Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Khiếp Đảm

Chương 496: Khiếp Đảm Chương 496: Khiếp Đảm

Lúc này một tay Thái Hòa đã nắm lấy Dương Thiên Tân, sau đó dùng sức quăng ra phía sau.

Giống hệt với cô gái kia, hắn cũng đập nặng nề lên trên lan can, lập tức kêu lên một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Tiếng thét này quanh quẩn ở trong đại sảnh biểu diễn trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy hết sức chói tai.

Một thanh đao ngắn ném đến bên người cô gái này: “Chuyện có thể tự làm, cũng đừng để cho người ta hỗ trợ.”

Nàng sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui vẻ cầm lên thanh đao ngắn, đưa mắt nhìn sang Dương Thiên Tân.

Lúc này toàn thân Dương Thiên Tân cũng bị gãy xương nhiều chỗ, một cánh tay gãy đi, cơ bản không có bất luận năng lực phản kháng gì.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái bị hắn xem thường, giống như tử thần chậm rãi bò về phía hắn.

Hắn biết rõ, dù là cô gái này chống một hơi cuối cùng, cũng nhất định sẽ giết chết hắn.

Lâm Chí Khanh cầm theo dao phay muốn đi ngăn cản, nhưng Thái Hòa lại không hề nao núng chắn trước mặt hắn.

Thái Hòa không có trực tiếp ra tay giết Dương Thiên Tân, nhưng phương pháp chết như vậy với hắn mà nói có vẻ như thích hợp hơn.

Về phần theo như lời Thái Hòa giúp cô gái nhỏ đánh trở về... Hắn đã làm xong.

Dương Thiên Tân bị đánh tới rất thảm, thảm tới chỉ có thể tru lên thống khổ, nhưng cơ bản không nhúc nhích được.

“Đừng tới đây, Trương Khiết ngươi đừng tới đây...”

Nhìn thấy cô gái ngày xưa bị chính mình sỉ nhục đủ kiểu nắm đao ngắn đi tới gần chính mình, vậy mà Dương Thiên Tân cảm thấy sợ hãi thật sâu!

“Thời điểm lúc ta xin ngươi buông tha ta, ngươi là trả lời thế nào ta sao?”

Trên mặt Trương Khiết chậm rãi nở một nụ cười đứng lên thể, hai tay nắm chặt đao ngắn.

Toàn thân Dương Thiên Tân đều run rẩy không ức chế nổi, mặt xám như tro.

Mặc dù biết đối phương không có khả năng buông tha chính mình. Nhưng Dương Thiên Tân vẫn không khống chế nổi nói: “Đừng giết ta...”

Cầu xin tha thứ với một cô gái yếu đuối mà hắn đã từng xem thường nhất. Trước kia Dương Thiên Tân nằm mơ cũng không nghĩ qua.

Nhưng lúc này bản năng cầu sinh. Nội tâm khiếp đảm, lại làm cho hắn cầu khẩn, nước mắt giàn giụa, cực kỳ mất mặt.

“Ngươi nói, loại con gái chẳng làm được gì giống ta, trời sinh nên bị ngươi sỉ nhục!”

“Lúc kia ta cũng đã từng nghĩ, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi! Tên súc sinh này! Tạp chủng!”

Nàng thoáng kích động kêu lên một tiếng, hai tay nắm chặt đao ngắn. Đâm mạnh mẽ xuống bụng dưới của Dương Thiên Tân!

“Ah!”

Dương Thiên Tân lập tức thét lên một tiếng thét thảm, máu tươi lập tức phún ra, tung tóe lên gương mặt Trương Khiết.

Mãi cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Dương Thiên Tân biến mất, Trương Khiết mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt của nàng có hưng phấn, có kích động, nhưng mà có một chút mờ mịt.

Nhìn thấy Dương Thiên Tân trừng lớn hai mắt, đã tắt thở, Trương Khiết thoáng chốc buông ra đao ngắn.

Nàng thở hổn hển từng hơi thở nặng nhọc, sau đó từ từ bò lên hai bước. Dường như còn hơi không dám tin tưởng chính mình thật sự chính tay đâm kẻ thù.

Sắc mặt của Lâm Chí Khanh phức tạp nhìn về phía xác chết của Dương Thiên Tân, lúc này tính luôn hắn. Còn thừa lại ba người sống sót.

Nhưng hai người khác đã sớm trốn đi rất xa, sợ cuốn vào trong đó.

Cảnh tượng hiện giờ, hoàn toàn biến thành một đấu hai.

Nhưng đừng nói một đấu hai rồi, 1 đấu 1 hắn còn khó có khả năng là đối thủ của Thái Hòa.

Trong nội tâm Lâm Chí Khanh đang liên tục mắng to, người trẻ tuổi không biết từ nơi nào tới đây thật sự quá mạnh mẽ!

“Mặc dù ta không biết Dương Thiên Tân đắc tội ngươi như thế nào rồi, nhưng hắn cũng đã chết, chúng ta cũng không cần phải đánh nữa được không?”

Chết cũng đã chết hết, đương nhiên Lâm Chí Khanh sẽ không ra mặt cho Dương Thiên Tân rồi.

Trước kia hắn không chết đối với Lâm Chí Khanh mà nói, là đồng bọn mạnh nhất, nhưng sau khi chết thì ra là một cỗ thi thể râu ria mà thôi.

Báo thù cho một cỗ thi thể, đối thủ còn là một tên mạnh mẽ như vậy, Lâm Chí Khanh sẽ không làm loại mua bán lỗ vốn này.

“Ah? Ngươi muốn cứ như vậy cho qua hay sao?”

Thái Hòa cười lạnh một tiếng, nói ra.

“Ngươi còn muốn thế nào?” Lâm Chí Khanh nhíu mày.

“Mới vừa rồi ngươi đối ra tay với ta, chỉ đơn giản như vậy là cho qua hay sao.”

Thái Hòa giơ lên đường đao trong tay lần nữa.

Mới vừa rồi đối phương không chỉ nhúng tay, hơn nữa từng chiêu từng chiêu đều trí mạng, nếu như không phải thực lực Thái Hòa mạnh mẽ, sớm đã bị chém chết rồi.

Đã hạ tử thủ với hắn rồi, còn muốn làm xem như chuyện gì đều không có xảy ra, nào có chuyện tốt như vậy.

“Ngươi muốn Đồng Đồng hay sao? Hay là Trương Khiết? Ngươi cũng có thể mang đi nha. Chúng ta đều là người ở cùng một khu trò chơi Suối Tiên, không cần phải huyên náo quá đáng như vậy a.”

Lâm Chí Khanh hơi khẩn trương nói.

Hắn đã nói năng lộn xộn rồi, bởi vì khi sát cơ Thái Hòa khóa chặt, áp lực trong nội tâm của hắn thật sự quá lớn.

Hiện giờ đầy trong đầu hắn chỉ muốn bảo vệ tánh mạng, thậm chí không có cẩn thận cân nhắc lời của mình sẽ sẽ không khiến cho Thái Hòa càng phản cảm lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment