Hai mươi hộp thịt hộp đối với Thái Hòa cũng không quan trọng gì, nhưng đối với đám người này nhưng lại ý nghĩa phi phàm.
Thấy những người này vô cùng cảm kích nhìn mình, trong nội tâm Thái Hòa cũng hơi ít than thở.
Mặc dù hắn cũng không xem cứu người là nhiệm vụ của mình, thậm chí rất chán ghét những cái người dựa dẫm vào người khác xem như là chuyện đương nhiên, nhưng thuận tiện trợ giúp thoáng một chút những này phụ nữ già yếu và trẻ em vẫn là có thể làm đấy.
Trong suy nghĩ của hắn cái loại báo thủ này có năng lực tự cứu, lại hết lần này tới lần khác ký sinh ở trên thân thể người khác, thậm chí không cho là nhục ngược cho rằng quang vinh.
Những người này đã không có năng lực tự cứu, cũng không có xem chuyện Thái Hòa cứu trợ là nghĩa vụ.
Trên thực tế nếu như không phải Bạch Ngọc ngăn cản, dường như bọn hắn cũng dự định đi tới cảm ơn một lần.
“Đúng rồi, những người sưu tập ra đồ ăn đấy, đều là những người nào?”
Đợi sau khi Bạch Ngọc và những cái người sống sót kia bình tĩnh lại, Thái Hòa lập tức thăm dò hỏi nàng.
Bạch Ngọc thoáng do dự một chút, nói: “Trước kia cơ bản là tất cả đàn ông con trai trong đội ngũ đều phải đi đấy, bất quá ba tháng trước dời đến nơi đây, chết rất nhiều người. Những người ngươi nhìn thấy bây giờ, vẫn chưa tới một phần ba tổng số người lúc ấy đây này...”
“Hai người dẫn đội, là nhân viên công tác ở đây, bọn hắn rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Bất quá bọn hắn sưu tập được cũng không nhiều đồ ăn đấy, hơn nữa phải ưu tiên cam đoan khẩu phần lương thực của bọn hắn mới được...”
Thái Hòa gật nhẹ đầu, cách làm này rất bình thường.
Vốn đồ ăn chính là bọn họ sưu tập đến, sức lao động chủ yếu lại không ăn no, nào có sức lực lại sưu tập càng nhiều đồ ăn nữa.
“Để dời đến nơi đây chết nhiều người như vậy? Trước kia các ngươi trốn ở nơi nào? Có tất yếu phải di chuyển hay sao?”
Thái Hòa nhíu mày, hơi nghi hoặc mà hỏi thăm.
Xung quanh đây cũng không thể tìm nơi càng thích hợp sưu tầm đồ ăn hơn. Nếu như chỉ là vì an toàn. Đoán chừng trong công viên trò chơi có không ít khu vực như vậy mới đúng.
Chết hai phần ba người. Chỉ là vì đổi lại hoàn cảnh tránh nạn không sai biệt lắm hay sao?
Ánh mắt của Bạch Ngọc thoáng chốc trở nên rất ảm đạm, nàng thấp giọng nói: “Không làm như vậy, lương thực như thế nào đủ...”
“Beng...g!”
Thanh âm lon đồ hộp rỗng rơi xuống đất lập tức truyền đến, Thái Hòa theo tiếng nhìn qua, phát hiện là một cô gái đi khá gần bọn hắn.
Toàn thân nàng đều đang phát run, thấy Thái Hòa nhìn qua, lập tức tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống nhặt lên lon đồ hộp.
“Em gái của nàng chết trên đường rồi...”
Thanh âm của Bạch Ngọc ép xuống thấp hơn.
Thái Hòa nghe được trong nội tâm hơi nhói lên một cái, mặc dù loại chuyện này cơ bản chính là chuyện thường...
Bất quá nhìn ra hai gã đàn ông đầu lĩnh cũng là nhân vật hung ác. Vì giảm bớt nhân khẩu, tiết kiệm khẩu phần lương thực, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được.
Bạch Ngọc nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ theo chân bọn họ đi khỏi nơi này đấy. Không có người nào chịu nguyện ý bị vây chết ở nơi này đấy. Chờ lúc các ngươi trở lại, ta sẽ chờ các ngươi ở cửa phòng.”
“Ặc. . . Vậy được rồi.”
Dùng tiến độ của Thái Hòa hiện giờ, buổi chiều có thể quay trở về.
Lúc team của Thái Hòa rời đi, ngược lại là Bạch Ngọc muốn tiễn đưa hắn, bất quá bị Thái Hòa từ chối.
Ca Cao vẫn còn ở đầu cầu đây nè, sự đoán chừng hiện hữu của nó có thể dọa đến những người sống sót bình thường này phát khiếp.
Những người sống sót khác đều đứng lên, cô bé gái kia nhút nhát e lệ đi tới hỏi: “Anh ơi, chị ơi. Các ngươi thật sự sẽ trở về sao?”
Thái Hòa cười cười, nói: “Thật sự. Nếu ngươi là có hành lý gì. Trước hết thu thập xong đi.”
Cô gái nhỏ ngây ngốc một chút, sau đó quay đầu cầm tay phụ nữ trung niên: “Ta chỉ có mẹ thôi.”
Sau đó, nàng còn nở một nụ cười lên.
“Vậy thì mang theo mẹ ta nha, đến lúc đó cùng đi.”
Thái Hòa thoáng do dự một chút, duỗi sờ lên đôi má cô gái nhỏ.
Những người sống sót khác mặc dù bọn họ không có nói lời nào, nhưng so với thời điểm Thái Hòa vừa mới nhìn thấy bọn hắn, tinh thần lại có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Một người khi đã có hy vọng, thần thái trong ánh mắt cũng hoàn toàn bất đồng rồi.
Bất quá chuyện ai cũng không có chú ý tới chính là, trong đám người có một cô gái tướng mạo coi như xinh đẹp, ở thời điểm này lại siết chặt nắm đấm...
Đợi team của Thái Hòa đi rồi, nụ cười trên mặt Bạch Ngọc lúc này mới biến mất từng chút một.
Nàng liếc nhìn mọi người chung quanh, thấp giọng nói: “Vội vàng ném bỏ vỏ đồ hộp đi nhanh lên.”
Một người sống sót trước tiên phục hồi tinh thần lại, đem bên trong ném cái hộp ra bên ngoài cửa sổ nhỏ.
“Phù phù.”
Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến thanh âm lon đồng hộp rỗng rơi xuống nước.
Những người sống sót khác cũng học theo, thậm chí ngay cả cô gái nhỏ cũng đi qua nhón mũi chân, dùng sức ném đi ra cái hộp.
“Trong chốc lát bọn hắn trở về, ta biết rồi, mọi người chớ khẩn trương. Lần này là cơ hội tốt, bọn hắn sẽ không bỏ qua đấy.”
Sau khi Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người ném đi cái hộp, mới nói.