Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Chương 9

Hoàng Thượng Dung không ngờ hắn lại nói vậy, tim cứng lại, bắt đầu suy ngẫm. Cô đối với người khác rất tốt sao? Không có mà! Cô là nữ ma đầu cơ mà! Mọi người sợ cô muốn chết, tránh được là tránh càng xa càng tốt, sao lại là người tốt được?

“Thật vậy à, tôi cũng không có cảm giác là mình đặc biệt tốt với ai đâu.”

“Muốn tôi tính cho cô nghe không?” Từ Hách Quân bĩu môi, kể vanh vách chuyện cô làm, “ Ngày nào có việc phải làm thêm giờ, cô sẽ đưa một phần công việc của tôi cho một nhân viên nam nào đó chưa có gia đình, tiền làm thêm giờ đương nhiên cô cũng không keo kiệt, còn nếu đã có gia đình, cô sẽ cân nhắc giảm bớt đi; đồng nghiệp liên hoan cuối năm, cô nhất định sẽ không uống một giọt rượu hay bia, vì khi mọi người đều say khướt cả, cô sẽ đưa từng người một về nhà.”

“Chuyện phòng chăm trẻ tôi không nói lại, việc này, không phải chỉ cho tôi, mà còn vì nhiều nhân viên nữ khác, cô rất ít để ý mình sẽ trở nên như thế nào, cũng không quan tâm người khác nói mình thế nào, có lẽ trong mắt đại bộ phận mọi người ở đây là nữ ma đầu tính tình không tốt, giọng đều khó nghe, nhưng tiếp xúc với cô một thời gian, sẽ phát hiện cô là một người rất biết lo lắng cho việc chung, đây cũng là lý do vì sao có người còn muốn bán mạng cho cô… Hơn nữa không nói chắc cô không biết, tỉ lệ xảy ra quấy rối tình dục ở Cạnh Tường là thấp nhất trong toàn bộ các công ty của tập đoàn…”

“ Được rồi, đừng nói nữa!” Nghe hắn khen có phần hơi quá, Hoàng Thượng Dung không nhịn được cắt ngang. “Anh còn nói nữa, tôi sẽ cách chức anh, cho anh làm “lộng thần”, cả ngày chỉ cần nói những lời xuôi tai cho tôi nghe là được.”

“Đây không phải là lời xuôi tai, mà là nói thật.” Hắn chợt thấp giọng “ Cô có tin không, nếu tôi thực sự nói ngọt, thì còn hơn thế này nhiều?”

Đây là sao? Quyến rũ cô à? Cô cự tuyệt, đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp trừng lên theo dõi hắn.

Trong chớp mắt, Từ Hách Quân lại nở nụ cười, thật sự quá xảo quyệt!

“Cuối tuần là sinh nhật tôi, nhà tôi chỉ có tôi với con tôi thôi, hôm qua tôi đã bàn với nó rồi, Hạo Hạo nói là có thể mời mẹ nuôi đến dự, không biết mẹ nuôi của Hạo Hạo có muốn nhận cái vinh hạnh này hay không?”

Hoàng Thượng Dung vẫn nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng vô thức nở nụ cười, “Hẳn là Hạo Hạo nói!”

“Nó không nói, có điều tôi biết thuật độc tâm.”

“A?” Cái này cô có hứng thú đấy. “Vậy anh nói thử xem tôi đang nghĩ gì?”

Hắn đặt hai tay lên thái dương, nhíu mày lại, làm bộ đang phi thường tập trung. “Tôi thiếu công lực, không đọc được ý nghĩ của cô, có điều, tôi biết được một cái bí mật trong lòng cô.”

“Nói nghe xem nào.” Cô vẫn cười, nhưng không tin lời hắn.

Từ Hách Quân lắc lắc đầu ngón tay. “Không, tôi không nói được, vì bí mật này của cô chính là lừa tôi.”

“Nghĩa là sao?” Rốt cuộc là hắn có biết đọc ý nghĩ thật không? Cô bị hắn làm phân vân.

Hắn buông tay nói: “Đấy là bí mật của cô, cô phải biết rõ hơn tôi chứ!”

Hoàng Thượng Dung nhướng mày. Cô có không ít bí mật, trong đó có một cái đúng là giấu giếm hắn, thế nhưng, kiểu kết luận này của hắn quá chung chung, vậy nên trực tiếp bắt thóp.

“Cái quỷ!” Cô làm mặt quỷ. “Tôi hoàn toàn không tin anh đâu.”

“Tốt nhất là cô tin tôi đi!” Hắn ném cho cô một cái hôn gió cực kỳ sến sụa, thu lại giấy tờ các loại trên bàn, rồi ra khỏi phòng.

Người này, tuyệt đối không dễ bắt nạt như bề ngoài đâu! Cô thầm nghĩ

*

Người lạnh quá, đầu đau quá!

Hoàng Thượng Dung mở mắt, phát hiện mình đang ở trong phòng tắm, nửa người dưới gần như ngâm trong bồng, nước trong bồn đầy đến ngang lưng bồn, ngập bụng cô, cô khẽ nguyền rủa, “Nhất định lại là chúng nó làm!”

Từ bồn tắm đứng lên, cầm khăn tắm lau khô tóc, may, bây giờ là mùa hè, nếu như mùa đông chúng nó còn dám đùa cô cái kiểu này, cô nhất định đốt một phát tam vị chân hỏa cho chúng nó cháy rụi hết – đương nhiên cũng phải trả giá lớn, cô sẽ rát cổ khô họng, liên tục ba ngày không phát ra được tiếng nào.

A, bây giờ mà có Từ Hách Quân ở đây thì tốt.

Tên kia rõ ràng là phàm nhân, sao lại đầy người phúc trạch bao bọc đến mức gần như thần phật khắp trời chu đáo dạo qua đầu hắn thế? Chỉ cần có hắn ở cạnh, những thứ bệnh trạng ốm đau phiền phức này đều toàn bộ không cần thuốc cũng khỏi hết, cho nên, đây tuyệt đối không phải lỗi của nàng, khi mà công ty sắp xếp trợ lý, giữa mười tám người, cô lại chọn hắn mang về công ty mình dùng.

Lúc đầu cô cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy cà phê hắn pha đặc biệt ngon, chỉ cần một cốc nhỏ, uống xong, lập tức cảm giác cả người thoải mái, thần thanh khí sảng, cảm giác nặng nề cả ngày lập tức biến mất hoàn toàn, tiếng động lao xao phiền toái cũng nhạt đi rất nhiều, khiến cho cô có thể thỉnh thoảng được tận hưởng cuộc sống thanh nhàn của một người bình thường.

Cô chú ý thấy bên cạnh Tô Tiểu Đại có hai đứa bé đi theo, mà mỗi khi Từ Hách Quân xuất hiện, chúng nó sẽ tự động biến đi mất, vậy nên Tô Tiểu Đại bị hắn hấp dẫn là do như thế sao? Cô có thể cảm nhận được, từ sau khi Tô Tiểu Đại chia tay với Từ Hách Quân luôn cảm thấy buồn bã vô cớ, chẳng qua Tô Tiểu Đại không nhìn thấy thôi, nếu thấy được, chắc chắn sẽ không chia tay Từ Hách Quân như vậy.

Có loại bùa hộ mệnh mạnh thế này đi theo, còn gì hữu dụng hơn!

Thế nhưng, vòng thần phật phù hộ của Từ Hách Quân thực sự sẽ làm người ta nghiện! Hơn nữa còn càng ngày nghiện càng nặng, trừ hưởng thụ cà phê hắn pha, còn có thỉnh thoảng chạm chạm hắn, kéo kéo hắn, vỗ vỗ vai hắn, được như vậy là tâm tình cô sẽ tốt cả ngày, tuy là không đến nỗi lúc nào cũng cười rạng rỡ, nhưng ít ra số lần phát cáu giảm đi, đương nhiên công lực của Từ Hách Quân thì không giảm, chỉ cần sáng một cốc cà phê, chiều một cốc cà phê, đầu cô sẽ không đau nữa, vấn đề là buổi tối thì sao?

Cuối tuần thì sao? Ngày nghỉ thì sao?

Buổi tối, có thể bảo hắn ở lại làm thêm giờ; cuối tuần, có thể lấy cớ đi mua đồ cho con hắn; ngày nghỉ, miễn là… Đành vậy, miễn là cắn răng mà chịu!

Tiếp xúc với Từ Hách Quân càng gần, cô mới phát hiện tính tình mình thực sự không tốt, lại còn không đủ kiên nhẫn, so sánh với cô, hắn thực sự ba phải! Nếu có thể, cô cũng không muốn tức tối đâu, ít ra tức giận là phương thức đạt hiệu quả nhanh nhất, mọi người chỉ cần làm theo cách của cô, nhất định có thể làm được chút đại sự.

Cô là người nóng tính, lúc nào cũng muốn hiệu suất đạt tối cao, người không theo kịp được cô đương nhiên rất khổ, oán hận tự nhiên sinh ra, mà Từ Hách Quân lại rất biết cách khuyên được cô, rõ ràng cũng một việc, người khác càng chỉ trích cô càng cứng đầu, lập tức phát hỏa, một câu cũng không nghe vào, nhưng đổi thành Từ Hách Quân, cô sẽ gật đầu vui vẻ tiếp thu… Là do cách nói khác nhau, hay do người khác nhau?

Thật như vậy thì không ổn, có phải cô có chút không thể phòng bị được Từ Hách Quân không vậy? Lấy quan hệ sếp và nhân viên mà nói, thì có hơi phiền, nhưng nếu là nói về một mối quan hệ bình thường mà nói, như vậy không có gì không tốt…

Không, cô không phải là một người không biết phân biệt công với tư!

Hoàng Thượng Dung ảo não cởi đồ ngủ ướt đẫm, thay sang quần áo khô cho thoải mái. Liên tục ba ngày nghỉ, hôm có chỉ là cả ngày không gặp Từ Hách Quân, không uống cà phê hắn pha, thế mà cô không những đau đầu, còn toàn thân rệu rã, tâm trạng vô cùng không tốt, không, đơn giản là xấu đến cực điểm!

Nghe nói trợ lý điều về các công ty con, nhiều nhất cũng chỉ làm không quá một năm, lần trước Từ Hách Quân tự xin ở lại, lần này, cô phải nghĩ cách gì để giữ hắn lại công ty (pha cà phê) đây…

Nên dùng cách gì đây?

Điện thoại tít tít vang lên, cô nhìn lướt quá, thấy lịch làm việc nhắc hôm nay là sinh nhật Từ Hách Quân, cô sửng sốt, nhớ đến hắn nói buổi trưa ở nhà làm chút đồ ăn ăn mừng, còn tìm cô đến dự — tốt quá, quá tốt luôn, hắn đúng là không quên mời cô, vậy chút nữa cô đến nhà hắn, nhất định phải uống cà phê hắn pha.

Có điều, sinh nhật hắn, tặng gì đây? Cô làm người phách lối thì phách lối thật, lễ nên có thì không thể thiếu, chẳng hạn sinh nhật của nam, nên tặng đồng hồ đeo tay hoặc đồ 3C hẳn là không tệ! Ca vát, sơ mi quá mờ ám, cô không nên tặng.

Hắn giờ là bố trẻ con, phải nuôi con, cô đã đến nhà hắn xem thử rồi, đồ đạc đều là secondhand cả, nếu không phải thì là nhà người ta không muốn dùng nữa chuyển cho hắn, vừa cũ vừa tã, có khi cô nhìn cũng xót, ít ra cũng phải có vài thứ tự mua chứ! Nhưng mà, không hề có cái nào — người này sao tiết kiệm đến mức độ đấy được nhỉ? Nghe nói đệm của hắn cũng là bạn cũ cho, hắn không ngủ quen được — đương nhiên! Đệm vứt đi rồi, dễ chịu làm sao được?

Thần phật phù hộ hắn như thế, hắn là phải cho hắn miệng ngậm thìa vàng mà sinh ra chứ! Sao lại để cho hắn sống như thế hả!

Lắc đầu thở dài, Hoàng Thượng Dung nhớ tới hôm qua xem trên DM, ở cửa hàng bách hóa đang giảm giá đặc biệt bộ đệm, vừa nghĩ ra điều này, cô lập tức nghĩ ra quà sinh nhật tặng hắn là gì rồi. (DM là direct message)

Tên kia thường ngày làm ông bố tốt, nhân viên tốt, vất vả lắm, lúc ngủ cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút.

Mười giờ sáng, Hoàng Thượng Dung nhân lúc cửa hàng vừa mới mở cửa, lập tức đi thẳng lên tầng bảy, chọn trong mấy cái đệm bông và gối đầu, nhân viên cửa hàng tận tình đến hỏi thăm.

“Tiểu thư thích bộ này ạ? Chúng tôi đang có giảm giá đấy ạ!”

“Tôi biết.” Cô chọn được một cái đệm đôi lò xo và một cái đệm nhồi than tre hoạt tính. “Tôi đang phân vân…”

Đệm đôi nằm cực kì thoải mái, nằm xuống là thiếp đi luôn! Nhưng mà, tặng Từ Hách Quân đệm đôi thì ám muội quá; đệm than tre hoạt tính thì không tệ, đệm đơn cũng hợp hắn hơn, nhưng mà, giường nhà hắn là giường đôi, lại đi lắp đệm đơn vào thì kì lắm, hơn nữa cũng không thoải mái bằng đệm đôi…

“Tiểu thư, là một người ngủ ạ?”

“Không, không phải tôi ngủ, là bạn tôi…”

Đến chọn đệm, thường là vợ chồng hoặc là người yêu, độ thân mật quá rõ ràng. Nếu là người độc thân đi chọn, thường là mua cho mình dùng, nếu là tặng người khác —

“Bạn trai?”

“Không phải!” Hoàng Thượng Dung lập tức biến sắc mặt, giọng nói cũng cao lên, dứt khoát phủ nhận.

“A, vậy – cho hỏi người kia là…”

“Một nam, không kết hôn.” Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng hừ một tiếng. Không thể trách cô nhân viên hiểu lầm, ở chỗ này chọn đệm một mình, thật sự là… Ai!

“Vậy… Đệm than tre hoạt tính nhất định cực kì phù hợp! Đông ấm hạ mát, vô cùng dễ chịu.”

“Không, nó không dễ chịu bằng cái đôi kia đâu.”

“Vậy… Mua đệm đôi đi vậy?”

“Nhưng mà anh ấy độc thân!”

Nhân viên cửa hàng cố nhịn giải thích, “Độc thân thì cũng vẫn có thể ngủ giường hai người mà! Có người thích nằm trên giường to được lăn qua lăn lại mà, vả lại, khó nói được sau này người ta có độc thân nữa hay không.”

Ừm, có lý. Hoàng Thượng Dung chọn đệm đôi, đến quầy tính tiền, thuận tiện hỏi, có dịch vụ đưa đến tận nhà đi kèm không.

“Tiểu thư có muốn nhân tiện xem ra trải giường không, khách hàng chỉ mua đệm, từ bộ ra trải giường thứ hai có thể được giảm nửa giá tiền đấy!”

Nửa giá? Máu mua sắm của phụ nữ bị kích thích. Cô xem màu với hoa văn của mấy bộ cũng rất thích, nhưng vừa nghĩ đến là tặng cho Từ Hách Quân, cuối cùng cũng không tránh được lưỡng lự.

Đệm còn chưa tính, nhìn hắn trông nghèo rớt thế, mua cho hắn loại đệm cao cấp thế này hắn cũng phải cười trộm rồi, hắn còn không phân biệt nổi hàng tốt hàng rởm nữa! Nhưng ra trải giường thì không giống, mặc dù chỉ là một lớp hoa văn thôi, nhưng tính kích thích về thị giác vô cùng quan trọng! Nhỡ đâu hắn không thích thì phải làm sao?

“Tặng quà thôi mà! Quan trọng là tấm lòng, nếu không đoán được người kia thích cái gì, vậy cứ theo ý mình mà chọn thôi!” Nhân viên bán hàng nhìn ra cô lo lắng gì, đưa ra đề nghị.

Hoàng Thượng Dung nghĩ một chút, cũng phải, dù sao cũng là cô chọn, Từ Hách Quân có không thích thì cũng đành chịu, hắn đến vải hoa hường thắm của các mẹ cũng mang ra làm khăn trải giường được, chất vải thế này, cho dù hoa văn không hợp ý hắn, hắn cũng chẳng chọn được.

Cứ vậy đi!

Cô chọn một cái khăn trải giường màu lam đậm và một cái màu tím hồng, màu lam đậm là màu quy củ rồi, hắn sẽ nhận, màu tím hồng, thì là cô thích, lại còn càng nhìn càng ưng, trên còn có hình hoa anh đào, nhìn đáng yêu quá… Ừ, cứ giả như hắn không muốn, vậy cô có thể mang về nhà mình dùng…

Đương nhiên nếu hắn muốn, thì tốt.

Giữa trưa, gần mười hai giờ, cô cùng với công nhân vận chuyển đến Từ gia, công nhân lúc đầu còn có chút kinh ngạc, chủ nhân cái bộ giường đệm này sao lại ở khu tập thể cũ thế này, nhưng dù sao, tiêu tiền thì là ông lớn, họ cũng không tiện ý kiến gì.

“Đây, đây là…” Từ Hách Quân thấy một đám người bê một đống cồng kềnh rầm rầm đi vào nhà hắn, hắn mở to hai mặt hỏi Hoàng Thượng Dung đi đầu.

“Quà sinh nhật của anh, chúc mừng sinh nhật, Hách Quân.”

Hắn nhìn người công nhân cuối cùng mang đệm dọn vào phòng, mới thấp giọng hỏi cô, “Cô tặng đệm cho tôi?”

“Đúng thế! Không phải anh nói anh ngủ không được ngon sao?” Cô vỗ vỗ vai hắn — Ừm, cuối cùng cũng được đụng vào hắn.

“Bây giờ anh là ông bố đơn thân, lại phải làm thêm giờ ở công ty để kiếm thêm nữa, phải đối tốt với mình một chút, biết không?”

Từ Hách Quân không phải ngớ ngẩn, cũng biết Hoàng Thượng Dung không phải tiểu nữ sinh cái gì cũng không hiểu, tặng loại quà so với cà vạt sơ mi còn mập mờ hơn thế này, là muốn hàm ý cái gì? Hắn không phải không biết, nhưng hắn không muốn vạch trần, hơn nữa, như tính cách của cô, cho dù có nói thẳng ra, cô cũng không nhận.

“Xin hỏi, đệm cũ có cần thu lại không? Chúng tôi có thể xử lý luôn cho.” Một người công nhân hỏi.

“Tốt quá, làm phiền các anh.” Đó là đệm cũ Húc Hoa cho hắn, giờ đệm mới của Hoàng Thượng Dung nhập chủ, đệm cũ đương nhiên phải quăng càng xa càng tốt!

Trong lúc nhóm công nhân tháo khăn trải giường ra, để đệm cũ sang một bên, Hoàng Thượng Dung tò mò nghiêng đầu nhìn dòng chữ mạ vàng trên đệm… “Bell”… Hửm? Hình như cô đã thấy ở đâu rồi…

A! Không phải ở ngay hàng bên cạnh quầy Simmons cô vừa mua sao! Bell là hãng đồ phòng ngủ không hề thua kém Simmons, giá cao thậm chí có đến ba bốn mươi vạn, rất nhiều phòng ngủ hoàng thất châu Âu hay phòng tổng thống khách sạn sáu sao mới dùng đến loại đệm đẳng cấp thế này, loại này cô mua không nổi, còn Từ Hách Quân lúc ngủ cũng chẳng cảm giác được giá trị của nó, nên hắn cũng chỉ nhìn rồi thôi.

“Cái này, không phải là hãng đệm hàng đầu …” Cô kéo kéo hắn, định hỏi kỹ hơn, nhưng lại bị hắn cắt ngang.

“Oa! Cô còn mua cả khăn trải giường mới cho tôi hả!” Từ Hách Quân vô cùng điêu luyện đánh lạc hướng, cầm hai hộp khăn trải giường trên đất lên, mắt không chớp nhìn “Cô thật chu đáo quá.”

“À, cái này không đáng gì đâu…”

“Cả bộ Simmons luôn! Đời tôi chưa bao giờ dùng đồ gì cao cấp thế đâu!” Hắn vui vẻ ôm vào trong ngực, nói: “Cảm ơn cô.”

Hắn chưa dùng? Thế, thế cái Bell kia là sao? Không lẽ nói, hắn thực sự sống khổ đến mức cả ngày ngủ trên loại giường cao cấp hàng đầu cũng không quen được?

Ặc! Thật là đáng thương!

“Màu lam đậm và tím hồng, anh thích cái nào?” Cô hỏi. “Bọn họ có thể tiện bày luôn.”

“Cô thích cái nào?”

“Tôi?” Sao lại hỏi cô? “Đây là giường anh mà! Hỏi tôi làm gì?”

“Cô thích cái nào thì dùng cái đấy.” Hắn hướng cô cười nhạt, nhưng khóe miệng treo đầy đắc ý. “Loại chuyện thế này, để cô quyết định là được.”

Cười thế này là ý gì? Làm người ta muốn đánh!

Chiếu theo lệ cũ, cô thật sự cho hắn một đấm.

Cuối cùng — “Tím hồng.” Cô nói.
Bình Luận (0)
Comment