Trước mắt mà nói virus thật sự quá quỷ dị quá hung tàn, tại sao có thể là từ một cái phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật Biotech như vậy chui đi ra được?
Chuyện này cũng không tránh khỏi quá coi thường biện pháp an toàn rồi, nếu thật là có người đang tiến hành nghiên cứu loại virus nguy hiểm này, có thể tưởng tượng vị trí tuyệt đối tương đối vắng vẻ, cực kỳ ẩn nấp, đương nhiên tính an toàn cũng hết sức cao cấp.
Hơn nữa virus này, cũng đã tạo thành tai nạn tính toàn cầu nha!
Mà sau khi lão Vương đánh giá thoáng một chút bốn phía, nói ra: “Không rõ ràng lắm, bất quá có lẽ ở đây có thể tiến hành thí nghiệm nguy hiểm gì đó nha, bằng không thì không cần phải cố ý xây dựng ở một nơi vắng vẻ như vậy. Nhưng là nơi rò rỉ ra virus như lời đồng của thằng Tủm... Đó là không có khả năng.”
Hoàn toàn chính xác, chung quanh đều là mảng lớn rừng cây, cũng chỉ có một con đường như vậy, đi ra ngoài rồi.
Người bình thường có lẽ cũng sẽ không cố ý đến gần nơi này, mặc dù đi ngang qua cũng sẽ bị trạm gác ngăn lại, nói không chừng trước kia còn sẽ có trọng binh canh gác đây này.
Thái Hòa vừa nói ra suy nghĩ của mình, lão Vương lại lắc đầu: “Có cảnh vệ là khẳng định đấy, nhưng có lẽ không đến mức trọng binh đâu. Một chi tiểu đội đặc chủng, cũng đã đủ rồi.”
Như thế, trong nước vũ khí hạn chế rất nghiêm khắc, người dân bình thường cũng sẽ không rảnh háng chạy đến loại khu vực này để gây sự.
Thái Hòa sinh sống ở Sài Thành chừng hai mươi năm, cũng chưa từng nghe nói qua khu vực này. Nếu như không phải Thái Tài từng tán gẫu qua với Lý Nhã Phương, đại khái bọn hắn cũng tìm không thấy phòng thí nghiệm này.
Nhưng mà thuận lợi như thế, còn may mà năng lực ghi nhớ của Lý Nhã Phương rất tốt.
“Ta chỉ là ghi xuống một vài tiêu chí thôi, ví dụ như từ nơi này quẹo vào tiến đến nơi nào đấy... Đội trưởng Thái Tài thật ra cũng không biết nhiều, bản thân của hắn cũng chưa từng đi đến nơi này đấy. Ở nơi này có tình huống như thế nào. Rất khó nói ra.”
Lý Nhã Phương hơi lo lắng nhìn mọi người một cái, nói ra.
Ở ngay cửa lớn có một máy quét thẻ ID, xem ra trước kia cần phải có thẻ chứng minh thân phận mới có thể đi vào đấy, bất quá lúc này tất cả mọi người trực tiếp đi vào rồi.
Nói thật lần đầu tiên tới loại “Trụ sở bí mật” này, trong nội tâm Thái Hòa còn hơi tò mò và cảm giác hưng phấn mơ hồ.
Dù sao Hắn vẫn chỉ là người trẻ tuổi nha...
Đáng tiếc vừa ngẩng đầu nhìn quanh khắp bốn phía, cũng cảm giác được bả vai truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
“Cmn, thật là không cẩn thận một tí đã đắc ý quá đà rồi...”
Hắn đau đến thiếu chút nữa thét lên một tiếng thét thảm rồi, còn may tranh thủ thời gian cắn răng nhịn được.
“Không có... Không sao chứ?”
Lê Bống ân cần nghiêng đầu ra, hỏi.
Với tư cách Zombie Lên Cấp. Khứu giác của nàng rất nhạy cảm, động tác mời vừa rồi của Thái Hòa, dĩ nhiên càng làm miệng vết thương xé mở ra một chút ít, đương nhiên máu tươi chảy ra ngoài đấy.
Thái Hòa thở hắt ra, nói ra: “Không có việc gì. Cũng không biết ở đây có nghiên cứu y dược hay không. Kiếm được một chút thuốc kháng sinh loại mới cũng được nha.”
“Muốn tiêm thêm một mũi thuốc tê hay không?” Yuna đối với Thái Hòa thương thế cũng rất để bụng, lập tức đề nghị nói.
Thái Hòa do dự một chút, sau đó lập tức kiên quyết lắc đầu: “Không được, tác dụng phụ của thứ này rất lớn, tiêm nhiều không phải chuyện gì tốt. Bản thuyết minh nói sáu tiếng đồng hồ một lần, hiện giờ mới đi qua bao lâu? Ta còn có thể chịu được.”
Lúc này thằng Tủm từ phía trước xoay đầu lại, cười nói: “Bệnh viện chúng ta. Thứ gọi là thuốc lắc... Á không, thứ gọi là thuốc tê này quả thật là ngoại tệ mạnh, một lọ thuốc tê , có thể đổi lấy quá nhiều đồ vật rồi. . . Chậc chậc.”
Phảng phất hắn nghĩ tới điều gì vậy. Vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm bờ môi.
Ở trong nội bộ phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật Biotech này ngược lại là rất yên tĩnh, cũng không có trông thấy zombie nào, càng không có biến dị thú.
Nếu như không phải mọi người vào trước là chủ, cẩn thận từng li từng tí. Thậm chí cảm giác không thấy nơi này có nguy hiểm tiềm ẩn gì.
“Đã nơi này có cảnh vệ, vậy thời điểm có người biến dị thành zombie. Có lẽ bọn hắn vẫn có năng lực phản kháng hay sao? Như vậy xem ra, ở đây rất có thể là có người sống sót đấy.”
Trương Hạo Vũ cầm một khẩu súng, đi ở sát một bên một cách cẩn thận từng li từng tí, nói khẽ với Thái Hòa.
Tay phải của Thái Hòa không dùng được, lúc này trên tay cũng không có cầm vũ khí gì, dù sao ba người Lê Bống đều vây ở bên cạnh hắn, thật ra hắn mới là người khó bị thương tổn nhất trong nhóm này đấy.
Hơn nữa đã có kinh nghiệm trúng đạn, khi cả team của Thái Hòa đi dọc đường, gần như đều dán vào bụi hoa, như vậy mặc dù trong những tòa nhà cao tầng phương xa có xạ thủ, cũng rất khó ngắm chuẩn xác trúng bọn họ.
Loại khu vực này, có lẽ không tay súng bắn tỉa gì.
“Rất có thể nha.” Lúc này Thái Hòa cũng tỉnh táo tinh thần, mặc dù đã nhận được một ít tình báo ở chỗ Bạch Hải Đường, nhưng trên thực tế không sai biệt lắm so với tình huống hắn suy đoán.