Chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây, một đoàn người đang yên lặng xuyên thẳng qua công viên trò chơi Suối Tiên.
Một đám người sống sót sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu bọn họ đi ở cuối cùng, sắc mặt của bọn hắn từ vừa mới bắt đầu thấp thỏm lo âu, đã biến thành kích động và hưng phấn.
Ngoại trừ một ít zombie ra, bọn hắn dọc theo con đường này cơ bản không có gặp được bất luận vòng vây rất nhiều zombies nào.
Kết quả này làm cho bọn hắn phấn chấn không thôi, đi ra công viên trò chơi dĩ nhiên chỉ là vấn đề thời gian rồi.
Mà tất cả những chuyện này, đều là bởi vì có sự tồn tại của Thái Hòa.
Mặc dù Thái Hòa chỉ là tiện đường, cứu người chỉ là thuận tay giúp đỡ, chính hắn cũng không có xem chuyện này như là chuyện lớn lao gì. Nhưng ánh mắt đám người này đối xử Thái Hòa, đã khác nhau rất lớn rồi.
Kéo bọn hắn một cái lúc bọn hắn tuyệt vọng, cứu bọn họ ra khỏi vực sâu...
Cho những người đang chờ chết này một hy vọng, chuyện này đủ để cho bọn hắn mang ơn với Thái Hòa.
Thái Hòa đi tuốt ở đằng trước còn ôm một cô gái nhỏ, tay kia còn vác lên đường đao.
Đây cũng không phải hắn không muốn buông ra cô gái nhỏ, mà là thể lực đám người sống sót này đều rất kém cỏi.
Thể lực của một cô gái nhỏ đương nhiên là càng kém rồi, vì không kéo chậm tốc độ, hắn đành phải tạm thời ôm nàng.
Nhưng hành động rất bình thường này, vậy mà vì sao vừa tiếp xúc với ánh mắt của ba người Lê Bống, Thái Hòa lại cảm giác mình trở thành yêu râu xanh vậy nè?
Chuyện này nhất định là ảo giác nào đó...
Từ tòa thành ở đảo giữa hồ đi ra, Thái Hòa đã mang theo đám người này vòng gần nửa giờ rồi.
Vừa bởi vì tốc độ bọn hắn tiến lên rất chậm, ngoài ra còn bởi vì Ca Cao đang ra sức dẫn quái ở phía trước.
Để không cho bọn hắn trông thấy Ca Cao. Thái Hòa cố ý mang theo bọn hắn đi vòng vòng trong khu kiến trúc. Dù sao chính là không đi đường lớn. Không đi thẳng tắp.
Ngay từ đầu những người sống sót kia còn tràn đầy nghi ngờ với chuyện này, thậm chí hơi mơ hồ không tín nhiệm với Thái Hòa, nhất là cái kia hai người sống sót thời gian dài đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Nhưng khi khoảng cách bọn hắn đến cửa công viên trò chơi càng ngày càng gần, loại này nghi ngờ này cũng không còn sót lại chút gì, hơn nữa toàn bộ biến thành sùng kính với Thái Hòa.
Mặc dù rất ít trông thấy thi thể, nhưng cái này có thể lý giải vì Thái Hòa cố gắng lách qua những khu vực kia, thì ra là hắn giết vào một mạch từ cửa chính.
Khu vực bình thường chung quanh máu me đều xuất hiện một ít khu trống trải, bởi vì zombie gần đó đều bị thu hút đi qua.
Nhưng chuyện này cũng phải trải qua tính toán chính xác. Xem xét cẩn thận mới được, như team của Thái Hòa nhìn như hành động nhàn nhã, vậy mà cũng có thể hoàn toàn tránh đi đám zombie.
Thực lực Team của Thái Hòa trong lòng bọn họ, đã đạt đến một độ cao khó có thể với tới.
“Hòa Ca. . . Những người này. . . Ngươi muốn mang bọn hắn đến nơi nào?” Lê Bống tò mò nhìn thoáng qua phía sau, sau đó hỏi.
Thái Hòa nghĩ một lát, rồi nói ra: “Đưa bọn họ đến khu vực cách công viên trò chơi khá xa là được rồi.”
Tuy nói không có ý định làm giúp bọn họ quá nhiều, nhưng mà không thể trực tiếp nhét bọn họ ra ngoài cửa.
Nhất là ở dưới tình huống thể lực bọn họ phổ biến còn rất yếu, vẫn phải tìm cho bọn hắn khu vực có thể tạm thời cư trú thì tốt hơn.
Có Ca Cao ở đây, muốn tìm được một chỗ như vậy rất dễ dàng. “Vậy tại sao không giúp bọn họ thêm một thời gian ngắn nữa vậy?” Ngô Thanh Vân lại đột nhiên ánh mắt lóe lên, chen miệng nói.
Nàng duỗi ra ngón tay đi sờ soạng đôi má cô gái nhỏ thoáng một cái. Đồng thời đầu lưỡi vươn ra liếm lấy khóe miệng thoáng một cái. Động tác này làm cho cô gái nhỏ ngây ngốc một chút, sau đó lập tức quay đầu vùi mặt vào trong ngực Thái Hòa.
“Chị đại à. Hù dọa đứa con nít như vầy là không tốt nha...”
Thái Hòa bất đắc dĩ thở dài, sau đó tạm thời để nàng xuống: “Ngoan, đi chăm sóc mẹ em nha.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ chạy về phía người đàn bà trung niên còn đang chống một thanh côn gỗ, Thái Hòa cũng quay đầu nhìn thoáng qua đám kia người sống sót.
Bạch Ngọc vịn Trương Khiết đi ở phía trước, sau lưng lập tức theo sát lấy hai người sống sót lưng vác ba lô kia.
Ngược lại là bọn hắn cũng không có nhàn rỗi, không chỉ phụ trách vác ba lô, còn vịn hai ông lão cao tuổi kia.
“Trên đời này ai cũng sống không dễ dàng. Hơn nữa các cụ có câu một miếng khi đói, bằng một gói khi no...”
Thái Hòa thấp giọng nói ra.
Yuna cười cười, nói ra: “Chuyện này ta nhớ được.”
“Vậy sao? Ta không ấn tượng gì. Là có nghĩa gì?” Ngô Thanh Vân cau mày nghĩ một lát, sau đó lập tức lắc đầu, hỏi.
“Nói thí dụ như, ngẫu nhiên Hòa Ca bị ngươi kéo lấy làm tình, thể lực hắn sung túc, sẽ để cho ngươi cảm thấy rất hài lòng.