Trên thực tế Thái Hòa rất muốn quay đầu bỏ đi, bất quá nhìn thấy các nàng đều gầy tới da bọc xương, trong nội tâm cũng hơi không đành lòng.
Đây là lần thứ nhất Thái Hòa chứng kiến người sống sót gầy thành như vậy, trước kia cơ bản đều là ở trong loại phim ảnh thiên tai may ra mới có thể nhìn thấy được.
Thái Hòa trong nội tâm hơi do dự một chút, gặp một danh khác nữ người sống sót còn bối rối nhìn mình, không khỏi thở dài.
“Đi thôi, vào xem.”
Không gian bên trong rất lớn, hơn nữa ngăn ra thành rất nhiều gian nhỏ, đoán chừng đều là phòng hóa trang.
Một cỗ mùi ẩm mốc nhàn nhạt chui vào xoang mũi, hơn nữa vừa vào cửa, Thái Hòa đã nhìn thấy ước chừng mười mấy người.
Những người này đều nghe thấy được tiếng thét chói tai, bất quá cũng không dám đi ra xem xét.
Hơn nữa, hơn phân nửa những người này dùng nữ giới chiếm đa số, còn có hai người đàn ông tuổi lớn hơn.
Vừa thấy team của Thái Hòa tiến đến, bọn hắn đều sợ hãi rụt rè lui ra sau hai bước, dường như dáng vẻ rất khẩn trương.
Thái Hòa lập tức nhíu mày, dùng thực lực của những người này không có khả năng chèo chống đến bây giờ.
Cô gái dẫn thái hòa vào cửa lập tức phảng phất nhìn ra khó hiểu của Thái Hòa, thấp giọng nói ra: “Có mấy người đàn ông, bất quá bọn hắn đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi.”
“Từ nơi nào đây?” Thái Hòa nghi hoặc hỏi một câu.
Cô gái chỉ chỉ đằng sau, nói ra: “Bên kia còn có cái cầu nhỏ, an toàn hơn so với cửa chính. Bất quá các ngươi thật sự quá mạnh mẽ, thật không ngờ các ngươi có thể đi đến nơi này, nhất định chết không ít người nha?”
Nàng nửa là cảm khái, nửa là thăm dò tính mà hỏi thăm.
Thái Hòa lắc đầu, nói ra: “Coi như không tệ.”
Không biết tại sao, trong cảm giác của Thái Hòa, cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn về phía mình hơi không đúng.
Không phải cái loại mừng rỡ gặp được người sống sót này, mà là hơi kích động, nhưng ánh mắt lại hơi sợ hãi lùi bước.
Hơn nữa không riêng gì nàng, trong đám người kia, cũng có người lộ ra ánh mắt giống như vậy.
“Chuyện này...”
Một cô gái người sống sót dùng thanh âm run run hỏi: “Có thể... Có thể cho chúng ta một chút đồ ăn hay không?”
Nàng mới mở miệng, những người khác cũng nhao nhao cầu khẩn lên.
Bất quá bọn họ cũng không dám tùy tiện tới gần team của Thái Hòa, nhất là súng tiểu liên sau lưng Thái Hòa, đối với người bình thường thật rất có lực chấn nhiếp.
Dinh dưỡng không đầy đủ thời gian dài, lại bị kẹt vây ở trong khu vực một âm u như vậy, những người này so với nhìn thấy dân chạy nạn trên TV trước kia cũng không khác chỗ nào.
Hơn nữa trên người bọn họ đều có một cỗ mùi hôi chua, cũng không biết bao lâu không có tắm rửa qua.
Đại đa số người trong đó đều bờ môi khô nứt, đoán chừng bình thường có thể uống được cũng không nhiều nước.
“Van cầu các ngươi...”
“Cho chúng ta một chút đồ ăn đi!”
“Ta đã sắp chết đói...”
Một người phụ nữ trung niên đột nhiên tách ra đám người, nàng lôi kéo một cô bé gái, con mắt cô bé kia hãm sâu đấy, nhưng lại vừa hết sức u ám, một chút sức sống cũng không có.
“Ta có thể không xin, nhưng van cầu ngươi, làm ơn cho con gái của ta một chút đồ ăn đi!”
Sau đó, nàng lập tức cúi người muốn quỳ xuống, Thái Hòa tranh thủ thời gian gọi lại nàng.
“Ặc. . .”
Tất cả người sống sót đều ngậm miệng lại, dùng ánh mắt tràn ngập khao khát nhìn về phía Thái Hòa.
Trong một mảnh yên lặng, tiểu cô nương kia sợ hãi rụt rè từ sau lưng phụ nữ trung niên ló đầu ra, giọng nói mềm mại: “Anh ơi, em không ăn, anh cho mẹ em đi...”
Lời này lại để cho Thái Hòa lập tức đau xót trong lòng.
“Chị đại, lấy một ít đồ hộp đi ra.”
Nếu như là người sống sót bình thường, Thái Hòa tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng hoàn cảnh công viên trò chơi Suối Tiên xác thực hết sức không xong.
Khắp nơi đều là zombie, hơn nữa khu vực có thể sưu tập được đồ ăn cũng không nhiều.
Những người này có thể sống đến bây giờ, rất không dễ dàng.
Thái Hòa vừa thốt lời kia ra. Ánh mắt những người sống sót này lập tức trở nên càng tỏa sáng hơn.
Mà khi Ngô Thanh Vân cầm đi ra đồ hộp, Thái Hòa mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là “Con mắt đều tái xanh rồi” .
Những người này nhao nhao xông lại, nhưng lại không dám cách quá gần Ngô Thanh Vân.
“Cám ơn các ngươi!”
“Các ngươi thật sự là người tốt!”
Người lấy được đồ hộp thậm chí vui đến phát khóc, người sau khi bị đói bụng mấy tháng, chưa từng có nếm qua cơm no, loại phản ứng này cũng không khoa trương.
Một mình Thái Hòa đưa hai hộp thức ăn đưa kín đáo cho cô bé kia, lại thuận lấy ra một cái ấm nước đến: “Cùng mọi người chia ra uống đi.”
Tiểu cô gái gật nhẹ đầu: “Cảm ơn anh...”
Vành mắt người phụ nữ trung niên kia hồng hồng nhìn về phía Thái Hòa, nói: “Cám ơn ngươi, cám ơn!”
“Ăn trước đi.”
Thái Hòa đưa mắt nhìn phụ nữ trung niên ôm cô gái ngồi xuống một nơi hẻo lánh. Hai mẹ con dùng hai tay phát run mở ra đồ hộp.
Sau khi cô bé kia vặn chai nước suối uống một ngụm, lại đưa cho phụ nữ trung niên.
Sau khi phụ nữ trung niên uống xong, hơi do dự quay đầu sang liếc nhìn Thái Hòa, sau đó lập tức đưa cho một người khác.
Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có thể nghe được thanh âm ăn uống, mặc dù những người này hết sức kích động. Nhưng thời điểm ăn đều rất chậm.
Đồ ăn đối với bọn hắn đến rất quý giá, mà lại ăn từ từ có thể làm cho cảm giác chắc bụng càng mạnh mẽ hơn.
Nữ nhân kia cũng được chia một hộp thịt, nhưng nàng lại không có trước tiên mở ra đồ hộp, mà là đi tới trước mặt Thái Hòa.
“Ngươi nhất định là quân nhân a, loại đồ hộp này cũng là quân dụng đấy.” Cô gái tràn ngập hiếu kỳ mà hỏi thăm.
“Thật không phải là...” Thái Hòa lắc đầu.
“Ngươi không nhận coi như xong. Tóm lại cám ơn các ngươi, các ngươi là người tốt.”
Cô gái kia hết sức cảm kích nói ra.
“Đừng có lại phát cho ta thẻ người tốt rồi...”
Lời nói thật Thái Hòa rất không quen loại cảm giác này.