Trong mắt trái hiện lên vẻ hung ác, cầm theo cái gạt tàn thuốc bay thẳng đến đập xuống đỉnh đầu Thái Hòa, cũng lộ ra một cỗ sát ý.
“Ah!”
Trà Mi lập tức kêu lên một tiếng kêu sợ hãi.
Thái Hòa lại không nhịn được lộ ra một nụ cười lạnh.
Hắn không có giết người. Vậy mà Gã đàn ông ngốc nghếch này còn hung ác hơn so với hắn.
Nhưng mà loại đánh lén này, đối với Thái Hòa mà nói, giống như là một con chó ghẻ kêu gào ở trước mặt lão sói xám vậy.
“Răng rắc...”
Cái gạt tàn thuốc còn cầm trong tay hắn, nhưng Thái Hòa cũng đã đưa tay bóp chặt cổ của hắn.
Hoàn toàn áp chế lực lượng của hắn, làm cho gã đàn ông ngốc nghếch lập tức cảm giác cực kỳ khó thở, hai mắt trừng lớn, lực lượng trên người cũng biến mất từng chút một.
“Xoảng!”
Cái gạt tàn thuốc rơi trên mặt đất, lập tức vỡ thành mảnh vụn.
“Ngươi không thể giết hắn! Hắn là lão đại của chúng ta! Ngươi không thể giết hắn!”
Cô Giáo Thảo đột nhiên kêu lên tiếng ra, đồng thời xông lại muốn giữ chặt Thái Hòa.
Nhưng Yuna mặt mỉm cười cũng đã móc ra liêm đao trong tay. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua. Cô Giáo Thảo lập tức cảm giác được một trận lạnh lẽo thấu xương từ dưới chân chạy lên trên đầu.
Nàng ngây ra như phỗng nhìn lưỡi đao hình loan nguyệt trước mắt. Toàn thân đều không tự chủ được run lên cầm cập.
Nếu như nàng lại thoáng bước nhanh một chút... Ít nhất có thể khẳng định cái mũi của nàng không giữ được.
“Vậy thì sao?”
Thái Hòa lạnh lùng trả lời một câu, năm ngón tay dùng sức mạnh mẽ, sau đó cầm lấy gã đàn ông ngốc nghếch này mà đẩy mạnh lên tòng ten trên vách tường.
“Ầm!”
Gã đàn ông ngốc nghếch nghiêng cổ. Con mắt trừng rất sâu đấy, chậm rãi co quắp rồi mềm nhũn ra.
Đũng quần hắn còn đang phồng lên. Cũng theo đó mà ỉu xìu xuống triệt để.
“Ah! Ah!”
Cô Giáo Thảo lập tức hét rầm lên, đồng thời liên tục lui ra sau vài bước.
Nàng hoảng sợ nhìn vào bọn người Thái Hòa, nói ra: “Vậy mà các ngươi... Các ngươi dám giết người...”
Trà Mi cũng che miệng lại, vành mắt cũng lập tức đỏ lên rồi, hơn nữa lẫn mất rất xa, cơ bản không dám nhìn thẳng Thái Hòa.
Trong nháy mắt Thái Hòa thật đúng là đã có một loại ảo giác chính mình là đi vào con đường trở thành tội phạm giết người...
“Mới vừa rồi hắn muốn giết ta các ngươi không nhìn thấy hay sao?”
Thái Hòa liếc mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào thi thể Gã đàn ông ngốc nghếch một cái: “Mới vừa rồi ngươi nói hắn là lão đại của ai kia mà?”
“Chúng ta... Lão đại của chúng ta đấy...”
Cô Giáo Thảo khẩn trương nấp ở bên cạnh ghế sô pha, nói ra.
Chẳng trách được, đoán chừng hung hăng càn quấy đã quen...
Lúc đầu Thái Hòa còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng các nàng quá mức hoảng sợ, đành phải móc ra tờ giấy kia, đưa cho Trà Mi.
“Đừng... Ngươi đừng tới đây...”
Trà Mi bị dọa tới đặt mông ngồi xuống mặt đất, một người sống sót còn chạy tới chạy lui, cứ như vậy nằm đơ dưới đất rồi, hơn nữa người chết còn là người mình quen biết đấy, dùng lá gan của nàng, chuyện như vậy rất bình thường ở Thành Phố Biên Hòa.
“Được rồi.”
Thái Hòa cũng lười hao tâm tổn trí giải thích, đợi nàng tỉnh táo lại, tự nhiên biết rõ ai đúng ai sai.
Hắn đê trang giấy kia trên mặt đất, nói ra: “Đợi sau khi cái tên... Bô Xì Bo trở về, đưa cái này cho hắn, cũng coi như lời hứa của ta kết thúc rồi.”
Vừa ra đến trước cửa, Thái Hòa lại quay đầu lại nói một câu: “Còn nữa, các lão đại của ngươi hỏi tới, cứ nói với người đó là ta giết, ta là Thái Hòa, sẽ nghỉ chân ở gần đây vài ngày. Muốn báo thù, ta chờ đây.”
Nếu không phải để tránh cho liên quan đến Trà Mi và Bô Xì Bo, đại khái Thái Hòa có thể hủy thi diệt tích hắn.
Nhưng mà học lời kịch trong phim ảnh lưu lại một câu lời nói “Hung hăng càn quấy đến cực điểm” như vậy…, cảm giác vẫn rất thoải mái đấy.
“Hòa Ca, mới vừa rồi ngươi rất khác...” Yuna đi theo sau lưng Thái Hòa, thấp giọng nói ra.
“Cần ngươi nói hay sao.” Thái Hòa liếc mắt, sau đó ho khan một tiếng, “Tự chính mình cũng hiểu được rất khác đấy...”
“nhưng mà chúng ta lúc nào ở tại cửa trước rồi hả?” Ngô Thanh Vân lại nhịn không được tò mò hỏi.
“Xuỵt...” Thái Hòa lộ ra mỉm cười, nói ra.
Đời team của Thái Hòa đi rồi, Trà Mi chậm rãi đứng lên, nhặt lên tờ giấy kia.
Mà Cô Giáo Thảo lập tức trừng to mắt nhìn ra ngoài cửa, đã qua một lúc lâu mới mạnh mẽ vọt tới, một tay đóng lại cửa phòng.
Nàng tựa ở phía sau cửa, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, sau đó nhìn về phía thi thể lão Long Tứ cụt tay.
“Hiện giờ... Làm sao bây giờ?” Trà Mi dùng thanh âm sắp khóc lên hỏi.
Cô Giáo Thảo sửng sốt một chút, sau đó đỏ hồng mắt trừng lấy nàng: “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi hay sao! Chẳng phải đều tại ngươi đem dẫn bọn họ tới hay sao! Hiện giờ còn có thể làm sao, đợi lão đại trở về, ăn ngay nói thật đi!”
“Chuyện này... lão đại kia sẽ đi.,.” Sắc mặt Trà Mi rất khẩn trương.
“Bọn hắn chết chắc rồi.” Cô Giáo Thảo hít một hơi thật sâu.
Trước mắt Trà Mi, lập tức dần hiện ra bộ dạng Thái Hòa, tay của nàng lần nữa bất an xoắn lại với nhau...