Hắn làm không bao nhiêu chuyện tốt, nhưng vừa vặn nghe được câu nói của cô bé kia. Hắn lại cảm giác một nơi nào đó trong lòng mình bị xúc động rồi.
“Đúng rồi, ta tên Bạch Ngọc.” Cô gái cố ra vẻ tươi cười, sau đó đột nhiên giảm thấp xuống âm lượng, nói tiếp.”Các ngươi đã có thể đi vào đi ra, ta nghĩ, có lẽ các ngươi đã tìm được một con đường ra tương đối an toàn a?”
“Xem như thế đi.”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm đấy, zombie ở trên con đường kia đều bị Ca Cao cho dẫn dắt rời đi rồi. Nếu như đám người này muốn rời đi, hoàn toàn có thể dọc theo con đường lúc bọn hắn đến.
Chỉ cần đủ cẩn thận. Tỷ lệ còn sống đi ra là rất lớn.
Bạch Ngọc lập tức lộ ra một chút sắc mặt vui vẻ, xem ra hơi hưng phấn mà không đủ sức vậy.
“Bên ngoài...”
“So với ở đây hơi tốt hơn một chút, có lá gan thì có thể kiếm ăn.” Thái Hòa nói.
“Không có phong tỏa, không có cứu viện hay sao?” Bạch Ngọc hỏi.
Gặp Thái Hòa lắc đầu, ánh mắt của nàng u ám thoáng một chút: “Vậy sao... Bất quá, cũng tốt hơn so với sống ở nơi này. Ngươi có thể đưa chúng ta… Hay không”
“Ta có thể vẽ một con đường cho các ngươi.” Sau khi Thái Hòa nghe được, lại thoáng do dự một chút, tăng thêm một câu, “Nếu như các ngươi có thể chờ, vậy chờ sau khi ta làm xong mọi chuyện, thời điểm khi trở về đường cũ thuận tiện đưa các ngươi ra ngoài.”
“Thật... Thật vậy chăng?”
Bạch Ngọc lập tức che lại cái mũi đang muốn nấc lên, vành mắt cũng lập tức đỏ lên.
“Bất quá, ta chỉ là đưa các ngươi ra ngoài. Bên ngoài có thể sưu tập được rất nhiều đồ ăn, các ngươi cần dựa vào chính mình.”
Thái Hòa nói. Hắn không có khả năng vẫn mãi bảo hộ những người này.
Bạch Ngọc dốc sức liều mạng gật gật đầu: “Đương nhiên! Chỉ cần có thể rời khởi nơi này là được. So với chờ chết ở nơi này, ta tình nguyện chết ở bên ngoài. Bất quá nhờ các ngươi sau khi xong việc thì nhất định phải trở về, nhất định!”
Thấy bộ dạng kích động của nàng, một chút do dự trong nội tâm Thái Hòa cũng lập tức không còn sót lại chút gì rồi.
Chuyện này đối với Thái Hòa mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ, thuận tiện mà làm, nhưng đối với đám người này, lại tương đương với cứu được mạng của bọn hắn.
Thấy Bạch Ngọc liên tục không ngừng chạy thông báo cho người sống sót khác, Thái Hòa không khỏi quay đầu liếc nhìn Yuna.
“Có phải sớm ngươi đã biết rõ bên trong có người hay không?”
Nghe xong câu hỏi của Thái Hòa, Yuna lộ ra một chút giảo hoạt nở nụ cười, nhưng lại không nói lời nào.
Trôi qua một lúc lâu, nàng đã thông báo bàn bạc với toàn bộ những người sống sót, thấp giọng nói: “Ta chỉ là cảm thấy suy nghĩ của bọn họ rất giống với ta, nhưng bọn họ lại nhỏ yếu rất nhiều. Bất quá, lúc trước ta không có cái loại cảm giác này rồi.”
Lời nói này của Yuna hơi không đầu không đuôi, nhưng Thái Hòa lại có thể hiểu được.
Đám người này, rất tương tự với đám bạn học nàng bảo hộ trước kia.
Yuna chạy tới, là muốn cảm thụ thoáng một chút, khi chính mình gặp được người sống sót bất lực, mình còn có thể có loại tinh thần này đạo nghĩa hy sinh không thể chùn bước hay không.
Có thể xem như là một loại va chạm giữa ký ức nhân loại, với ký ức zombie nha.
Nếu như là dưới trạng thái tiểu ma nữ Yuna, chắc chắn sẽ không cân nhắc đến những chuyện này, thật ra chuyện này cũng là một lần va chạm giữa hai mặt nhân cách của Yuna.
Quả nhiên nàng cũng đang chính mình tìm kiếm phương pháp dung hợp, nhưng mà rất rõ ràng, lần này cũng đã thất bại.
“Không sao, không cần cố gắng thúc ép chính mình cứ giống hệt với trước kia đi, ta tin tưởng ngươi vẫn là Yuna, bất kể thế nào biến, đối với ta mà nói đều giống nhau đấy.”
Thái Hòa duỗi ta nắm lấy cổ tay Yuna, nói.
Có lẽ Yuna trạng thái hiện giờ, sẽ là trạng thái Lê Bống sau này cũng không biết được, lời nói này của Thái Hòa chính là nói với Yuna đấy, cũng là nói với Lê Bống đấy.
Về phần Ngô Thanh Vân, thật ra Thái Hòa quen thuộc với nàng, cơ bản chính là bắt đầu từ khi nàng đã trở thành Zombie Lên Cấp đấy, cho nên hắn chị đại trong trường trong ký ức của hắn, cũng chính là chị đại zombie.
Yuna nghiêng đầu liếc nhìn Thái Hòa, sau đó ngẩng đầu lên, không hề nao núng mà bóc bên hông của Thái Hòa thoáng một cái: “Ngươi quá buồn nôn rồi.”
“Cái gì? Ta chóng mặt, ngươi dám nói ta buồn nôn! Xem ta... Trừng phạt ngươi như thế nào.”
Thái Hòa sững sờ, sau đó lập tức lộ ra một chút sắc mặt tức giận.
Khó được thâm tình thoáng một chút, cho dù buồn nôn cô nàng này cũng nên phối hợp một lần nha.
“Ngươi dám thu thập ta, ta sẽ để cho chị đại và chị Lê Bống thu thập ngươi.”
Đối với uy hiếp của Thái Hòa, cơ bản là Yuna không để ý, thậm chí nàng chủ động kéo Lê Bống đi qua, nói.
“Cmn khẳng định các nàng nghe ta đúng không! Đúng không Lê Bống?”
Lê Bống không rõ đang nói gì cho lắm, nhưng vẫn gật gật đầu, nhưng lúc Thái Hòa nhìn về phía Ngô Thanh Vân, nàng lại chủ động chậm rãi đi tới bên người Yuna.
Thái Hòa mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Đây là cái éo gì vậy? !”
Ngô Thanh Vân rì rì mà nói: “Ngươi là đối tượng giao phối, Yuna là tỷ muội, các ngươi không giống nhau. Ngươi là nhân loại, Yuna là đồng loại, Yuna lại được một điểm. Một điểm so với hai điểm...”
“… Chị đại, trí nhớ của ngươi đã dung hợp xong rồi hay sao?” Khóe mắt của Thái Hòa run rẩy một trận, không nhịn được hỏi.
Ngô Thanh Vân mở trừng hai mắt về phía Thái Hòa, nói: “Không có, bất quá ta vừa mới bắt đầu nhớ..., trước kia ta biết ngươi đấy.”
“Cái gì?”
Lời này ra ngoài dự tính của Thái Hòa, hắn vẫn cho là Ngô Thanh Vân có ấn tượng với hắn, là vì hắn vô tình trong bối cảnh ảnh chụp trong ví của nàng.
“Uh, ta nhớ được thời điểm lúc lễ khai giảng học sinh mới nhập học, ngươi đi ở phía trước ta, không cẩn thận giẫm lên ống quần của một cô gái. Sau đó nàng té sưng cái mũi...”
Ngô Thanh Vân nở ra một nụ cười nhàn nhạt, “Đó là chủ nhiệm lớp ma quỷ của chúng ta.”