Mà hắn là một người bình thường, muốn hiểu rõ đặc tính virus, vẫn phải là dựa vào một ít giải đáp của nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp.
Ở trung tâm nghiên cứu sinh vật này, có lẽ coi như là một nơi khá có bản lãnh mới đúng, nếu có người sống sót ở đây, ít nhất có thể giải đáp một ít nghi hoặc cho Thái Hòa.
Trương Hạo Vũ thở dài, kỳ vòng đầy mình nói ra: “Nếu có thể tìm được vắc-xin phòng bệnh...”
“Làm sao có thể có vắc-xin phòng bệnh? Thiếu thốn thiết bị, thiếu thốn đoàn đội chuyên nghiệp, thiếu thốn đầy đủ hàng mẫu... Không có cái gì, đi chỗ nào nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh? Nếu thật sự có thể tìm được vắc-xin phòng bệnh, thế giới cũng sẽ không biến thành hình dạng này rồi.”
Thái Hòa nghĩ nghĩ, vẫn không có nói ra lời nói này.
Để cho bọn hắn tạm thời mang một ít hy vọng cũng tốt, trên thực tế, đoán chừng trong nội tâm bọn họ cũng rất rõ ràng với chuyện này.
Loại Vắc-xin phòng bệnh này, nếu có thể tìm được ở đây, khả năng tìm thấy chỉ có thể là con số không.
Lầu số một. Cửa phòng một nhà lầu gần nhất, đính lên một tấm bảng thép.
Từ những gì thấy trước mắt, còn thì không cách nào phán đoán đến tột cùng nơi này đang làm nghiên cứu gì đấy.
“Vào đi thôi.”
Lão Vương cầm súng đi tuốt ở đằng trước, cửa thủy tinh này cũng phải quét thẻ may ra mới đi vào được đấy, bất quá lúc này vừa vặn lưu lại một đường khe hở nhỏ có thể cho một người ra vào.
“Vì sao cảm giác dường như ở đây không có nguy hiểm gì vậy...”
Ngay từ đầu Trương Hạo Vũ còn trốn ở sau lưng lão Vương, nhưng từ sau khi sưu tầm hết một tòa nhà, trái tim hắn đang chạy lên cổ họng cũng từ từ trở về đúng vị trí.
Ở trong lầu số một này đều là văn phòng, bất quá ở nơi này, ngược lại là team của Thái Hòa đã tìm được rất nhiều văn bản tài liệu.
Đại đa số đều là những quyển sách thuật ngữ chuyên nghiệp, Thái Hòa nhìn mà choáng váng đầu nhức óc, sau khi nhìn mãi mà chẳng hiểu được bao nhiêu.
Một phần văn bản tài liệu trong đó, thật ra khiến mọi người đã biết được cuối cùng ở nơi này một phòng thí nghiệm nghiên cứu cái gì.
Phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật Biotech là một chi nhánh nghiên cứu của Sở nghiên cứu Viện khoa học Sài Thành, phương hướng nghiên cứu hình như là sinh vật học tế bào.
Bất quá từ những miêu tả ở trong tài liệu mà nói, dường như nơi này vẫn nghiên cứu rất tạp đấy, bất quá cơ bản đều có liên quan đến nghiên cứu sinh vật.
Thái Hòa nghĩ thầm như vậy xem là đến đúng địa chỉ rồi, nếu thật sự
Nói không chừng chính mình phương hướng chính mình cho ăn chất gel virus là sai lầm, ngược lại sẽ làm chậm trễ sự phát triển của ba người Lê Bống.
Chuyện mấu chốt nhất chính là, hiện giờ phương hướng tiến hóa của ba người các nàng đều bất đồng, Thái Hòa thật đúng là có một chút luống cuống.
Sau khi tiến vào lầu số hai, cuối cùng trên mặt đất xuất hiện một ít vết máu, bất quá lúc trước không có phát hiện bất luận tung tích zombie gì.
Một phương diện khác Thái Hòa cũng chú ý tới, ở đây đồng dạng không có bất kỳ hài cốt nào còn lưu lại.
Zombie cũng sẽ không biết nghiền xương cốt thành tro, càng sẽ không biết được sau khi ăn xong dọn sạch cặn bã, cho nên dọn dẹp nơi này nhất định là con người làm ra đấy.
“Xem tới nơi này thật sự là có người sống sót. Bất quá có khả năng bọn hắn có vũ khí. Mọi người cẩn thận một chút.”
Thái Hòa nói ra.
Lúc này hắn đau đến giọng nói cũng hơi thay đổi, hy vọng ở đây còn có thể tìm được một chút thuốc kháng sinh nào đó nha.
Lê Bống và Yuna mỗi người một bên. Đều đưa tay đỡ hắn, nhất là cặp tay lạnh buốt mềm nhẵn của Lê Bống, lại giống như là chữ thập ghép chặt với Thái Hòa.
Mặc dù lúc Thái Hòa đau đớn khó tránh khỏi sẽ bóp chặt năm ngón tay, nhưng Lê Bống lại biểu lộ như thường, không chỉ không có bởi vậy có một chút kháng cự, ngược lại sẽ lập tức ân cần nhìn qua.
Nhưng trí lực nàng khôi phục có hạn, năng lực diễn đạt cũng không cao, ngoại trừ cặp thỏ trắng dán chặt với Thái Hòa một chút. Muốn làm cho Thái Hòa cảm giác thoải mái một chút ra, phương pháp an ủi khác nàng cũng nói không nên lời.
Ngược lại là Yuna lại nói chuyện liên tục với Thái Hòa, phân tán sự chú ý của hắn.
Mà Ngô Thanh Vân lập tức đi ở phía trước, thanh dao găm quỷ dị trong tay thỉnh thoảng hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo.
Từ tinh thần của nàng chấn động đến xem, thật ra nàng cũng là rất khẩn trương lo lắng cho Thái Hòa đấy.
“À chuyện này, chị đại à, xem ra chị tiến bộ rất lớn nha... Đúng rồi. Mấy ngày nay chị cũng không thích nói chuyện, đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thái Hòa vừa nói một câu, Ngô Thanh Vân cũng xoay đầu lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào Thái Hòa một lúc lâu, lại dời ánh mắt xuống dưới thằng em của Thái Hòa, sau đó nói rất chân thành: “Có câu nói, ta. . . Ta muốn hỏi. . . Hỏi ngươi đã lâu rồi. . .”
“À? Nói đi.”