Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Thủ Đoạn Làm Quen Vụng Về

Chương 517: Thủ Đoạn Làm Quen Vụng Về Chương 517: Thủ Đoạn Làm Quen Vụng Về

“Trông thấy người cao to kia chưa? Ngoại hiệu hắn tên là ông chú Tom, là một huấn luyện viên đặc chủng hoa kiều, rất lợi hại đấy. Bất quá hắn không có nhiệt tình như ta vậy.”

Cơ bản là Ninh Dương Lan Ngọc không có dự định buông ra Thái Hòa, phảng phất sợ Thái Hòa sẽ chạy trốn vậy.

“Huấn luyện viên đặc chủng hay sao? Nói như vậy...” Ánh mắt của Thái Hòa thoáng chốc dần hiện ra một nét khác thường, “Chẳng phải các ngươi chắc đều là quân nhân hay sao?”

Gã Bảo Liêm kia chen miệng nói: “Ánh mắt của ngươi không sai.”

“Chẳng lẽ...” Thái Hòa còn chưa kịp hỏi xong, người quân nhân cao lớn tên là chú Tom kia đã đi tới phía bên này.

Hắn vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cau mày đánh giá team của Thái Hòa.

Nhất là lúc nhìn thấy ba người Lê Bống, nét mặt của hắn lập tức lộ ra rất không kiên nhẫn được nữa.

“Ninh Dương Lan Ngọc, bọn hắn chính là ngươi cứu đến hay sao? Có lẽ chết đi một ít người hay sao? Xem ra những người kia ngược lại là rất thương hương tiếc ngọc nha...”

Giọng nói của chú Tom rất trầm thấp, hơn nữa giọng điệu cũng hơi lạnh nhạt, nhất là một câu cuối cùng, lại càng tràn đầy dụng ý hàm xúc châm chọc: “Đúng rồi, cái con zombie cao cấp kia như thế nào rồi?”

Ninh Dương Lan Ngọc cười lạnh một tiếng, đẩy Thái Hòa về phía trước: “Ta cũng không cứu bọn họ, chỉ là tới trò chuyện nhỏ mà thôi, thật ra cho dù chúng ta không ra tay thủ bọn hắn cũng có thể xử lý xong. Còn nữa, mấy vị này đều tương đối lợi hại đấy, bọn hắn cũng không có đồng đội khác. Còn nữa, cái con zombie cao cấp kia chính là bị vị Thái Hòa tiên sinh này giết chết đấy.”

Lúc đầu chú Tom chỉ là tùy tiện quét qua Thái Hòa cũng đã mất đi hứng thú, dù sao nhìn qua thân thể của Thái Hòa so với bất kỳ một quân nhân nào phía sau hắn đều quá mức bình thường.

Chớ nói chi là so sánh với hắn gã đàn ông cơ bắp này... Mấu chốt nhất chính là, bọn hắn đều có súng, nhưng Thái Hòa chỉ là cầm theo một thanh vũ khí lạnh lạc hậu mà thôi.

Lời nói này của Ninh Dương Lan Ngọc, làm cho tay của chú Tom vừa móc ra hộp thuốc lá lập tức dừng lại.

Hắn hết sức khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Thái Hòa.

Không chỉ có mình hắn, những quân nhân kia xúm lại tới cũng đều kinh ngạc nhìn về phía Thái Hòa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.

“Không thể nào... Con zombie cao cấp kia chẳng phải đã chạy thoát từ trong tay huấn luyện viên Tom đấy sao?”

“Có thể hay không... Có phải là dị năng giả đặc thù hay không?”

Những lời này lập tức làm nóng lên không khí, ánh mắt củ

đám quân nhân này nhìn về phía Thái Hòa lập tức thay đổi.

“Nếu thật sự là dị năng giả đặc thù, nhiệm vụ lần này sẽ chắc chắn hoàn thành nha!” Một người lính hưng phấn mà nói ra.

“Vận may của chúng ta dường như không tệ nha!” Một người khác cũng phụ họa nói.

“Hỏi trước rồi nói sau, kích động cọng lông...” Một ít người lập tức còn có nghi vấn.

“Này, Vân Sơn, các ngươi nhìn thấy chưa, có phải là dị năng giả đặc thù hay không?”

Có người tiến tới bên người Vân Sơn và Bảo Liêm, thấp giọng hỏi.

“Ặc. . . Ta cũng chú ý zombie thôi... Bọn hắn đánh như thế nào chúng ta đâu có thấy gì đâu?” Vân Sơn bất đắc dĩ giang tay ra, “Bất quá con zombie cao cấp kia thật sự là bị bọn hắn làm thịt đấy, hơn nữa có lẽ chính là người trẻ tuổi này giết.”

Tom nhìn chằm chằm vào Thái Hòa xem trong chốc lát, ánh mắt trở nên hơi nặng nề lên: “Ngươi là dị năng giả đặc thù hay sao?”

Thái Hòa từ chối cho ý kiến giật giật khóe miệng.

Cái biểu lộ này rơi ở trong mắt những người chung quanh này, dĩ nhiên là bị cho rằng là chấp nhận.

Tiếng thảo trầm thấp luận lập tức lại vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Thái Hòa.

“Thật sự?” Tom thả trở về hộp thuốc lá, sau đó rất là trịnh trọng vươn tay ra, “Thật ngại quá nha, mạo phạm mới vừa rồi. Các ngươi rất lợi hại.”

Nhưng Thái Hòa chỉ là nhìn thoáng qua hắn vươn ra tay, hỏi: “Con Zombie Lên Cấp kia. . . Con zombie cao cấp kia là bị ngươi đánh một quyền hay sao? Đánh ở trên con mắt nó đúng không?”

Tom nhìn hắn một cái, gật nhẹ đầu: “Đúng vậy.”

“Ngươi cũng là dị năng giả hay sao?”

“Ha ha, không phải, ta chỉ là quân nhân bình thường.” Tom cười cười, lắc đầu nói.

Thái Hòa trầm ngâm một chút, lúc này mới vươn tay ra, khâm phục từ trong đáy lòng nói ra: “Ngươi cũng rất lợi hại.”

Lúc đầu loại thái độ chỉ để mắt cường giả này của Tom làm cho Thái Hòa hơi khó chịu, bất quá hắn với tư cách một người bình thường, vậy mà có thể đánh một con zombie Lên Cấp...

Cường giả loại này, hoàn toàn chính xác có tư cách kiêu ngạo.

“Tom, ngươi cần phải rõ ràng, bọn họ là ta mang về đến đấy. Tóm lại trước hết đi trụ sở tạm thời, sáng mai bắt đầu tiếp tục hành động. Thái Hòa, các ngươi theo chúng ta cùng một chỗ đi.”

Ninh Dương Lan Ngọc vừa nói, vừa dùng sức nắm lấy ngón tay của Thái Hòa.

Cơ bản đây cũng không phải là thương lượng, hơn nữa ý định mạnh mẽ kéo lấy hắn... Thái Hòa hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Ninh Dương Lan Ngọc.

Như thế nào cô gái này cũng không tránh ngại một chút nào vậy...

Hết lần này tới lần khác những quân nhân này đều bày làm ra một bộ dạng làm như không thấy, ánh mắt Tom càng trực tiếp nắm chặt hai tay hai người lôi tới.

Bất quá Thái Hòa hoàn toàn chính xác tương đối hiếu kỳ với thân phận của đám người này, nếu như hắn không có đoán sai, nói không chừng rất có thể nhóm người này chính là đội tìm kiếm cứu nạn rồi...

Mặc dù không phải, cũng sẽ không kém bao xa.

Bọn hắn nắm giữ tin tức, cũng nhất định nhiều hơn so với những người sống sót khác rất nhiều...

Bình Luận (0)
Comment