Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Chương 10

Trước mặt là chiếc giường một mảng tím hồng, thật khiến người ta không kháng cự nổi, cô muốn là người đầu tiên được nằm! Tiếp theo, lập tức thoải mái mà nằm thành chữ đại, lăn qua lăn lại trên giường.

“Ưm…” Mắt nửa khép, Hoàng Thượng Dung xoay xoay thắt lưng, cảm nhận từng đợt rung động dưới thân. “Thật là thoải mái…” Cô cũng đổi sang Simmons luôn đây!

(dip: mk đọc như đọc H :v, bảo sao có người chết đứng luôn :v)

“Đúng.”

“Anh có thấy thoải mái không?” Cô cũng biết hắn vừa nằm dài trên giường ngay sau lưng mình.

“Chỉ cần là cô tặng, tôi đều thấy thoải mái.”

Hoàng Thượng Dung nhíu mày, hắn nói buồn nôn quá, quay đầu dán lại gần khuôn mặt tuấn tú. “Đừng có nhiều lời, đây là quà sinh nhật của bản cô nương tặng ngươi, còn không mau tạ chủ long ân.”

Từ Hách Quân cười một tiếng, đứng dậy nhanh chóng ôm con trai trên giường trẻ con, đề cho nó lăn mấy vòng trên giường giữa hai người, Hoàng Thượng Dung còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã ôm con trai lên đưa lên trước mặt cô —

“Hôn mẹ nuôi nào, mau cảm ơn người ta nào.”

Từ Hạo vô cùng phối hợp “chụt” một cái lên má cô.

Cô sửng sốt, không ngờ hắn lại đưa con đến chỗ cô.

“Không cần khách khí.” Vật nhỏ thực sự quá đáng yêu, côn không nhịn được lại hôn lại nó một cái.

“Vậy đến lượt tôi đi.” Kéo con trai qua một bên, Từ Hách Quân nhỏm về phía trước, điểm một cái trên môi cô, giọng nói khàn khàn vẩn vương trong hơi thở của cô, “Đây là dành cho người lớn.”

Hoàng Thượng Dung nháy mắt cảm thấy toàn thân khoan khoái — không, là toàn thân căng thẳng, công thêm thần thanh khí sảng — không, là máu toàn thân dồn lên mặt… Tóm lại, toàn thân thoải mái và căng thẳng, thần thanh khí sảng và mặt đỏ tim đập, cùng một lúc xảy ra, trong nháy mắt, cô cũng không biết phản ứng của mình là thế nào nữa.

Cũng như đêm đó…

Cô cả kinh, bật người dậy, không nghĩ đến, lại bị hắn quay người chặn lại.

Hắn bá đạo đè trên người cô, thân thể nóng bỏng dán chặt cô, cũng rất có định lực mà không làm động tác nào, hai tay đè trên hai tay cô, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, nói : “Cô còn chưa hôn trả.”

Tại sao tôi lại phải hôn anh? Trong đầu rõ ràng cô nghĩ như thế, nhưng lại không nói nổi thành lời, vì mắt hắn quá kiên định và mãnh liệt, ghim chặt ánh mắt cô không có chút thỏa hiệp, cô biết, từ trong ánh mắt hắn cô biết, nếu cô không hôn hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô nhắm tới miệng hắn, nhắm mắt, vươn về phía trước, điểm nhẹ một cái cho qua chuyện, coi như đã hôn trả.

Vậy là được rồi chứ! Buông cô ra được chưa! Nhưng mà, hắn vẫn đè trên người cô, không hề có động tác nào.

Cô không dám mở to mắt, bởi vì cô biết, ánh mắt hắn chắc chắn nóng dọa người, bởi vì giọng nói của hắn thật —

Hắn khẽ thở dài, hơi thở mơn man trên má cô, khiến cô cảm thấy tâm ngứa khó nhịn.

“Thượng Dung, Thượng Dung…” Chỉ nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy là đủ rồi sao?”

Không phải à? Hắn còn muốn thế nào?

Rõ ràng, giọng nói của hắn, động tác của hắn, nhiệt độ của hắn, dục vọng của hắn — vừa nãy rõ ràng không có, đáng ghét! Bản năng nữ tính cô cắn môi, lại khiến hắn càng nặng nề thở dốc.

“Thượng Dung…”

Hắn đang gọi cô sao? Đã bao lâu rồi không có ai gọi cô như thế? Hoàng Thượng Dung kinh ngạc mở hai mắt ra, cánh môi khẽ mở, Từ Hách Quân lại đè xuống người bên dưới, bắt lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

“Ô..” Cơ thể theo bản năng co rụt lại, cô nắm chặt hai tay, mới nghĩ đến phải đẩy hắn ra, nhưng đối diện với thế tiến công nhiệt tình như lửa của hắn, cô mới nhận ra mình không thể lùi lại được nữa, toàn bộ cơ thể hắn áp lấy trên giường mềm mại, cô càng lúc càng thấy mình lún sâu hơn?

Lưỡi nóng dò trong miệng cô, cô thử giãy giụa, nhưng mỗi lúc hắn càng khiêu khích càng quyến rũ, càng được một tấc lại muốn tiến một thước —

Hắn không phải nhỏ hơn cô những bốn tuổi sao? Còn là cấp dưới của cô, còn là một nhân viên chỉ mua nổi xe máy cũ, sao hắn có thể hôn cô như thế?

Khi tay hắn đi xuống một tấc, bàn tay ấm nóng cách lớp quần dài lụa mỏn, mơn trớn vùng nữ tính thần kinh nhạy cảm nhất của cô, nháy mắt toàn thân cô cứng đờ, kinh ngạc mở to mắt, nắm chặt tay hắn, không để hắn tiếp tục xâm nhập.

“Hách Quân…”

Từ Hách Quân hai cánh tay dài một trái một phải đỡ phía trên cô, cầm lấy hai khối tròn trước ngực cô, Hoàng Thượng Dung lúc này mới phát hiện, hóa ra cô ở trong ngực hắn nhỏ bé đến thế nào, lúc trước sao cô không bao giờ phát hiện, hắn không chỉ có một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, mà còn có vóc người và bờ vai vững chãi, cơ thể này đủ khiến cô phải nép vào ngực hắn.

“Nhìn anh,” Tiếng nói khàn khàn của hắn tràn đầy từ tính, hơi nóng phe phẩy trên mặt cô vẫn còn mang theo một chút nhàn nhạt khí tức của cô, cô nghĩ, có lẽ hơi thở của mình giờ cũng giống thế. “Đây là cảm giác của anh với em, cảm nhận được không?”

Cảm giác của hắn với cô? Hắn thích cô? Hoàng Thượng Dung hoàn toàn nghi hoặc. Rốt cuộc hắn thích cô chỗ nào? Cô không phải là nữ hoàng đễ, nữ ma đầu sao? Sao hắn có thể thích một người như thế?

“Nhưng…”

Hắn nghiêng người về phía trước, khống chế không để mình đè nặng cô, vùi mặt vào bên hõm cổ cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được khẽ ngâm nga, “Hôm nay là sinh nhật của anh, quà anh mong đợi nhất trong sinh nhất là em, nhưng anh biết, em cần thời gian, mà anh cũng không muốn làm muốn người đàn ông xấu xa tùy tiện — nếu anh làm được vậy thì tốt, vậy anh nhất định phải ăn em ngay.”

Vừa nói, hắn vừa gặm gặm vành tai cô, làm cô phải run rẩy thở gấp. Từ Hách Quân hài lòng cười, nói tiếp: “Nhưng vì anh tôn trọng em, cho nên tối nay chúng ta lại tiếp tục, được không?”

Cô có thể nói không sao?

Chỉ thấy hắn dứt người bỏ đi, hiên ngang tự tại đứng trước mặt cô, cũng không e dè với dục vọng đang phấn khích, để cho Hoàng Thượng Dung không nhịn được được nuốt mạnh, không phải là nghĩ bậy bạ gì về tình trạng dưới quần bò của hắn đâu, mà là… Trên đời đúng là có loại đàn ông như vậy! Có thể thoáng cái làm nũng giả ngây ngơ với cô như trẻ con, thoáng cái như một người đàn ông kiêu ngạo thực thụ, không che giấu gì nhiệt tình và dục vọng với cô…

“Em ngồi nghỉ nhé, anh đưa Hạo Hạo ra ngoài, đồ ăn làm sắp xong rồi, em bình tĩnh lại thì ra, anh chờ em cùng ăn.” Nói xong, bế con đi ra.

Đây, đây là lời thoại của cô mới đúng! Cho cô thời gian bình tĩnh sao? Hắn còn cần bình tĩnh hơn cô đấy! Không thấy “đệ đệ” hắn đứng thẳng lâu như thế sao? Còn giả như không có gì xảy ra mà ôm con đi nữa…

Bình tĩnh? Nghe hắn tỏ tình kiểu nóng bỏng như thế, có ai còn bình tĩnh nổi không?

Đó là Từ Hách Quân mà cô biết sao? Hắn không phải trợ lý nhỏ không tranh giành, nhã nhặn vô hại sao? Sao lại thành dáng vẻ phong lưu miệng lưỡi dẻo quẹo như thế này? Trên đời chắc chỉ có hắn xem cô như đồ ngọt mà gặm gặm liếm liếm… Cô sờ sờ đôi môi ướt mà sưng đỏ của mình, còn có chỗ hắn vừa gặm cắn trên cổ, hai má nóng bừng không cần sờ cũng biết nhiệt độ cao quá mức.

Tại sao hắn lại hôn cô? Còn nói với cô những lời như vậy? Hắn thích cô sao? Không thể nào! Hắn nên thích những cô gái cùng lứa tuổi, thậm chí là tuổi nhỏ hơn chứ, cô hung hãn như thế, có khí chính cô cũng không chịu được bản thân, sao lại có người thích cô được chứ! Lại nói, nụ hôn này, nhiệt tình này, chỉ là đáp lại, chỉ là cảm ơn đáp lại món quà hắn tặng, còn có, còn có những gì cô đã cho Hạo Hạo…

Duyên khác phái của cô không tốt, ai cũng biết, không ai sẽ thích mẫu con gái như cô, có đôi khi cô cũng rất hoài nghi có phải mình đầu thai nhầm rồi không, nếu cô ở trong một cơ thể nam giới, một người đàn ông có sự quyết đoán và mạnh mẽ của cô, nhất định đã mê đảo một đám con gái, nhưng cô cũng là con gái, tính cách thế này, chỉ hù dọa đàn ông chạy mất mà thôi.

Từ Hách Quân là một người đàn ông rất tốt, một người đàn ông tốt như thế chắc sẽ không vừa ý cô đâu, cô biết vị trí của mình mà, có lẽ, hắn chỉ là mù quáng nhất thời mà thôi!

Đối với một chàng trai trẻ mới bước ra xã hội không lâu, cô có được đời sống vật chất mà bọn họ mơ ước, cô độc thân, địa vị không tính thấp, có nhà riêng, có xe, biết đầu tư, có thể tự nuôi bản thân, không cần lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, hơn nữa, với khả năng kinh tế của cô, còn có thể chu cấp cho cuộc sống của Hạo Hạo… Đây là một cuộc sống đáng mơ ước của một người trẻ tuổi, mà hắn, có lẽ vì đồng cảm, hâm mộ, thậm chí là một có được chút lợi lộc từ cô, tăng lương hay lên chức vân vân…

Hoàng Thượng Dung mím mím môi, cảm giác khổ sở tràn ra trong lồng ngực. Đúng thế! Nếu nghĩ từ góc độ này, hắn lấy lòng cô, cũng không có gì kì lạ.

Vừa nghĩ đến đó, cảm giác nhiệt tình lúc này giảm đi không ít, nhưng cô bất ngờ nhận ra hốc mắt mình ẩm ướt và cay cay…

Vào phòng tắm rửa mặt xong, cô mới dám vào phòng bếp. Hai bố con nhà nọ đã ngồi trước bàn ăn chờ cô, Từ Hách Quân đang đùa với con, Hoàng Thượng Dung ho nhẹ hai tiếng ngồi xuống bên cạnh hắn. Lúc ngồi còn không nhịn được liếc mắt về đũng quần hắn.

“Khá hơn chút nào chưa?”

Cô gật đầu, vẫn không dám nhìn thẳng hắn, nhất là sợ hắn phát hiện mình vừa rớt mấy giọt nước mắt.

“Ăn nhiều thịt vào, em gầy quá!” Gắp đùi gà vào bát cô xong, lại hỏi cô có muốn ăn pizza không.

Tuy là nói hắn phải chuẩn bị đồ ăn, nhưng hắn cũng không biết nấu nướng lắm, cho nên đầy bàn đây hầu hết là pizza và đồ uống gọi bên ngoài. Cô nhìn thấy vậy lại nói.

“Sao lại ăn toàn đồ ăn thiếu chất thế này?”

“Anh không biết nấu ăn mà!” Từ Hách Quân vô tội nhún vai. “Ra ngoài ăn sẽ bị em mắng là phung phí, cho nên anh đành…”

Hoàng Thượng Dung mọc được ba cái sọc trên đầu. Vậy còn dám mời cô đến nhà hắn ăn “tiệc lớn” —

“Anh… Trước đây rốt cục anh sống làm sao được vậy?”

“Sẽ có người… Đến nhà nấu cho anh ăn…” Hắn nói rất thận trọng.

Người giúp việc theo giờ sao? Không ngờ hắn thật sự rất khổ, cô vỗ vỗ vai hắn, lại nghĩ đến thần phật đầy trời trên đầu hắn. “Anh phải cố gắng vượt qua, nghĩ lại xem, Trần Thủy Biển cũng là từ nhà nghèo rớt mà làm được Tổng thống đấy! Tôi tin, chỉ cần anh cố gắng không ngừng, nhất định sẽ làm được.”

Có phải cô thật sự cho hắn là nhà khó khăn? Trong thoáng chốc, Từ Hách Quân có một cảm giác tội lỗi xưa nay chưa từng có. Thực tế, người sống trong giàu sang phú quý như hắn, từ bé không biết đến cuộc sống bình dân như thế nào, sống riêng rồi, mới nghĩ mình cũng nên giống như người bình thường thôi…

Thế nào là người bình thường? Là phải tiết kiệm tiền chứ còn gì nữa! Hắn xem ti vi giới thiêu về cuộc sống của sinh viên bình thường rồi, không có gì khác ngoài việc dùng đồ cũ của người khác dùng xong thải lại, cho nên, hắn còn làm y nguyên, đồ dùng điện trong nhà đều là người nhà dùng xong rồi thải lại, mặt khác, hắn mở tài khoản ở ngân hàng, tiền lương trích ra một khoản cố định gửi vào đó tiết kiệm, cũng tự quy định mình chỉ được dùng bao nhiêu tiền để duy trì cuộc sống…

Lúc mới bắt đầu thì cực kì không quen, cũng rất khó chịu, lâu dần thì cũng không sao nữa, dù sao cũng ăn đồ tiện nhất, dùng tiết kiệm nhất, trừ những khoản cần thiết là tiền ăn, tiền thuê nhà, tiền điện nước ra, không nên tiêu hoang.

Còn nữa, ở riêng rồi hắn mới phát hiện, hóa ra quần áo bẩn phải tự mình giặt, tự mình phơi phóng, tự mình thu gấp, thì nó mới phẳng phiu như mới được, còn có cả bát đĩa cũng thế. Từ trước đến giờ người giúp việc trong nhà đều làm những thứ đó cho hắn cả, nên giờ hắn mới biết hóa ra có rất nhiều việc không phải tự nhiên mà có, muốn quần áo sạch, bát đĩa sạch, thì phải tốn thời gian, mất công đi làm việc.

Người bình thường vất vả thật!

Cũng bởi vì cuộc sống bình dân (giả nghèo) của hắn, Hoàng Thượng Dung hình như đã nghiêm túc đem hắn xếp vào hàng nhân viên nhỏ neo đơn cùng khổ rồi, còn mua đệm cho hắn, làm hắn rất là xúc động… Hắn cũng muốn làm gì đó cho cô, nếu như hắn mà là Đại thiếu gia Từ Hách Quân, thì đương nhiên sẽ vui vẻ mua 999 bông hồng ngày mai gửi đến công ty cô. Hắn biết cô thích sưu tập một vài loại đá quý để chờ giá tăng, vậy thì có gì khó, cô muốn viên kim cương thế nào, hắn cho người đặt mua ngay…

Nhưng hắn bây giờ là một Từ Hách Quân nghèo khổ, ôm theo một đứa con nheo nhóc, lúc nào cũng khóc đòi ăn, thu không bù được chi, nào có tiền dư để khoe giàu có, giả lãng mạn?

Nếu hắn có tiền, bên cạnh hắn cũng sẽ không có một cô gái nào như Hoàng Thượng Dung, một người luôn suy nghĩ chăm sóc cho hắn, bao dung hắn, hơn nữa, cô có thể sẽ bỏ hắn lại rất xa. Bất chợt, hắn giật mình, vì một quyết định năm năm trước – quyết định tạm thời bỏ xuống hào quang của thiếu gia nhà họ Từ, mà giờ hắn mới có thể gặp cô ở nơi này…

Hắn biết cô rất đặc biệt, cho nên, có phải nên tiết lộ một chút thân thế bản thân cho cô không?

“Con người ấy mà! Dù là đi tới chỗ nào, cũng phải biết tự chăm sóc bản thân… Lúc nào cũng ra ngoài ăn, không về nhà nấu nướng, rất không tốt cho sức khỏe.” Hoàng Thượng Dung tiếp tục tự quyết định, “Như vậy đi! Sau này bữa sáng và trưa, nếu như tôi có nấu ăn, tôi sẽ làm luôn một phần cho anh nhé!”

Cái gì? Có hộp cơm tình yêu nữa hả! Từ Hách Quân nghe vậy, mắt sáng ngời. Nếu để cô biết thật ra mình “không nghèo đến thế”, chắc là cô sẽ không chuẩn bị hộp cơm cho hắn nữa! Ừm.. Nghĩ lại, cảm giác tội lỗi nho nhỏ kia thực ra không có nghiêm trọng như vậy…

Nếu như cần thiết, hắn không ngại chân chó một tí.

“Tạ chủ long ân.”

Nhà họ Từ, tọa lạc ở nơi cao cấp nhất của khu Đại An, ở công khu nhà cao cấp nổi danh nhất đài loan, có một cái xe máy rách nát đỗ lại.

Từ Hách Quân cởi mũ bảo hiểm màu vàng bám bụi, vỗ vỗ con trai trong ngực, ném chìa khóa cho cậu nhân viên trông xe, tiếp theo, nghênh ngang vào trong thang máy.

“Eugene?” Chủ tịch Hứa trên lầu bảy cùng hắn đi vào thang máy, liền kinh ngạc. “Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy mày, mày…” Hắn há hốc mồm trợn mắt nhìn đứa bé trong ngực Từ Hách Quân. “…có khỏe không?”

“Tao? Tao khỏe lắm, vô cùng khỏe!” Hắn cúi đầu nói với con trai: “Nào, mau chào chú Hứa nào, hai con gái của chú Hứa đều xinh đẹp lắm nhé, sau này phải tận lực mà theo đuổi, nghe không?”

Chủ tịch Hứa cười gượng. “Eugene, tao bảo này, mày kết hôn lúc nào vậy, còn sinh con trai rồi, sao chưa thấy báo tin gì? Dù sao cũng là bạn tốt lớn lên với nhau bao năm!”

_________________________________________

Có ai thấy có người đã lòi đuôi không biết rụt vào còn giơ ra cho người ta tóm không =”=. Mà thứ lỗi nhé. Tuần này chỉ có bấy nhiêu thôi :v. Hi vọng vào năm học đỡ bận hơn một chút thì sẽ làm được nhiều hơn
Bình Luận (0)
Comment