Đồng thời bay ngược đi ra, “Khặc” cô gái hộc ra một ngụm máu tươi, thì ra trong đó còn có vài cái răng gãy.
Sau khi nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, Lê Bống hết sức nghiêm túc và nghiêm túc nói ra: “Ngươi. . . Ngươi mắng ai. . . Súc sinh đây này!”
Ba kích liên tục...
Thái Hòa thấy mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Ba người Lê Bống liên thủ, thậm chí một dị năng giả ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cũng bị đánh ngã triệt để.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống mỗi người các nàng đều có ý nương tay.
Nhưng mà người làm cho Thái Hòa cảm động nhất đấy, vẫn là câu nói lắp bắp cuối cùng của Lê Bống kia.
Mặc dù khí thế còn không có, nhưng... Nghe rất ấm lòng!
Cô gái kia không đứng dậy được triệt để rồi. Mà đám người Trà Mi, lập tức là hoàn toàn ngây dại!
Người kịp phản ứng trước nhất là người đàn ông kia, chậm rãi rút ra một thanh trường đao sau thắt lưng.
Nhưng trong nháy mắt ngay khi trường đao sắp bị rút ra triệt để, đầu của hắn đột nhiên chóng mặt thoáng một phát, thời gian phục hồi lại tinh thần. Trước mắt cũng có thêm một người.
Gã đàn ông này quét một cước mạnh mẽ về phía Thái Hòa, tiếng gió vù vù, cùng với tốc độ cực nhanh, lộ ra thanh thế kinh người.
Nhưng không đợi cái chân này đụng phải Thái Hòa, đầu của hắn lại lần nữa đau nhói thoáng một phát, sau đó cả người trực tiếp ngã xuống đất.
Dưới tác dụng của lực quán tính, cả người hắn đều bị ngã văng ra ngoài một cách nặng nề. Cái đầu trực tiếp đâm vào trên khóm hoa ven đường.
Chờ lúc hắn đứng lên đã đầu rơi máu chảy, Thái Hòa vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích như lúc trước.
“Sau không đến.”
Thái Hòa ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Gã đàn ông nổi giận đến khuôn mặt vặn vẹo, một cánh tay phồng lên mạnh mẽ, thật giống như bơm hơi vào vậy, đột nhiên biến thành kẻ cơ bắp.
“Phương diện dị năng cường hóa thân thể... Loại dị năng này thật đúng là hiếm thấy nha...”
“Bùm!”
Ở dưới quấy nhiễu tinh thần của Thái Hòa. Phương hướng gã đàn ông nhào tới bị sai lệch, nắm đấm trực tiếp đánh tới phía vách tường đối diện, sau đó đau đến kêu thảm thiết không thôi...
Năng lực cận chiến mạnh mẽ lên, đối mặt Thái Hòa chỉ cần đứng tại chỗ như vậy. Dị năng giả này thậm chí còn không thể chạm vào ngón tay thoáng một chút, hắn đã bị áp chế toàn diện...
Năng lực của cô gái lúc đầu còn có thể hỗ trợ hắn. Nhưng bây giờ...
“Đệch cmn! Các ngươi có bản lĩnh ra một đấu một với bà!”
Toàn thân cô gái đầy máu, vung vẩy lấy dao chặt thịt rống giận.
Phảng phất trên người của nàng có nhiệt độ cao vậy, ngay tiếp theo cây dao chặt thịt kia cũng trở nên đỏ bừng, một đạo hỏa diễm không ngừng nhảy lên.
Lại là một đạo bóng người thoáng hiện ở sau lưng nàng, nàng vừa mới quay đầu, lại thêm một bóng người khác.
Bóng dáng Yuna xuất hiện ở giữa không trung, tóc dài bay múa, một đôi mắt hơi nhắm lại, bỗng mở ra mạnh mẽ.
Trong ánh mắt trong suốt đỏ ngầu, dần hiện ra một vầng hào quang lạnh lùng như nhìn vào con mồi.
“Chừng nào thì ngươi nghe nói Zombie lại solo với người khác rồi hả?”
Con mắt cô gái bỗng nhiên trừng lớn, nhưng một đạo ánh sáng lạnh lẽo đã chém mạnh mẽ xuống dưới!
Lúc này đây, nàng không thể lại né tránh!
Khi cô gái ngã xuống đất, ý chí chiến đấu của gã đàn ông dị năng giả hoàn toàn bị tan rã.
Hắn biết rõ chính mình không thể nào trốn thoát khỏi ba cô gái đằng kia công kích đấy, cho nên hắn càng công kích Thái Hòa tới điên cuồng hơn.
Nhưng mà chuyện hắn cũng không biết là, khoảng cách khi khoảng cách hắn với Thái Hòa không đến 5m, mặc dù nhìn như không có vật gì, trên thực tế hắn muốn đánh trúng mục tiêu, thì lại vô số cái vòi chằng chịt rậm rạp.
Với Thái Hòa mà nói, người đàn ông này đơn giản chính là đang tác chiến với vô số cái vòi của hắn mà thôi...
Cô Giáo Thảo hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng bị dọa đến run rẩy toàn thân.
“Trà Mi nhất định sẽ trả thù ta đấy, ta nhất định cũng khó thoát khỏi cái chết! Nhưng mà ta không muốn chết, ta không muốn chết!”
Nàng đột nhiên đưa mắt nhìn sang Trà Mi, sau đó một tay mạnh mẽ lấy đẩy nàng về phía người đàn ông này, chính mình lập tức quay đầu bỏ chạy về phía một khu cây xanh.
“Ah!”
Trà Mi đột nhiên ngã văng ra ngoài, lập tức thu hút lực chú ý của Thái Hòa.
Gã đàn ông kia cũng ý thức được đây là một cơ hội, cánh tay mạnh mẽ căn phồng ra, ôm về phía Trà Mi.
Nhưng hắn không ngờ tới, thời điểm trong lúc Thái Hòa hành động, tốc độ cũng không chậm hơn so với hắn.
Một đạo ánh sáng lạnh lẽo chém xuống, gã đàn ông này lập tức kêu thảm một tiếng, mà Trà Mi cũng bị Thái Hòa ôm vào trong ngực một cái.
“Hít hà! Hít hà!”
Tiếng thở dốc vang lên kịch liệt ở bên tai, sắc mặt Cô Giáo Thảo tái nhợt, biểu lộ hoảng sợ dốc sức liều mạng chạy trốn ở trong khu cây xanh.
Cỏ dại rối loạn nhiều lần đều muốn nàng vấp ngã xuống đất, nàng té giãy dụa lấy đứng lên, lại phóng đi về phía trước lần nữa.
Chỉ cần có thể rời xa Thái Hòa, ít nhất còn có thể sống lâu trong chốc lát... Nàng còn chưa muốn chết...