Hắn nhìn xem theo Trà Mi và Bô Xì Bo ở phía sau, nhắc nhở: “Các ngươi đi nhầm phương hướng rồi.”
“... Chúng ta không thể trở về rồi.” Bô Xì Bo kiên trì nói ra.
“Vì cái quần què gì? !”
Thái Hòa vốn là sững sờ, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.
Trà Mi lập tức sợ hãi rụt lại thoáng một cái về phía sau, mà Bô Xì Bo lập tức kiên trì nói ra: “Chuyện hai dị năng giả này chết rồi, còn lại mấy người đều không có một chút bản lãnh gì, chúng ta trở về, hoặc là bị bọn hắn xem như là pháo hôi đùa chơi chết, hoặc là cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa xong...”
“Chẳng lẽ... Các ngươi dự định đi theo ta hay sao?” Thái Hòa đột nhiên cảm thấy một chút không ổn.
Bô Xì Bo và Trà Mi liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó hai người đồng thời gật nhẹ đầu.
“. . .”
Biểu lộ của Thái Hòa, thoáng chốc trở nên hết sức xoắn xuýt.
Nhìn thấy dáng người hai người bọn họ nhỏ gầy, nhất là bộ dạng hoảng hồn của Trà Mi, Thái Hòa cũng thật sự không thể trực tiếp vứt bỏ bọn họ.
“Chúng ta có thể giúp ngươi giặt quần áo, giúp ngươi xách hành lý, giúp ngươi quét dọn gian phòng!” Bô Xì Bo rất kích động nói.
“Ờ... Ờ!” Trà Mi cũng tranh thủ thời gian gật đầu, nhưng mà vừa tiếp xúc với ánh mắt Thái Hòa, nàng tựu lập tức lui ra sau, “Nhưng mà ngủ cùng cái gì đấy... Không được...”
“Ta không có biến thái như vậy!”
Thái Hòa liếc mắt, hơi ác ý nhìn thoáng qua bộ ngực gần như có thể gọi là cứng ngắc của nàng.
“Không có hứng thú với trẻ vị thành niên...”
Thái Hòa lại rùng mình thoáng một cái, lắc đầu.
Sau mấy phút đồng hồ, Thái Hòa tốn sức đẩy ra cửa phòng sân thượng, sau đó đi ra ngoài.
Gió lớn làm cho Thái Hòa lập tức không nhịn được đánh rùng mình một cái, mà ở phía sau hắn, còn theo sát chặt chẽ hai cái bóng dáng nhỏ gầy.
“Các ngươi có cần níu chặt ta như vậy hay không đây, ta ở trên lầu này, chẳng lẽ các ngươi lại cảm thấy ta biết bay hay sao?”
Thái Hòa tức giận quay đầu lại rống lên một tiếng, sau đó lấy ra từ trong ba lô cái cái điện thoại kia.
“Lần thứ nhất dùng loại vật này, không nghĩ tới là để giải quyết hai cái đuôi nhỏ này như các ngươi! Vốn ta không muốn nhanh như tiếp tục nhận nhiệm vụ từ bọn họ đấy...”
Thái Hòa tìm một nơi hẻo lánh, lưng vác cái anten điện thoại, sau đó nhấn xuống nút quay số điện thoại.
Mãi cho đến khi thật sự sử dụng, Thái Hòa mới hiểu được theo như lời nói của Ninh Dương Lan Ngọc lúc trước, tín hiệu không tốt đến tột cùng là có ý gì...
“Đậu xanh rau má, tín hiệu này như cục kít vậy... Trời! Sóng đâu rồi!”
Nhìn thấy Thái Hòa cầm điện thoại vừa huơ khắp nơi, vừa rống to, Trà Mi không nhịn được giật Bô Xì Bo một cái.
Đợi sau khi Bô Xì Bo quay đầu, nàng lập tức sợ hãi thấp giọng nói ra: “Hắn đang làm gì thế? Rõ ràng đã đã không tín hiệu nha...”
“Ta nào biết được? Tóm lại, không phát hiện thời điểm hắn đang nói nhân viên quân đội, một bước chúng ta cũng không thể rời khỏi hắn!” Bô Xì Bo nói ra.
“Ở!” Trà Mi cũng gật gật đầu lia lịa không ngừng.
Thái Hòa tìm tín hiệu trọn vẹn đến vài phút, mới cuối cùng nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nữ hết sức lãnh đạm: “Alô, chào ngươi, doanh địa Đại Bàng đây.”
“Xin chào, cái điện thoại này là của Ninh Dương Lan Ngọc...”
Thái Hòa còn chưa dứt lời, chợt nghe giọng nữ kia đáp: “Ta biết rõ ngươi là ai, Thái Hòa tiên sinh đúng không? Chào ngươi, ta là nhân viên liên lạc của doanh địa Đại Bàng, xin hỏi ngươi là muốn tiếp nhận nhiệm vụ hay sao?”
“Đội quân tiền tiêu của các ngươi thành lập xong chưa?” Thái Hòa hơi bất ngờ nói.
“Còn chưa xong, nhưng mà trước mắt ở Sài Thành còn có 3 đội ngũ, cũng có thể tiến hành giao dịch với ngươi đấy.”
Giọng nói của nhân viên liên lạc nghe qua trầm bồng du dương, nghe rất có hương vị, Thái Hòa nghĩ thầm có lẽ tướng mạo nàng cũng rất không tệ.
“Vậy sao? Vậy hiện giờ các ngươi có nhiệm vụ gì?”
Thái Hòa tò mò hỏi.
Ống nghe bên kia truyền đến động tĩnh lật sách vở, sau đó thanh âm nhân viên liên lạc lại vang lên lần nữa: “Tổng tham mưu chúng ta muốn nói với ngươi vài lời, xin hỏi có thể chứ?”
“Ặc... Có thể.”
Thái Hòa sửng sốt một chút.
Tổng tham mưu hay sao? Chắc là nhân vật cấp lão đại của doanh địa Đại Bàng nha?
Thái Hòa lập tức tăng lên hứng thú rồi, nhưng mà dưới tình huống tất cả mọi trật tự sụp đổ toàn bộ, thành lập nên một nơi trú quân, vị tổng tham mưu này sẽ là một người như thế nào?
Đầu điện thoại bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó truyền đến một thanh âm cái hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nghe qua, phảng phất đối phương là đứng ở một khu vực cực kỳ trống trải nói chuyện vậy, thanh âm lộ ra một hương vị rất biến ảo khôn lường.
“Lăng tiên sinh, chào ngươi. Ta là tổng tham mưu doanh địa Đại Bàng, Tăng Thanh Hà.”
Thái Hòa giật mình mở to hai mắt nhìn.
Cái tên tuổi tổng tham mưu này, mặc dù kém thật lớn trước tai nạn, nhưng ít ra cũng là quyền cao chức trọng rồi.