Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 450 - Chương 450: Bị Đánh Lén

Chương 450: Bị Đánh Lén Chương 450: Bị Đánh Lén

Mà lúc này đang ngược hướng với bọn người Thái Hòa. Một bóng người nửa người nhuốm máu đang nhanh chóng xẹt qua phố dài, nhanh chóng chạy tới phía một tòa nhà cao tầng ở phương xa...

Sau khi khi hao tốn một chút thời gian đến tiệm cơm tình lữ. Thái Hòa phát hiện giờ này khoảng cách công viên trò chơi đã rất gần.

Chắc hẳn khoảng cách Thảo Cầm Viên Sài Thành, có lẽ cũng không phải quá xa.

“Phạch phạch phạch...”

Cửa tiệm cơm có mấy cái nhà mini nuôi bồ câu, chúng không ăn được thịt, ngược lại là không có bị lây nhiễm, Zombie bình thường cũng không bắt được chúng.

Lê Bống ngược lại là rất ngạc nhiên với mấy con bồ câu này, dùng thực lực Zombie Lên Cấp, sau khi nàng nhảy chồm về phía trước, trong tay cũng đã bắt được một con.

“Muốn nướng nó hay sao?” Thái Hòa không khỏi liếm liếm bờ môi, động vật có thể ăn cũng không nhiều nha. . .

“Không. . .” Lê Bống lắc đầu. Nàng nhìn chằm chằm vào con bồ câu này, dường như nhớ ra cái gì đó vậy.

Thái Hòa nhìn chằm chằm vào con bồ câu kia một lát, đột nhiên giật mình.

Nếu như pha loãng virus tới một mức độ nhất định, lại từ từ cho nó ăn, có thể bắt nó biến thành chim bồ câu biến dị hay không?

Sau đó lại xem nó như là con rối zombie, thời điểm dò đường cũng thuận tiện hơn nhiều.

Thái Hòa cảm giác vấn đề lớn nhất của mình hiện giờ chính là tầm mắt quá bị hạn chế rồi, mà chim bồ câu biến dị này có thể bay, tầm mắt có thể cùng cộng hưởng với chính mình, quả thật chính là một radar không trung.

Đáng tiếc những con bồ khác câu đã bị kinh đã bay đi, vật thí nghiệm trước mắt chỉ còn lại có một con này rồi.

“Vậy ngươi lấy đi, trong chốc lát ta lấy ít đồ đến cho nó ăn.” Thái Hòa vừa cười vừa nói.

“Uh!” Lê Bống lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười về phía Thái Hòa.

Bàn tay nàng vuốt ve bồ câu, dường như rất cảm thấy hứng thú đối với loại sinh vật nhỏ này.

Loại biểu lộ này làm cho Thái Hòa lập tức ngơ ngẩn một chút. Hắn rất ít trông thấy Lê Bống lộ ra khuôn mặt tươi cười, chuyện này vốn không có gì, bởi vì trí lực và ký ức của nàng cũng chỉ khôi phục có hạn.

Nhưng lúc này tỏ ra một nụ cười từ trong đáy lòng này, lại làm cho Thái Hòa không khỏi hơi hoảng hốt.

Phảng phất hắn lại thấy được Lê Bống lúc trước... Mau chóng để cho Lê Bống khôi phục toàn bộ ký ức, nụ cười hồn nhiên giống như vậy có lẽ có thể thường xuyên nhìn thấy nha...

Trong nháy mắt Thái Hòa cảm thấy rất may mắn, ngay từ đầu tìm kiếm Lê Bống là ý nghĩa sinh tồn của hắn, sau đó để giúp cho Lê Bống khôi phục ký ức.

Sau đó thì chính là Yuna, Ngô Thanh Vân... So với những người sống sót kia mà nói, bọn họ để còn sống mà cố gắng sinh tồn, trên người Thái Hòa đã nhận được rất nhiều đặc ơn rồi, nhưng đồng thời nội tâm của hắn cũng phong phú nhiều lắm.

Trong nội tâm vừa suy nghĩ, Thái Hòa đã mang theo ba người Lê Bống bước qua cửa thủy tinh vỡ nát.

Đường lớn trước của khách sạn rất thoáng đãng, hơn nữa vừa vào cửa cũng đã có vài con zombies nhào đầu về phía trước.

Cái vòi tinh thần của Thái Hòa khẽ động, tựu lập điều khiển bọn chúng lại.

Những con zombies này lập tức trở nên ánh mắt đờ đẫn, đi tới ngoài cửa sau giúp nhau bẻ cổ “Răng rắc” thoáng một cái, lại nhao nhao co quắp ngã xuống đất rồi.

Thời điểm khảo nghiệm lúc này đúng là lực điều khiển chính xác của Thái Hòa, nếu không con rối zombie tử vong, hắn cũng sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng.

Vừa sắp sửa tắt thở, Thái Hòa cũng lập tức rút lại cái vòi, sau đó lại thu hồi điều khiển con zombie tiếp theo là xong.

Việc này hơi giống như đập chuột chũi loại phiên bản tinh thần, phản ứng hơi chậm một nhịp, đầu óc của Thái Hòa cũng phải đau một lúc lâu.

Ở nơi này vậy mà còn có một bể bơi trong phòng, đáng tiếc bên trong ngâm đầy hài cốt, đến gần cũng có mùi tanh tưởi xông vào mũi.

“Lên lầu thôi, tìm gian phòng sạch sẽ nghỉ ngơi một lát.”

Thái Hòa vừa nói, vừa ngoặt lên bậc thang, nhưng mà hắn vừa bước lên lầu hai, một đạo bóng đen cũng bỗng nhiên từ phía trên phóng xuống dưới.

Cũng may thân thể của Thái Hòa sau khi trải qua tăng trưởng, độ nhanh nhẹn rất cao, hắn chống lan can nhảy tới một cái, vừa vặn rơi xuống phía dưới.

Bóng đen kia phát ra một tiếng gào thét trầm trầm, vậy mà cũng từ trong khe hở thang lầu phóng xuống dưới.

“Zombie Lên Cấp hay sao?”

Đôi mắt đỏ hồng kia lộ ra vẻ rất lạnh lẽo, không có loại cảm giác cuồng bạo của zombie biến dị, dĩ nhiên là Zombie Lên Cấp không thể nghi ngờ.

Hắn ăn mặc một bộ đồ vét, bất quá đã sớm trở nên rách tung toé, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu, hơn nữa một bên bàn tay quỷ dị đảo ra phía ngoài, có thể là sau khi gãy xương dị dạng triệt để rồi.

Thái Hòa nghiêng đầu xem xét, áo khoác ngoài của chính mình lại bị cào rách một lỗ hổng, lập tức nổi giận.

Con Zombie Lên Cấp này ngồi xổm trên lan can miệng cười toe toét, như là con khỉ vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Thái Hòa.

“Làm. . .”

“Làm thịt đậu xanh rau má!”

Cũng đã thật lâu Thái Hòa không có bị zombie làm bị thương rồi, không nghĩ tới chủ quan nhất thời vậy mà bị con Zombie Lên Cấp này cào rách quần áo.

Khá tốt chính mình lẫn mất nhanh, bằng không thì bị nó chụp rách da, vậy thì nói không chừng cũng phải cùng nhau gia nhập quần thể zombie rồi.

Vốn tưởng rằng đoán chừng Zombie Lên Cấp trong một mảng lớn khu vực này đều bị loli zombie Cấp Thủ Lĩnh giết sạch rồi, không có nghĩ tới vậy mà còn có một con.

Xem ra cá lọt lưới vĩnh viễn vớt không hết, đoán chừng Zombie Lên Cấp cũng sẽ chủ động trốn tránh Cấp Thủ Lĩnh.

Nếu không có Thái Hòa ở nơi này, nói không chừng con Zombie Lên Cấp này cũng sẽ lén lút rời khỏi nơi này, không dám xảy ra xung đột với ba người Lê Bống.

Bình Luận (0)
Comment