Nhưng cỏ dại ở phía trước lại bắt đầu trở nên thưa thớt, thời điểm lập tức có thể lao ra, một đạo bóng người đột nhiên từ nhảy lên phía sau nàng, nặng nề mà đụng ngã nàng xuống đất.
“Ah! Cứu mạng nha! Chu mày nga! Cha mày ngu!”
Nàng vừa mới giãy dụa lật người dậy, bóng người kia cũng đã nhảy lên trên người của nàng.
“Bô... Bô Xì Bo!”
Khuôn mặt thiếu niên mới vừa rồi nhìn qua còn hết sức mềm yếu, lúc này lại mang theo một chút hung ác.
“Thối... tiểu tử thối! Ngươi muốn làm gì?”
Cô Giáo Thảo trừng to mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Nàng chú ý tới Bô Xì Bo lấy ra từ trong túi quần một cái tuốc nơ vít, nhưng cho tới nay Bô Xì Bo lưu lại ấn tượng cho nàng, chính là nhát gan và nhu nhược.
Cho nên trong lúc nhất thời vậy mà nàng không có có ý thức được nguy hiểm...
“Nếu như không phải ngươi bán đứng ta, bán đứng Trà Mi, còn đổ hết mọi chuyện lên trên người chúng ta, dùng đầu lưỡi buồn nôn của ngươi thêm mắm thêm muối, chúng ta cũng sẽ không thiếu chút nữa bị đánh chết...”
Sắc mặt Bô Xì Bo đỏ lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Chẳng phải nếu ta nói, người chết chính là ta! Thằng ranh con, cút nhanh lên cho bà!”
Cô Giáo Thảo nói xong, bàn tay mạnh mẽ đẩy ra Bô Xì Bo, đồng thời giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, ánh mắt của Cô Giáo Thảo lại đột nhiên cứng lại thoáng một chút.
Cùng lúc đó. Bô Xì Bo suýt nữa bị đẩy ngã thoáng chốc bò lên, giơ mạnh lên cái tuốc nơ vít, dùng sức đâm xuống phía con mắt Cô Giáo Thảo.
“Con đàn bà đê tiện, đi chết đi!”
Thoáng một cái. Hai cái, ba cái...
Máu tươi ấm áp văng đến trên mặt của hắn, nhưng thân thể Cô Giáo Thảo đang run rẩy kịch liệt, kích thích hắn điên cuồng mà lần lượt giơ lên cái tuốc nơ vít. Đâm loạn xạ vào trên mặt của nàng.
“Đã đủ rồi.”
Đột nhiên, một tay của hắn bị cánh tay khác nắm lấy, nhấc hắn lên một cái.
“Ah! Ah! Đi chết đi!”
“Tỉnh lại! Nàng đã bị chết!” Thái Hòa lên giọng, gầm nhẹ nói.
Bô Xì Bo lại phát điên vùng vẫy hai cái, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể Cô Giáo Thảo, trong ánh mắt hung ác thoáng chốc bị thay thế bởi sự sợ hãi, toàn thân phát run bịt miệng lại.
Nhưng khoát tay, hắn đã nhìn thấy bàn tay dính đầy máu tươi, sắc mặt lập tức trắng nhợt. Nôn khan một trận.
“Đừng nôn ra. Giống đàn ông một chút đi.”
Thái Hòa thuận tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn. Đợi sau khi hắn hơi bình tĩnh một chút, lập tức dắt lấy hắn đi ra khu cây xanh.
Đồng thời, một cái vòi tinh thần cũng lặng yên không một tiếng động rụt trở về từ trên thi thể Cô Giáo Thảo.
“Bô Xì Bo. Ngươi không sao chứ!”
Trà Mi đỏ hồng mắt chạy ra đón, khẩn trương mà hỏi thăm.
Bô Xì Bo ngu ngơ một lúc lâu. Mới chậm rãi hồi phục thần trí, nghiêm mặt tái nhợt lắc đầu.
Trong khi trông thấy thi thể gã đàn ông dị năng giả trên mặt đất, trong mắt của hắn đã hiện lên một chút sắc thái phẫn hận.
Nếu như không phải team của Thái Hòa kịp thời ra tay, đoán chừng hắn sẽ bị đạp chết tươi.
“Cám ơn.”
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Thái Hòa, thấp giọng nói ra.
Tiếng cám ơn này dường như đã bao hàm rất nhiều chuyện, Thái Hòa khoát tay áo, ra hiệu không có gì.
Phản ứng bình thản của hắn, dường như làm cho Bô Xì Bo hơi để ý, không nhịn được nhìn thêm Thái Hòa một cái: “Có khả năng với hắn mà nói, đây chỉ là việc nhỏ thôi...”
“Chuyện này... Thời điểm cha của ta chết, thống khổ hay sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thấy dường như bộ dạng Thái Hòa hơi bất ngờ, hắn lại thấp giọng nói ra: “Nếu như hắn còn sống, nhất định chính mình sẽ trở về tới nơi này tìm ta đấy.”
Trước mắt Thái Hòa lại hiện ra bộ dạng lúc Khá Bảnh sắp biến dị, hắn lắc đầu, nói ra: “Khá tốt.”
“Như... Như thế nào ngươi sẽ thật sự chạy đến tìm ta? Cho dù ngươi không đến, cũng không có ai nói ngươi cái gì đấy.”
Bô Xì Bo do dự một chút, vẫn hỏi ra: “Cũng sẽ không gặp phải loại phiền toái này. Mặc dù... Bọn hắn không có khả năng gây ra phiền toái gì cho ngươi.”
Thời điểm nói đến đây, giọng điệu của hắn trở nên hơi thất bại.
Dị năng giả không hề có sức phản kháng trước mặt Thái Hòa, lại làm cho hắn không thể không cầu xin tha thứ trái lương tâm...
Thậm chí ở thời điểm khi bị đòn hiểm, cũng không dám lấy ra cái tuốc nơ vít cất giấu trong túi quần.
Thật sự cũng không biết từ lúc nào, trong nội tâm Bô Xì Bo, đã nảy mầm cực độ khát vọng với lực lượng.
Mà mục tiêu cố gắng của hắn, đúng là Thái Hòa trước mắt.
“Trong khi người khác đương nhiên sẽ không nói ta làm không đúng gì đó, nhưng ta có thể làm cho mình vui vẻ, chuyện này xem như ta làm có giá trị.”
Thái Hòa nhàn nhạt đáp.
“Khục khục, cứ như vậy đi, Zombie trên đường cũng không có, các ngươi có thể yên tâm trở về.”
Thái Hòa khoát tay áo, thuận tay lau đi vết máu trên đường đao, sau đó chuẩn bị quay người rời khỏi.
Nhưng mà đi không bao xa, Thái Hòa cũng hơi bất ngờ quay đầu lại.