Mặc dù không biết đến tột cùng bản thể của người này ra sao, nhưng người ở đây chỉ là một bộ phân thân của hắn!
Thái Hòa lập tức dấy lên lòng cảnh giác, hắn tranh thủ thời gian xông vào trong phòng, tìm kiếm khắp nơi.
Mà cùng lúc đó. Tiếng súng cũng kinh động đến mấy người đang ở dưới đất.
“Hòa Ca!”
“Anh họ!”
“Quái. . . Không phải, đại ca!”
Yuna và Ngô Thanh Vân, cùng với Lý Nhã Phương, thậm chí thằng Tủm, đều lập tức phóng về phía trong lầu…
Mà Thái Tài lập tức lập tức đứng hình ngu ngơ một chút, chờ hắn kịp phản ứng, ở nơi này chỉ còn lại có một mình hắn.
“Tiếng súng vang lên. Ai chết rồi hả? Tên Thái Hòa kia có thể chết rồi hay không vậy hả?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn đột nhiên cảm thấy hơi sung sướng lên.
Bất quá sau đó, hắn lại cảm giác chẳng phải mình hơi lạnh lùng một chút, dù sao có Thái Hòa, mới có bọn hắn hiện giờ...
“Mấy ngày nay ta đủ nhường nhịn đủ tôn trọng đối với hắn! Đi theo hắn nở khuôn mặt tươi cười! Huống chi cũng không phải ta ra tay giết hắn...”
Thái Tài rất nhanh cũng đã thoát khỏi một chút cảm giác áy náy này, trên mặt cũng không nhịn được nữa hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Bộ dáng vẫn phải làm cho đủ đấy...”
Hắn nhìn lên trên lầu một cái. Lập tức chạy vào trong lầu.
Mà lúc này ở một căn phòng nhỏ hẹp trong lầu, truyền đến một thanh âm mạnh mẽ kỳ dị.
“Gràooo…!”
Như là một tiếng gầm nhẹ, hoặc như là nghẹn lấy một hơi say đó gầm ra mạnh mẽ vậy.
Đồng thời từ trong một đống chăn bông biến thành màu đen, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đang ngồi trong đó.
Đôi má lõm thật sâu. Gầy giống như là da bọc xương vậy, giống như bị một trận bệnh nặng vậy.
Từ đó có thể thấy được. Bộ thân thể này, sinh mạng kéo dài không lâu nữa rồi!
“Khặc khặc...”
Hắn bỗng uốn éo xoay lắc cổ, cố gắng dùng tay chống đất chậm rãi bò lên.
“Tinh thần lực của ta đã không có khả năng lại khống chế một bộ phân thân nữa rồi, bởi vì một khi bản thể, bắt đầu thức tỉnh biến dị... Nếu như không phải để cho bản thể nằm với tình trạng ngủ đông, đoán chừng đã sớm vô dụng...”
Trong cặp mắt hãm đi vào thật sâu của Bạch Hải Đường, đột nhiên bộc phát ra một trận thù hận và ghen ghét! Trong ánh mắt của hắn, thì ra có một tia ánh sáng màu đỏ hiện lên!
“Vậy mà giết ta để cứu zombie? Hắn mới là quái vật, bọn hắn đều đáng chết...”
Bạch Hải Đường cầm lên một thanh súng ngắn, sau khi kiểm tra một chút, lập tức mở ra chốt bảo hiểm lên đạn, sau đó đi ra ngoài lặng yên không một tiếng động.
Trong nháy mắt khi hắn mở ra cửa lớn, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng.
Bạn bè của hắn, chiến hữu của hắn, sau khi biết rõ hắn có dị năng này, vậy mà cho là hắn không phải cái người bình thường...
“Bạch Hải Đường, ngươi đừng có lại dùng phân thân rồi, ngươi cũng đã bị ảnh hưởng triệt để rồi nha. Ta biết rõ ngươi đang vụng trộm cắt tay của mình, lấy máu đến uống. . . Ta cũng biết rõ ngươi đang thè lưỡi ra liếm máu tươi của những chiến hữu đã chết đi! Bản thể của ngươi cũng đã biến thành quái vật rồi nha!”
“Nếu ngươi lại không buông bỏ, ta chỉ có thể mạnh bạo ép ngươi phải làm như thế! Nếu không, ta nói cho những người khác...”
“Ngươi không hiểu, bọn hắn cũng không hiểu. Không có ta, các ngươi có thể sống đến hiện giờ hay sao?”
Bạch Hải Đường run mạnh cả người: “Quá lâu không dùng đến bản thể, không nghĩ tới vừa về tới bản thể, những ký ức này lại xuất hiện lần nữa. Thừa dịp ta còn chưa có chết...”
Hắn nhìn sang vị trí sâu trong hành lang. Nơi này là lầu một... Chỉ sợ ai cũng không thể tưởng tượng nổi, bản thể quan trọng như thế, đã bị hắn nhốt ở một căn nhà kho mini trong thang lầu một.
Không gian dưới chân cầu thang chỉ vẻn vẹn rộng không đến hai mét vuông, chính là chỗ giấu kín bản thể hắn...
Mà lúc này, đám người Lý Nhã Phương đã tụ hợp với Thái Hòa, Thái Hòa nói khái quát đơn giản tướng tình huống vì sao Bạch Hải Đường đột nhiên muốn công kích, mặc dù hơi gượng ép, nhưng tóm lại tốt hơn nhiều so với bại lộ thân phận của ba người Lê Bống.
Tình huống cỗ thi thể kia thì không thể gạt được đi đấy, Thái Hòa dứt nói ra khoát dị năng của Bạch Hải Đường, về phần mục đích hắn gọi Thái Hòa đến nói chuyện một mình, thì đã bị hắn tùy tiện ứng phó cho qua chuyện rồi.
“Hiện giờ mấu chốt là tìm được bản thể hắn, ta hoài nghi khẳng định bản thể hắn có tình huống không tốt lắm.”
Thái Hòa nói ra.
“Chúng ta đây tách ra tìm hay sao?” Lão Vương cầm lên súng trường, hỏi.
“Uh!”
Mặc dù đối với phương là một dị năng giả, nhưng dù sao không phải zombie, hơn nữa điểm dựa vào lớn nhất giống lúc trước đã bị giết chết rồi, đoán chừng không có bản sự quá lớn.
Nghĩ tới đây, Trương Hạo Vũ cũng gật nhẹ đầu, kiên quyết nói.
Trong lòng của hắn cũng là rất phẫn nộ đấy, Lê Bống là bạn gái ân nhân, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp...
Người này lại muốn giết Lê Bống hay sao?
Thái Hòa nghĩ thầm bọn họ đều đã trải qua nhiều lần chiến đấu với người sống sót rồi, cho dù đối phương có súng. Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc là không có vấn đề đấy.