Đại đa số cửa hàng ở chung quanh đều bị dọn qua rồi, chỉ có một vài khu vực có khả năng tìm được đồ ăn, Tom mới có thể mang người đi vào tìm tòi.
Đồng thời để tìm được người sống sót, mỗi đi một khoảng cách, Ninh Dương Lan Ngọc sẽ nâng lên họng súng, giữ lại cò súng.
“Pằng!”
Thanh âm súng vang lên thanh thúy, đủ để dẫn ra người sống sót còn đang ẩn nấp ở xung quanh.
Dãy nhà cao tầng trên con đường tối hôm qua, Thái Hòa nhìn ra xa một cái, phát hiện chỉ còn lại có xác tòa nhà này đã bị cháy đến nám đen rồi.
Một ít thi thể khét lẹt còn treo ở trên lan can phòng hộ, mặt mày méo mó, cơ bắp chưa đốt trọi triệt để lõa lồ ra bên ngoài.
Mấy trăm bộ thi thể cháy khét rơi lả tả khắp bốn phía, loại cảnh tượng này vẫn rất kinh người.
“Quả nhiên là hỏa thiêu zombie chính là cách giải quyết bọn nó nhanh nhất, chỉ có điều dẫn zombies và châm lửa đều là một loại kỹ thuật linh hoạt, người sống sót bình thường thật đúng là không làm được.”
Trong nội tâm Thái Hòa thầm nghĩ.
Mùi vị đậm đặc, làm cho Thái Hòa cũng không nhịn được ngừng lại hít thở một lúc lâu rồi, những người sống sót khác lập tức đã sớm che kín cái mũi, thậm chí Hari Won còn che miệng bắt đầu nôn ọe.
Nếu không phải Tom sớm đã từng nói qua tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng lại đợi ai, chỉ sợ nàng đã sớm xông qua một bên ói lên ói xuống rồi.
Nhìn qua điềm nhiên như không có việc gì nhất đấy, ngoại trừ ba người Lê Bống ra, còn có Ninh Dương Lan Ngọc trên mặt nở nụ cười như trước.
Rất nhanh con đường này đã bị tìm tòi hoàn tất, đáng tiếc chính là nửa người sống sót cũng không có xuất hiện.
“Mảnh khu vực này có thể sưu tập được không nhiều đồ ăn lắm, người sống sót không nhiều lắm cũng bình thường...”
Ninh Dương Lan Ngọc hơi thất vọng nói.
Sau khi rời khỏi con đường này. Tom lập tức dựa theo địa đồ, mang đội ngũ đi đến khu vực căn nhà kho công ty y dược này.
Lúc đầu Thái Hòa hy vọng bọn hắn có thể tiện đường mang theo nhóm người Bạch Ngọc kia đấy, nhưng phương hướng này hoàn toàn chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đành phải thôi.
“Hòa Ca. Ngươi có phải đang lo lắng chó cô bé gái kia hay không?”
Yuna một tay vịn vào bả vai Thái Hòa, mái tóc đen thật dài theo rủ xuống một bên vai, phụ trợ cho sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng rồi.
Ngô Thanh Vân bên kia cũng học Yuna động tác bu lại, bất quá nàng chỉ dùng hai tay trực tiếp ôm cánh tay của Thái Hòa. Hai ngọn núi hùng vĩ trực tiếp vây khốn cánh tay Thái Hòa nói: “Ah... Ta nhớ ra rồi, lolicon?”
“Con em gái ngươi nha...” Thái Hòa bất đắc dĩ thở dài, “Ta là một người rất đứng đắn, làm ơn đừng cho người ta nghe thấy được, sẽ ảnh hưởng hình tượng ta được không nào...”
“Hòa Ca...” Lê Bống do do dự dự liếc nhìn Thái Hòa, sau đó thấp giọng nói ra, “Tự trọng nha...”
“... Cmn, lời này là ai dạy ngươi đấy! Tranh thủ thời gian quên...” Thái Hòa tê rần cả da đầu, lập tức kêu lên.
Lê Bống thành thành thật thật gật đầu nói ra: “Yuna giáo đấy. . .”
“Đợi lấy! Xem ta dạy dỗ các ngươi như thế nào...”
Lúc này đội ngũ cũng tiến vào mảnh khu vực phồn hoa kia. Đường đi hai bên chật hẹp tất cả đều là cao ốc. Hai bên đường trong đó, tất cả đều là cửa hàng điện thoại.
“Đầu phố quận nhất nha...”
Thái Hòa thuận tiện quẹo vào đi tìm mấy cái điện thoại. Đáng tiếc mở ra xem xét, lại phát hiện ngay cả điện thoại cũng không thể khởi động lên được.
Nửa năm không đụng tới, những điện thoại ở trong cửa hàng mặt tiền này hoặc là bị phá hủy. Hoặc là pin không còn một chút điện năng nào triệt để.
“Ngươi làm gì đó?” Ninh Dương Lan Ngọc tò mò đi tới hỏi.
Thái Hòa thuận tay quăng ra một cái điện thoại di động về phía bên cạnh, nói ra: “Cất cao giọng hát nha. Rất thuận tiện dẫn zombie đấy.”
Đôi mắt của Ninh Dương Lan Ngọc tỏa sáng: “Đúng vậy nha, sử dụng rất tốt đấy. Đưa di động treo lên trên lầu, sau đó có thể mở nhạc thật lâu, đủ để đưa tới zombies trong cả một con đường rồi! Nhìn không ra ngươi còn rất thông minh đấy.”
“Đáng tiếc, đều không dùng được rồi.” Thái Hòa bất đắc dĩ thở dài.
Bất quá trong lòng của hắn cũng hơi hổ thẹn, biện pháp này thật đúng là hắn đã từng nghĩ qua, nhưng mà đã bị góc độ tư duy hạn chế a, hắn vẫn muốn dựa vào dị năng của chính mình, điều khiển zombie tới bắt tay vào làm máy phát âm nhạc...
“Quả nhiên chỉ cần có thể động não, tóm lại có thể nghĩ ra biện pháp tốt đấy...” Thái Hòa âm thầm nghĩ tới.
Ninh Dương Lan Ngọc xoay người nhặt lên cái cái điện thoại kia, trong nháy mắt Thái Hòa lại nhìn thấy một cặp mông tròn lẳn.
“Nơi này ta có mang theo cục sạc di động, thử xem nha... Ồ, thật đúng là khởi động lên rồi.” Ninh Dương Lan Ngọc lộ ra một chút nụ cười hưng phấn, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Thái Hòa, “Lại thiếu nợ ngươi một nhân tình, cảm ơn nha.”
Số lượng Zombies trên con đường này vẫn rất nhiều, lúc này Tom đang mang người ở sau mấy chiếc xe đánh lén lấy.
Hari Won và những người sống sót khác lập tức núp ở mặt phía sau, yêu cầu của Tom đối với bọn hắn rất đơn giản, nếu như tình huống không khống chế được, cố gắng tự cứu là được.