Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Thù Lao

Chương 556: Thù Lao Chương 556: Thù Lao

Nàng hưng phấn mà nhận lấy, sau đó duỗi nắm bả vai Thái Hòa, giảm thấp xuống âm lượng hỏi: “A, chính ngươi lấy bao nhiêu?”

“Đó là chuyện của ta nha...” Thái Hòa tức giận liếc nàng một cái.

Ninh Dương Lan Ngọc cười nói: “Bất quá ngươi lấy ra 3 phần, chắc chắn sẽ không mua 1 tặng 2 đúng không?”

“Nói nhảm. Ta cũng từng có rồi, súng ống mà nói..., ta muốn một khẩu súng giảm thanh...” Thái Hòa nhíu mày nói.

“Không có.” Ninh Dương Lan Ngọc trực tiếp lắc đầu nói, “Ngươi nghĩ rằng chúng ta có được một kho vũ khí à? Chính là bởi vì tài nguyên thiếu thốn, cho nên mới phải xuất phát về phía Sài Thành đây nè? Như vậy đi, cho ngươi thêm một cái áo lót chống đạn, cũng là trải qua ta cải tạo đấy.”

“Ba cái... Được rồi, hai cái...”

“Chỉ có một cái!” Ninh Dương Lan Ngọc thoáng chốc nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Thái Hòa nói, “Hơn nữa ngươi như vậy đã ép khô hàng tồn của ta rồi!”

“Ngươi còn trẻ, ép không hết nước...” Thái Hòa không hề nao núng nhếch miệng.

“Cùng ta tuổi trẻ có liên quan hệ gì...”

Ninh Dương Lan Ngọc vốn là ngẩn ngơ, sau đó trên mặt lập tức bỗng nhiên hiện ra một quần đỏ ửng.

Thái Hòa lập tức lộ ra một nụ cười thực hiện được: “Thất thần thì sao, cầm đi.”

Cuối cùng đùa giỡn trở về một lần...

Không thể không nói, thời điểm Ninh Dương Lan Ngọc xấu hổ, thoạt nhìn vẫn rất có hương vị đấy.

Mỹ mạo và khí chất của nàng, sớm đã bị tính cách hiếm thấy của nàng lấn át hoàn toàn...

“Lấy ra viên đạn.”

Nhìn thấy Ninh Dương Lan Ngọc dương dương đắc ý tiếp nhận 150 viên đạn, ba người mà Tom lập tức biểu lộ vẻ mặt xoắn xuýt, Thái Hòa không nhịn được hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

“Đánh cuộc nha, ta cá là các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ không tổn hao lông tóc gì, bọn hắn đánh cực các ngươi hoặc là bị thương, hoặc là kết thúc không thành nhiệm vụ.”

Ninh Dương Lan Ngọc cười khà khà, nói ra. Cu Tí và lão Thiết đều lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó cười cười với Thái Hòa, rồi tranh thủ thời gian chuồn đi rồi.

“Cho đến bây giờ ta vẫn không rõ.” Tom hỏi, “Ngươi đã không biết năng lực đặc thù của Thái Hòa là gì, vì sao ngươi khẳng định nhất định bọn hắn có thể hoàn thành như vậy?”

Thái Hòa cũng tò mò nhìn về phía Ninh Dương Lan Ngọc, nhưng chuyện làm cho bọn hắn đều không nghĩ tới chính là, Ninh Dương Lan Ngọc cũng lộ ra một chút sắc mặt sắc mờ mịt: “Chuyện này còn phải hỏi? Đoán mò là ra thôi!”

“... Vội vàng giao ra thù lao đã ước định đây.”

Ninh Dương Lan Ngọc thật đúng là không đoán sai, Thái Hòa hoàn toàn chính xác nghiền ép nàng.

Nhìn thấy Tom cởi bỏ áo lót chống đạn trên người, sau đó cực kỳ đau lòng đưa qua, cũng cảm thấy Thái Hòa không khỏi xấu hổ một chút.

Thì ra thứ này là theo như lời nàng cái thứ hai...

“Tom, cảm ơn nha, trở về ngươi có thể thanh lý rồi lãnh một cái khác đấy.”

Ninh Dương Lan Ngọc cười cười, con mắt cũng hơi híp lại, đưa tay lấy được áo lót chống đạn.

Dường như bộ dạng Tom còn hơi không nỡ, sau khi do dự hai giây mới hoàn toàn buông ra.

Bất quá con mắt không nỡ của hắn vẫn dừng lại ở sau lưng nàng, sau đó đi tới đưa tay vỗ vỗ bả vai Thái Hòa, thấp giọng nói ra: “Dùng cho tốt nha, đây là thứ tốt, đừng tùy tiện làm hư rồi. Quái đáng tiếc đấy.”

Sau khi nói xong, hắn lập tức thở dài, từ từ đi về phía đám người.

“Hắn không có sao chứ?” Thái Hòa nhận lấy áo lót chống đạn, kiểm tra lại cẩn thận.

Kiểu dáng của cái áo lót này. Không quá giống với cái áo lót Ninh Dương Lan Ngọc mặc lúc trước kia.

Rất nhiều túi, tính dẻo dai hơi chút ít hơn một chút, nhưng mức độ nhẹ nhàng vẫn không sai biệt lắm đấy. Sau khi mặc cái áo này, cơ bản không sẽ ảnh hưởng hành động.

“Tom à... Hắn nhớ tình bạn cũ mà thôi. Mỗi loại đồ vật cùng hắn lâu rồi, hắn đều đặt tên, ví dụ như cái áo lót này gọi Mary. Thế nào, rất buồn nôn há? Ta nói như vậy ngươi sẽ trả cho ta hay sao?”

Ninh Dương Lan Ngọc ngồi xuống trước mặt Thái Hòa, hỏi.

Thái Hòa cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sẽ không, ta cảm thấy được Mary đã xem mắt với ta rồi. Cô gái nhỏ này dường như thích hợp ta, cái áo kia của ngươi quá nhỏ một chút, vừa vặn cho các nàng Lê Bống mặt.”

Đối với loại thù lao kèm theo này, Thái Hòa là tương đối thoả mãn đấy.

“Vật tư phù hợp đâu rồi?” Sau khi Thái Hòa kiểm tra hoàn tất. Lại hỏi.

Ninh Dương Lan Ngọc quẹt quẹt khóe môi. Lấy ra một cái ba lô tới. Trực tiếp ném cho Thái Hòa.

“Trong đó có cái gì?” ba người Lê Bống lập tức tò mò đi qua.

“Doanh địa sinh tồn Đại Bàng, tiểu đội thăm dò tìm kiếm vật tư phù hợp và cứu nạn. Bao gồm một cái kính nhìn đêm hồng ngoại. Một cái đèn pin chiến thuật cầm tay, một ít pin. Một sợi dây thừng leo núi, một cái lưỡi lê, và một túi cứu cấp, một bộ quần áo toàn thân không thấm nước, còn có rất nhiều món đồ chơi, lương khô nén.” Ninh Dương Lan Ngọc ở một bên giới thiệu nói, “Những vật này đều lấy ra từ trong doanh địa đấy, không hoàn toàn là vật tư quân dụng, bất quá muốn sinh tồn ở trong thành thị tất cả đều là Zombie, những vật này có thể giúp ích được tác dụng rất tốt.”

Bình Luận (0)
Comment