết nên tiến lên hướng nào.

Thời điểm này, có một cây thương đánh tới, căn bản không thể nào biết được, càng không cách nào trốn tránh.

"Binh" một tiếng vang thật lớn, bốn phía của các nàng có bình chướng ngăn cản, chính là Bích Thủy Kim Tinh Tráo của Tiết Bích, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó là những công kích mãnh liệt, Tiết Bích cắn chặt răng, nỗ lực chèo chống.

Đợi cho hào quang biến mất dần, rốt cục đã nhìn thấy tình hình chung quanh.

Địa phương các nàng đứng là một đại điện, một cây cột đá lớn mấy trăm người mới có thể ôm hết, mọc lên san sát như rừng, hai hàng cột kéo dài ra xa vô tận, phía trên có khắc cổ thú muôn hình muôn vẻ, như là chim bay tẩu thú, nhưng đồ hinh cực kỳ bình thường, tất cả không có giống nhau. Giản lược vài nét bút phác hoạ, những con quái thú này giống như vật sống, giống như tùy thời muốn từ trong trụ lao ra ngoài vậy. Nguồn tại http://Truyện FULL

Mà công kích các nàng chính là đồng nhân màu vàng cao mười trượng, có tât cả mười hai tên, diện mục dữ tợn, tướng mạo phong cách cổ xưa, quần áo và chiến giáp cũ nát, trong tay cầm một cây thương màu vàng, ra sức múa. Âm thanh xé rách không khí lao tới, trở thành tiếng vang duy nhất trong đại điện.

Những đồng nhân này không chỉ có uy lực mạnh mẽ, hơn nữa có xu hướng tổ hợp thành quân trận, tiến thối phối hợp, rất có kết cấu. Cộng thêm thân hình do kim thiết tạo thành, công kích tầm thường không đặt vào trong mắt, chỉ công không thủ. Chính mười hai tên này, bày ra xu thế địch lại thiên quân vạn mã, sát khí khốc liệt.

Tiết Bích kinh ngạc nói không ra lời, nàng cũng biết được tin tức, ở đây có một tìa tiên phủ sắp xuất thế. Nhưng trong suy nghĩ của nàng, trình độ cũng chỉ sánh ngang với Thủy Tinh Cung thôi, nhưng to lớn cũng không bằng Thủy Tinh Cung, nào ngờ có quy mô như vậy. Các nàng thân ở bên trong giống như con ruồi, thậm chí ngay cả đồng nhân cao lớn cũng lộ ra dáng vẻ nhỏ bé.

Thấy rõ phương hướng, Yến Tử mang theo Ngư Nhi cùng Tiết Bích nhanh chóng xuyên qua công kích của đồng nhân, hướng vào sâu trong nội cung mà đi, nhưng không thể né tránh, cũng có thể dùng Bích Thủy Kim Tinh Tráo ngăn cản.

Sáu đồng nhân đuổi theo các nàng, giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh bang bang.

Mà sáu đồng nhân khác đuổi giết mấy tên Long tử Long tôn, mấy tên thái tử này dám xông vào Tiên Cung, trên người đều mang theo bí bảo, ngăn cản tất cả công kích lúc ban đầu.

Nhưng những thái tử tiến vào trong Tiên Cung này không có ai là Địa Tiên. Cộng thêm từng người tự chiến, cũng không phối hợp cái gì. Cho nên dưới công kích của đồng nhân rất nhanh bị tan tác, không có nhẹ nhõm như đám Tiết Bích.

Cộng thêm Ngao Nghiễm cũng không tin có người nào nắm giữ được đầu mối Tiên Cung, cho nên mới phái đám này đi, liệu định có thể nhẹ nhõm chế ngự những người khác, sau đó xuống dưới giúp đám này một tay, nhưng không ngờ tới bản thân mình bị đối thủ giam tay trên mặt biển.

Những tên thái tử này không còn cách nào khác nữa, trong đó có một tên né tránh công kích, kinh hoàng hỏi:

- Tại sao phụ thân còn chưa xuống đây?

Một tên khác tức giận quát:

- Câm miệng, ta làm sao biết, có mấy con đàn bà đi vào, chờ ta bắt lấy các nàng, cần phải, ah! Ta bị thương!

Ngôn ngữ tầm đó hơi vừa phân thần, bị ba thanh giáo phong bế hết thảy, lưu lại vài đạo thật sâu vết thương.

Nhưng những tên thái tử Long cung này dù sao cũng là long chủng, thân hình cường hãn, không thể chết được. Nhưng hắn vẫn giống như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên, không phải phấn khởi phản kích, mà là quay người chạy trốn. - Lưu được núi xanh lo gì không có củi đốt. Tính mạng của bản thái tử quý giá, không đáng mạo hiểm ở nơi này.

Hắn vừa bỏ chạy, những tên thái tử khác vốn đang nỗ lực chèo chống, lập tức ngăn cản không nổi, chửi bậy sau đó hốt hoảng chạy ra ngoài. Lúc bối rối lại có người bị thương, tiếng kêu thảm thiết và tiếng oán hận vang lên đồng loạt.

Kỳ thật nếu bọn này đồng tâm hiệp lực, cộng vào pháp bảo trong tay của mình, chưa hẳn đấu không đám đồng nhân này. Nhưng bọn này tử nhỏ đã lớn lên tại Đông Hải Long Cung, ở trên biển cả, ai gặp mà không gọi một tiếng "Thái tử", cho nên không có chiến đấu sinh tử lần nào. Hơn nữa đám này có mối thù sinh tử với nhau không phải mới một hai người, còn nói gì tới hợp tác.

Mà bên kia, Yến Tử mang theo Tiết Bích cùng Ngư Nhi không ngừng tiến vào trong điện, không bao lâu liền bỏ rơi đồng nhân, nhưng diện tích của cung điện giống như vô cùng vô tận, hoàn toàn không thấy giới hạn cái gì.

Trên đường đi, Tiết Bích không ngừng tập trung tư tưởng suy tư, tu vi ngàn năm nên kiến thức của nàng bất phàm, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy đã gặp được cung điện này ở nơi nào rồi.

Nếu như không có đoán sai, thì mười hai đồng nhân lúc nãy là tác phẩm của Từ Phúc, Tần Thủy Hoàng ra lệnh xuất quốc lực thu thập binh khí chế tạo thành đồng nhân, hội tụ kim tinh tạo thành mười hai đồng nhân này, tự nhiên nhiễm môt tầng sát phạt chi khí, càng hiểu được chiến trận phối hợp. Sau khi tạo thành, chưa từng nghe nói hắn sử dụng những đồng nhân này, không nghĩ tới lại gặp được tại đây. Uy lực không giống bình thường.

Chẳng lẽ nơi này do Từ Phúc tạo thành sao? Không, không có khả năng? Cho dù là Từ Phúc cũng tuyệt đối không tạo ra cung điện này được. Đông Hải Long Vương mượn lực bốn biển mà kiến tạo Thủy Tinh Cung xa hoa này, nhưng so sánh với cung điện này, giống như món đồ chơi trong tay của hài tử.

Trong nội tâm Tiết Bích khẽ động, nhớ tới đồ đằng nhìn thấy trên cánh cửa.

Mà đúng lúc này, rốt cuộc đã tới điểm cuối cùng của đại điện, ở đây có một cái thần tọa vô cùng to lớn, phía sau vách tường là điêu khắc lông vũ hoa mỹ.

Ba người đứng trước bảo tọa, Tiết Bích nhìn lên hoa văn trên tường, từ từ nhìn lên hoa văn trên cao, nhìn qua, nhìn thấy máy vòm nguy nga.

Đồng tử co rụt lại, rốt cục thấy toàn cảnh của hoa văn này, chính là một bộ đồ đằng, giống hệt đồ đằng trên cửa lúc nãy.

Rốt cuộc vì sao nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy, bởi vì nàng từng nhìn thấy đồ án này vô số lần.

Một con chim chóc màu vàng bay lượn trời cao, hào quang vạn trượng lóng lánh trên người của nó, giống như hưởng thụ tất cả vinh quang của thế gian, có vài lông vũ tung bay như phượng hoàng, mà nhất đặc biệt là, con chim vàng này có ba cái móng vuốt. - Tam Túc Kim Ô!

Tiết Bích lẩm bẩm nói:

- Nơi này là... Thái Nhất thần miếu!

Thần sắc phức tạp. Đôi mắt giống như nhin thấy ngàn năm lưu chuyển.

Yến Tử đẩy đẩy Tiết Bích, nói:

- A Bích, ngươi như thế nào?

Tiết Bích rồi đột nhiên tỉnh táo lại, xử lý thái dương sợi tóc,

- Không có gì.

Đem ngón tay chỉ lên con mắt của Tam Túc Kim Ô lên mái nhà.

- Nó hẳn là trụ cột điều khiển của thần miếu, a Tử ngươi đi cầm nó xuống.

Yến Tử ứng một tiếng, hóa thành một đạo ánh sáng tím bay thẳng lên mái vòm, sắp sửa tới gần đồ đằng kia, bỗng nhiên đồ đăng thả ra kim sắc quang mang, giống như mặt trời, nhưng hào quang còn vượt xa mặt trời ở bên ngoài nhiều.

Trên mặt đất Ngư Nhi cùng Tiết Bích có Bích Thủy Kim Tinh Tráo bảo hộ, đều cảm thấy toàn thân nóng rực khó nhịn, ánh sáng kia cho dù nhắm mắt lại cũng cảm thấy chướng mắt. Trên người của Yến Tử có khói trắng bốc lên, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như sắp bị hòa tan vậy, gào thét một tiếng, từ giữa không trung ngã xuống.

Tiết Bích liền bước lên phía trước ôm nàng vào trong ngực, cũng đã hấp hối, hôn mê bất tỉnh.

Khá tốt nàng vừa rơi xuống, hào quang đã thu liễm lại, mới không bị giết chết, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng chịu tổn thương rất nặng.

Ngư Nhi rất là lo lắng, nói:

- A Bích, cái này... Đây là chuyện gì? A Tử nàng!

Tiết Bích ôm Yến Tử, mặt mũi tràn đầy hối hận, cắn chặt môi, chảy ra một vết máu.

- Thiên Hỏa Thần Mang! Chính là Thiên Hỏa Thần Mang của Đông Hoàng Thái Nhất! Là ta quá đại ý, ta vốn tưởng rằng nơi này đã vứt đi, không nghĩ tới còn bảo tồn lực lượng của người nọ.

Mà những cột trụ to lớn kia, truyền ra khí tức hung lệ hùng hồn và mờ mịt. Tất cả đồ đằng vặn vẹo. Những con man hoang cự thú từ thời man hoang lưu lại, giống như muốn hồi sinh từ trong cột trụ ra ngoài. ...

Trên biển lớn, Hứa Tiên đâm vào bàn tay lớn của Ngao Nghiễm, kiếp lôi trên người không ngừng phân giải tín ngưỡng lực.

Ngao Nghiễm vừa sợ vừa giận, không ngừng nắm tay vươn tay, muốn vẫy Hứa Tiên ra, bàn tay quét ngang mặt biển, đến mức, băng điêu hóa thành nát bấy.

Hàn Mai tiên tử khoát tay, một chút vạn năm hàn huyền trong tay áo bay về phía Ngao Nghiễm..

Ngao Nghiễm lại giơ "Ích Thủy Châu" trong tay lên, phát ra ánh sáng màu lam nhạt, làm cho vạn năm hàn huyền tróc bong ra từng chút, bay tới gần đã hoàn toàn tiêu tán.

Thần sắc Hàn Mai tiên tử không thay đổi, mười ngón tay thon dài bắt pháp quyết, uyển như hoa sen nở, một tòa băng sơn cực lớn lăng không bay tới, đánh vào Ngao Nghiễm ở giữa không trung. Chính là động phủ của nàng.

Ngao Nghiễm dùng Ích Thủy Châu khắc chế toàn bộ thủy linh chi lực, đó là vì nhắm vào thủy linh chi lực, nhưng không có nghĩa là làm cho cả tòa băng sơn tan ra, hơn nữa băng sơn này được Hàn Mai tiên tử tế luyện không biết bao nhiêu năm tháng, khắc vô số trận pháp, ngưng tụ làm một thể, so với sắt thép cũng cứng rắn hơn rất nhiều.

Ngao Nghiễm cũng không dám ngạnh bính tòa băng sơn này, chạy đi.

Thân hình Hàn Mai tiên tử thân hình bất động, vung nhẹ cánh tay phải lên, khối băng chìm nổi trên biển, từng khối phóng lên trời, đánh vào Ngao Nghiễm. Lớn chừng vài dặm, nhỏ cũng mấy trượng.

Chung quanh đã có rất nhiều tán tiên tụ tập, nhìn qua một màn này đều có chút trợn mắt há hốc mồm, vạn lần không ngờ gần đây lạnh lùng im lặng, thoạt nhìn Hàn Mai tiên tử mềm mại như bông tuyết, đánh nhau lại bá đạo như thế này.

Cô Tùng đạo nhân cùng Khổ Trúc thiền sư nhìn nhau, đều dở khóc dở cười. Lần trước còn có chỗ trống quanh co, lần này xem như triệt để trở mặt với Ngao Nghiễm. Có thể lý giải tâm tình của Hàn Mai tiên tử hiện giờ cũng chỉ có Hứa Tiên, nhưng phản ứng như vậy quá mức kịch liệt a.

Ngao Nghiễm giận tím mặt, móc trong tay áo ra mấy khỏa Quý Thủy Thần Lôi, linh lực quấn quanh trong đó, giống như còn có uy lực lớn hơn của Ngao Hạo sử dụng với Hứa Tiên. Đột nhiên đánh ra một khỏa, liên tiếp bạo tạc nổ tung, một kích đập một tảng băng nát bấy. Thấy băng sơn cực lớn cũng bị chấn động bay hướng khác.

Bụi băng bay theo gió, tản tuyết bay đầy trời. Bây giờ là ngày hè, dưới mặt trời, bỗng nhiên xuất hiện tuyết rơi rất nhiều, Bông tuyết trong suốt, bồng bềnh phiêu phù trong không khí.

Thần sắc của Hàn Mai tiên tử trong tuyết vẫn đạm mạc như lúc ban đầu, xinh đẹp không gì sánh được.

Ngao Nghiễm không quan tâm, vung lên lên, đập về phía của nàng, tốc độ cực nhanh, không thể né tránh.

Cô Tùng đạo nhân cùng Khổ Trúc thiền sư dưới sự kinh hãi muốn đi lên cứu viện nhưng không kịp, mắt thấy bàn tay lớn chụp tới, uy lực bàn tay này bọn họ vô cùng rõ ràng, dưới một cái tát, tất cả đều là gà đất chó kiểng. Cho dù là Đại Nhật Hỏa Long vô cùng uy mãnh cũng bị bóp nát, ngay cả Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh có thiên phú dị bẩm, cũng phải hợp lực của hai người mới có thể ngăn cản nổi.

Đột nhiên Ngao Nghiễm cảm thấy bàn tay đau xót, Hứa Tiên xuyên phá lòng bàn tay bay ra ngoài, ôm eo của Hàn Mai tiên tử, giúp nàng vượt qua công kích bá đạo này.

Ngao Nghiễm chỉ vào Hứa Tiên, kinh sợ hỏi:

- Ngươi làm cái gì?

Thì ra trong bất tri bất giác, bàn tay to kia đã nhỏ hơn nhiều.

- Ta không nói cho ngươi biết!

Hứa Tiên đứng thẳng trên băng, có chút thở hào hển, vừa rồi đối mặt với bàn tay lớn, hắn có sức lực to lớn cũng bị áp đảo, nếu không phải nhờ tác dụng của kiếp lôi, hắn đã sớm táng thân trong đó. Nhưng đồng dạng, kiếp lôi cũng đem tín ngưỡng lực Ngao Nghiễm tích góp được hao tổn không ít.

Hứa Tiên buông Hàn Mai tiên tử ra, nhìn qua dung nhan của nàng vẫn còn băng lãnh như trước, giống như không biết mình vừa chạy một vòng qua quỷ môn quan, hơn nữa. Bởi vì chính mình. Mới lâm vào ác chiến, nhờ có nàng ra tay nên hình thức mới nghịch chuyển.

Hứa Tiên không thể không thừa nhận, bằng chính mình hiện tại, cho dù bằng vào kiếp lôi, cũng đánh không lại bá chủ Đông Hải Long Vương này. Cho dù hắn có thể miễn cưỡng thoát được một mạng, cũng tuyệt đối không bảo hộ được Tiểu Thanh bên cạnh, mà bây giờ...

Cô Tùng đạo nhân cùng Khổ Trúc thiền sư đứng thẳng giữa Ngao Nghiễm cùng Hàn Mai tiên tử.

- Long Vương bệ hạ, ngươi nên thu tay lại đi.

Những tán tiên khác cũng nhanh chóng bay về phía hai người.

Hứa Tiên vội vàng đi nâng Tiểu Thanh lại, vừa rồi nàng chống lại một chưởng, đang uể oải nằm trên mặt đất, trong miệng tràn đầy máu tươi, khá tốt là có linh lực của Hoàng Lương Nhưỡng cuồn cuộn không dứt, giúp nàng khôi phục thương thế cùng thể lực.

Ngao Nghiễm xem xét trên biển, dưới tay của mình có vô số binh tướng, dấy lên căm giận ngút trời, làm sao chịu bỏ qua, âm thầm đem mấy khỏa Quý Thủy Thần Lôi cầm trong tay áo, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong...

Bình Luận (0)
Comment