Hứa Tiên Chí

Chương 266 - Phục Sinh

- Phụ vương, phụ vương!

Mấy tên thái tử long cung đi lên mặt biển, thấy tình cảnh chung quanh, làm gì còn nửa điểm ngạo khí, vây quanh bên cạnh Ngao Nghiễm, có kẻ lớn tiếng tố khổ đưa vết thương của mình ra, có nói tình cảnh nguy hiểm trong Tiên Cung, có oán trách mấy tên thái tử khác chạy trốn, chỉ chốc lát sau đã biến thành công kích lẫn nhau... Bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, nói không ngớt.

Ngao Nghiễm thấy mấy tên nhi tử bất tranh khí của mình, kinh hoàng, phàn nàn, thậm chí đối với hắn chậm trễ cứu viện mà sinh ra bất mãn, bộ dáng vô năng này, ngay cả yêu quái bình thường cũng không bằng, đây là Long sao? Không khỏi tức giận quát một tiếng. - Đủ rồi!

Mấy tên thái tử thấy Ngao Nghiễm tức giận, lập tức câm như hến.

Đúng lúc này, trên biển xuất hiện kim quang vạn trượng, giống như có mặt trời bên dưới bay lên. Ngay sau đó truyền ra khí tức hung lệ, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây thay đổi.

Phẫn nộ, giết chóc, dữ tợn...

Xuất hiện trước mặt chúng tiên. Hoảng hốt nhìn thấy nhiều gương mặt dữ tợn đủ mọi cảm xúc, mở hai mắt ra.

Hứa Tiên lo lắng Ngư Nhi các nàng có nguy hiểm gì, dặn dò Tiểu Thanh một tiếng, sau đó phóng thẳng xuống biển.

Ngao Nghiễm nghe các con giảng thuật, cũng lập tức biết rõ, đáy biển tuyệt đối không phải là Tiên Phủ bình thường, không thể để mụ tổ lấy được, hóa thành một đạo Long ảnh bay xuống biển. Phát sau mà đến trước, tốc độ so với Hứa TIên còn nhanh hơn nhiều, xâm nhập vào trong đại môn.

Mười hai đồng nhân mất đi mục tiêu, lại đi tới trước điện chờ đợi, vừa thấy Ngao Nghiễm xâm nhập, cho nên tiến lên ngăn cản.

Ngao Nghiễm ngừng cũng không ngừng, bay thẳng qua đám đồng nhân, bay vào trong điện.

Hứa Tiên hóa thành một đầu màu vàng tia chớp, sau đó chạy đến, thiểm điện nhanh chóng né qua đám đồng nhân đang ngăn cản, bay thẳng vào trong điện.

Tình cảnh bốn phía làm cho hắn kinh hãi không thôi, những đồ đằng khắc trên các cây cột đá, thấy chúng nhao nhao lên, hoặc vũ cánh mà bay. Hoặc giương nanh múa vuốt, đều cúi đầu dùng song nhãn nhìn hắn, xuyên thấu thời gian từ cổ chí kim.

Chẳng biết tại sao, một cổ cảm giác quen thuộc mạnh mẽ truyền tới, xâm nhập vào trong nội tâm của Hứa Tiên, tình cảnh mơ hồ hiện ra trong lòng, sau đó giống như tỉnh mộng, căn bản không nhớ rõ cảnh tượng trong mộng, chỉ có các loại tâm tình mạnh mẽ còn lưu lại trong nội tâm, làm cho hắn thẩn thờ, hoài niệm, tự định giá.

Hắn có một loại vững tin, chẳng biết lúc nào, không biết gì thế, chính mình đã từng tới đây.

Ngao Nghiễm đi tới trước cung điện nguy nga, ngửa đầu trông thấy đồ án Kim Ô tung cánh, cũng nhận ra chủ nhân chính thức của cung điện này.

- Nơi này là... Đông Hoàng Thái Nhất Thần Điện!

Tiết Bích khởi động Bích Thủy Kim Tinh Tráo, đem Ngư Nhi và Yến Tử đang hôn mê bảo hộ ở bên trong, cảnh giác nhìn qua Ngao Nghiễm.

Ngao Nghiễm chỉ liếc nhìn các nàng, ánh mắt đã nhìn lên mái vòm, một khỏa bảo thạch trong mắt Kim Ô đang sáng chói hào quang màu vàng, lộ ra vẻ tham lam, đây chính là trụ cột của thần điện.

Tiết Bích lớn tiếng ngăn cản nói:

- Không được!

Ngao Nghiễm đương nhiên sẽ không nghe nàng, phi thân lên mấy khỏa bảo thạch trong mắt Kim Ô.

Thời điểm này Hứa Tiên đã chạy tới, vừa thấy tình trạng của Yến Tử lúc này, thất kinh hỏi:

- Như thế nào?

Liền bước lên phía trước muốn trị liệu cho nàng.

Tiết Bích lại nhìn Hứa Tiên lớn tiếng nói:

- Nhanh đi ngăn cản hắn.

Ngón tay chỉ vào Ngao Nghiễm.

Ngao Nghiễm đã tiếp cận khỏa bảo thạch trong mắt Kim Ô. Lại một lần nữa thả ra hào quang vạn trượng, hào quang tràn ngập cả cung điện, giống như muốn đâm thủng linh hồn.

Ngao Nghiễm chịu đựng cảm giác lửa cháy bừng bừng đốt người, cắn răng tiếp tục đi tới, nhưng hào quang kia lại nóng hơn và mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho dù ẩn thân trong Bích Thủy Kim Tinh Tráo, Tiết Bích cùng Ngư Nhi cũng kêu đau một tiếng, quỳ rạp xuống đất, mặt mũi tràn đầy đều vẻ thống khổ, Yến Tử đang hôn mê, thân thể run rẩy, giống như đang thừa nhận thống khổ cực kỳ ghê gớm.

Hứa Tiên liền bước lên phía trước, đem các nàng ôm vào trong ngực, bảo hộ dưới thân thể. Trong lòng của hắn kinh ngạc không hiểu, loại lực lượng này dường như là thái dương chi lực, trong vầng hào quang cũng bao hàm lấy Thái Dương Chân Hỏa, nhưng cho dù so với Thái Dương Chân Hỏa còn muốn nóng hơn nhiều lắm.

Cho dù Hứa Tiên cũng cảm thấy trên làn da có chút đau đớn, nhưng ngay sau đó vẻ đau đớn này càng ngày càng mạnh, đâm vào thân thể, đâm vào thần hồn, đâm vào trong Thái Dương tinh, sinh ra không ít biến hóa.

Hắn không rảnh chú ý loại biến hóa này. Chịu đựng cảm giác vạn châm xuyên thể, hết sức thu nạp lực lượng này, bỏ ra một bóng ma, bảo hộ đám Tiết Bích không bị tổn thương.

Tiết Bích có chút mở to mắt, lộ ra thần sắc cảm kích, nhưng nhìn qua khuôn mặt kiên nghị của hắn, dưới hào quang chói mắt, hơi có chút mơ hồ.

Xoay mình nghe thấy một tiếng kêu đau trên không trung, toàn thân Ngao Nghiễm xuất hiện hỏa diễm như thiêu đốt, bằng vào lực lượng của hắn cũng không cách nào tới gần con mắt Kim Ô.

Đột nhiên hào quang này biến mất, Hứa Tiên ngã lật ở một bên, thở ra từng ngụm.

Một loại âm thanh lặng lẽ bắt đầu văng vẳng trong đại điện, lúc đầu vô cùng nhẹ nhõm, rồi sau đó càng lúc càng lớn, biến thành kể ra, biến thành hô lớn, biến thành sấm sét.

Ngàn vạn loại âm thanh quấn cùng một chỗ, cũng chỉ nghe được một chữ, lần lượt vang lên.

- Hoàng, hoàng, hoàng!

Nhưng không phải là âm thanh chân chính, mà là một cổ ý chí rung động lắc lư trong nội tâm, vang lên trong lòng người.

Đồ đằng trên cột trụ, xuất hiện một hư ảnh, cửu đầu quái điểu, dị thú mọc gai xương, các loại sinh linh kỳ quái hiện ra ngoài, chỉ có chúng xuất hiện mới cho người ta biết rõ chủ nhân trước kia là hùng vĩ cỡ nào. Bởi vì so sánh với dáng người của chúng, cung điện hiện tại mới thấp bé ra sao.

Những hư ảnh càng gần bảo tọa càng thêm khổng lồ, những hư ảnh này không ngừng bay lượn quanh bảo tọa.

Dưới cổ hơi thở này, ngay cả Ngao Nghiễm cũng phải run lên, hắn vào lúc này thân bị trọng thương, long bào trên người đã biến thành than cốc, nhìn qua tình cảnh này, hung hăng cắn răng một cái, hóa thành long hình bắn ra bên ngoài. - Long!

- Giết, giết, giết!

Phần đông hư ảnh gào thét đánh về phía Ngao Nghiễm, Ngao Nghiễm hốt hoảng tránh né, nhưng hư ảnh thật sự là quá nhiều, mấy hư ảnh đánh trung thân thể của hắn, cứ như vậy xuyên thấu, giống như không hề có tác dụng, nhưng thần sắc của Ngao Nghiễm bỗng nhiên biến thành hoảng sợ vạn phần, đến cuối cùng quả thực là chạy trối chết, làm gì còn uy nghiêm như thường ngày.

Hứa Tiên cũng muốn tranh thủ thời gian rời đi, nhưng mang theo đám người Ngư Nhi, còn có Yến Tử hôn mê bất tỉnh, không thể nào nhanh được. Trong chớp mắt, hư ảnh cự thú tràn ngập cả cung điện. Hắn đành phải bảo hộ các nàng ở sau lừng, khẽ cười khổ nhìn qua một màn trước mặt này, nếu đám yêu thú này phục sinh. Cho dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ giết.

Những khí tức yêu thú nơi đây phát ra, vô cùng cường đại, đặc biệt là càng gần bảo tọa, bất luận con nào cũng có thể miểu sát hắn mười lần.

Tiết Bích thở một ngụm, vịn vai của Hứa Tiên nói:

- Những yêu thú này là thượng cổ yêu thần, thủ hạ của Đông Hoàng Thái Nhất...

Hứa Tiên cảm thấy trầm xuống, quả nhiên! Lại nghe Tiết Bích thở một ngụm, tiếp tục nói:

-... Lưu lại ý niệm! Hứa Tiên nói:

- Phiền toái ngươi nói một lần cho xong, ý niệm? Vậy thì có gì phải sợ chúng?

Thoáng thở ra một hơi, nếu như những đồ chơi này thật sự phục sinh, không lập tức hủy thiên diệt địa mới là lạ đấy!

Tiết Bích nói:

- Không, ngàn vạn đừng va chạm vào người của chúng. Bằng không thì ngươi sẽ nổi điên, so với bị Thiên Ma tập kích còn khủng bố hơn nhiều. xem tại TruyenFull.vn Cho dù chỉ là một cổ ý niệm, nhưng cũng có thể hủy diệt nhân tâm.

Hứa Tiên thấy nàng rất hiểu biết, vội hỏi:

- Vậy phải làm thế nào?

- Ta cũng không biết?

Đúng lúc này, nhưng hư ảnh yêu thú tụ tập lại, triệt để phá hỏng con đường ra cuối cùng. Những bóng dáng màu đen phát sáng trong cung điện này, ngửa đầu nhin qua đồ đằng Kim Ô trên mái nhà, giống như đang đợi cái gì đó, lâm vào trầm mặc trong chốc lát!

Hứa Tiên nhỏ giọng hỏi Tiết Bích:

- Chúng đang làm gì đó?

Tiết Bích nhìn qua mấy hư ảnh yêu thú kia, nhẹ giọng đáp:

- Phục sinh!

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Phục sinh? Ai đến phục sinh, làm sao phục sinh?

Hắn lo lắng nhất là, phục sinh biến thành sự thật!

Tiết Bích nói:

- Đông Hoàng Thái Nhất đã từng đồng ý chuyện phục sinh, nhưng mà, ngay cả Thái Nhất cũng không còn trên thế giới này, lại có ai có thể phục sinh chúng đây?

Hứa Tiên thở phào,

- Vậy là tốt rồi.

Lại hỏi:

- Nhưng nếu không thể phục sinh, sẽ không tức giận chứ?

Tiết Bích nói:

- Đương nhiên sẽ, chúng gần đây rất dễ tức giận!

Lời còn chưa dứt, bóng đen đã xao động, các loại thanh âm gào thét vang vọng đại điện, đem ánh mắt nhìn qua đám người Hứa Tiên ở trước bảo tọa, tràn ngập sát ý, càng lúc càng nhiều, giống như bệnh tâm thần.

Hứa Tiên cuối cùng hỏi Tiết Bích một vấn đề.

- Như thế nào mới có thể khiến chúng nó không tức giận?

- Trừ phi ngươi là Đông Hoàng Thái Nhất!

Lời còn chưa dứt, đã có âm thanh vang vọng cao ngất vang lên.

- Thần dân của ta!

Âm thanh như sâm sét, hấp dẫn tất cả chú ý của yêu quái.

Thần sắc của Hứa Tiên trang trọng giang hai cánh tay ra, chậm rãi bay lên bầu trời, trên người có hỏa diễm màu vàng bốc lên, trên đầu còn có một đạo hào quang kim sắc.

Tiết Bích ấp úng ngẩng đầu lên, nhìn qua Hứa Tiên đang giả dạng đại thần, thật sự có chút im lặng.

Hứa Tiên phát ra khí tức áp chế đám yêu quái hung bạo, tâm tình cũng rất khẩn trương, nhưng muốn không chết oan chết uổng, vì bảo vệ Ngư Nhi, a Tử, a Bích, thời điểm này chỉ có thể lựa chọn chữa trị ngựa chết thành ngựa sống, biểu lộ rất là uy nghiêm. - Tên Đông Hoàng Thái Nhất cũng dừng sử dụng thái dương chi lực, nói không chừng có thể lừa gạt những ý niệm yêu quái này. Lại nói không chừng, ta thật sự là Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế cũng nói không chừng, bằng không thì vừa rồi ta làm sao có cảm giác quen thuộc mạnh như vậy.

Nghĩ như vậy, trong nội tâm của Hứa Tiên nhiều hơn mấy phần tự tin, bay thẳng lên bảo tọa, hắn ngồi trên bảo tọa. Cảm giác hắn giống như một con kiến đang ngồi lên bảo tọa khổng lồ, còn không bằng nói, nhân loại vào thời thượng cổ chính là con sâu cái kiến. Cái ghế này còn to hơn cả sân bóng đá, mông của Đông Hoàng Thái Nhất đúng là quá lớn.

Hắn suy nghĩ miên man, ho nhẹ hai tiếng, cao giọng nói ra:

- Các thần tử, ta là Đông Hoàng Thái Nhất, mọi người không nên gấp gáp, về chuyện phục sinh, trẫm vẫn còn nghiên cứu, mọi người trước quay về cây cột đi.

Thái Dương Chân Hỏa trên người đã phát ra tới mức tận cùng, giống như đang khoe khoang nó vậy.

Tâm tình của Tiết Bích cũng rất khẩn trương, nếu như Hứa Tiên thất bại, các nàng cũng phải gặp nạn. Nhìn thấy hư ảnh yêu quái yên tĩnh, nói không chừng, nói không chừng thật sự có thể lừa gạt.

Thấy nói chuyện có hữu dụng, Hứa Tiên thở ra một hơi, đang muốn phát biểu một phen những lời diễn văn sôi sục khi nhậm chức thủ trưởng, nói cho mọi người: không nên gấp, không nên sợ, thực hiện chủ nghĩa phục sinh ít nhất còn cần thời gian trăm năm!

Chỉ cần lừa dối qua lần này, hắn sẽ cao chạy xa bay, quản các ngươi sống hay chết.

- Giả!

- Không phải!

- Giết, giết, giết!

Nhưng không như mong muốn, nương theo đó là bạo phát tức giận vô cùng vô tận, vô cùng lớn, vô cùng nhiều hư ảnh yêu thú đánh về phía Hứa Tiên trên bảo tọa.

Rát nhiều năm sau, Hứa Tiên nhớ tới một màn này, vẫn cứ cảm thán.

- Tất cả tới quá nhanh.

Vô số hư ảnh đánh trúng Hứa Tiên, ý niệm điên cuồng tràn ngập cả tâm linh, không ngừng kéo dài lan tràn vào trong, muốn hủy diệt tất cả.

Rốt cuộc Hứa Tiên cũng biết vì sao Tiết Bích nói những này ý niệm này so với Thiên Ma còn khủng bố hơn, bởi vì những ý niệm này quá mức cường hoành dữ dằn.

Mặc dù nhân cách phụ Đông Nhạc Đại Đế, cũng chỉ có thể ngăn cản, nhưng không cách nào khu trừ những ý niệm này. Bị một đóng tín niệm quét qua, giống như ngàn vạn con sóng quét qua tâm thần.

Hắn đành phải đem một tia linh niệm của mình trốn tránh, phòng ngừa không bị những ý niệm này trùng kích, trốn vào trong trí nhớ kiếp trước, nhưng dù hắn chạy tới nơi nào, những ý niệm này cũng trùng kích tới, từ lúa mạch tràn ngập khắp nơi, gào thét chém giết Tu La trên chiến trường... tất cả hình ảnh của kiếp trước, từng cái nuốt hết.

Thẳng đến khi tiến vào trong đám sương mù mông lung kia, đó là nơi hắn chưa từng giao thiệp qua, chính là trí nhớ ban đầu của kiếp trước.

Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút. Vẫn còn nhớ rõ không cẩn thận xâm nhập vào trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, nếu như lại không nghĩ tới, mất đi điều khiển, liền phiền toái.

Nhưng ý niệm điên cuồng đang bức bách phía sau lưng, hắn cũng không do dự nữa, xả thân xâm nhập vào trong đám mây khói. Cho ta xem xem, lúc ban đầu lúc ban đầu, là bắt đầu từ chỗ nào!

Song khi Hứa Tiên nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mặt, lập tức sửng sốt.

Cung điện cực lớn, yêu thú nguy nga như núi, đủ loại tràng cảnh quen thuộc, vẫn là trong thần miếu trước đó.

Nhưng nhìn kỹ mới phát giác, đủ loại cảnh tượng còn mới và rất nhiều chỗ khác biệt.

Yêu thú cực lớn phân biết đứng ở hai bên, thực sự không phải là hư ảnh như vừa rồi, mà là tính mạng thật sự, đang châu đầu ghé tai nói với nhau, xì xào bàn tán, phát ra âm thanh như sấm sét.

Hứa Tiên thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ mình thật sự là Đông Hoàng Thái Nhất? Ồ, đó là cái gì?

Nhìn theo ánh mắt của yêu thú, Hứa Tiên thấy ở giữa đại điện, một nam tử đang từ từ đi tới cuối đại điện.

Hứa Tiên bay xuống phía dưới, chỉ thấy gương mặt của nam nhân kia sơ cứng. Giống như nham thạch tạo thành, dùng kỹ nghệ kém cỏi nhất tạo thành, sau đó trải qua vô số gian nan đánh bóng, cứng rắn mà ôn nhuận. Bờ môi mím thật chặc, toát ra một cảm giác kiên nghị khó nói thành lời.

Mái tóc đen của hắn buộc thành bó, trên người mặc độc một cái quần đùi, lộ ra thân hình màu cổ đồng, hùng hồn khỏe đẹp cân đối, giống như điêu khắc của cổ Hy Lạp. Lưng cõng một thanh đại cung đi tới, bên hông thì mang theo một hủ tên. Chân trần đạp trên mặt đất, mỗi bước đi rất kiên định.

Bình Luận (0)
Comment