Sáng sớm hôm sau, tầm mười tên đội viên Đại Bàng võ trang đầy đủ nối đuôi nhau đi ra khách sạn New World, vẻ mặt nặng nề cầm súng canh giữ ở trên cầu thang gần cửa.
Trần Tiểu Vy cởi bỏ bộ quần áo thể thao kia, lộ ra 1 bộ áo da bó sát người màu đen, tóc thật dài buộc lên cao cao, trên khuôn mặt màu lúa mì xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
Trên đôi mắt nhỏ dài, lại làm cho cả người nàng nhìn về qua có thêm vài phần khí tức lãnh diễm gợi cảm.
Bên hông nàng treo hai thanh súng ngắn, trên đùi lại cột một con dao găm, dưới chân mang lên một đôi ủng da, lưng thẳng tắp, đứng ở trước đội ngũ ngắm nhìn về phía phương xa.
Đội phó Trần Lao Công, lập tức cùng team của Thái Hòa đứng ở cửa.
Rất nhanh, từ bên trong lại đi tới một đội người.
Năm người đi ở phía trước đều bị tổn thương ở một mức độ bất đồng, trên người lưng vác ba lô căng phồng, bên hông treo hộp đạn, trong tay còn mang theo súng tiểu liên giảm thanh.
Trần Lao Công bắt tay với người đàn ông trung niên đứng tại phía trước nhất, dặn dò: “Sưu tập được những vật tư này, cũng toàn bộ nhờ các ngươi đưa về nơi trú quân rồi. Sinh mạng của hai người sống sót, cũng giao cho các ngươi.”
Người đàn ông trung niên mạnh mẽ đứng thẳng thân thể, sau đó nâng lên cánh tay còn hoàn hảo kia, chào một cái: “Yes sir!”
“Được rồi được rồi, chúng ta bây giờ cũng không phải trong bộ đội rồi.” Dường như Trần Lao Công hơi không quen, đưa tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông trung niên, nói ra, “Nhất định phải coi chừng nha.”
“Các ngươi cũng phải cẩn thận!”
Đồng thời khi người đàn ông trung niên nói chuyện với Trần Lao Công, Bô Xì Bo và Trà Mi cũng từ phía sau đi tới.
“Chuyện này... Ta đoán chừng, cha của ta cũng không có để lại cái gì cho ta...”
Bô Xì Bo gãi gãi đầu, hơi chờ mong nhìn về phía Thái Hòa.
Không đợi hắn nói xong, Thái Hòa lại vươn tay ra, xoa nhẹ hạ đầu của hắn, nói: “Cố gắng sống sót cho tốt.”
Bô Xì Bo ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hòa. Dường như vành mắt hơi đỏ lên.
Hắn cắn môi dùng sức gật nhẹ đầu, sau đó lập tức trở về bên người người đàn ông trung niên.
Trà Mi lập tức hơi khẩn trương chuyển đến trước mặt Thái Hòa, sau khi theo dõi hắn trong chốc lát, đột nhiên đưa tay ôm lấy Thái Hòa, sau đó rất ngại ngùng cúi đầu nói ra: “Ngươi. . . Ngươi nhưng thật ra là người tốt, cho nên... Các ngươi phải cẩn thận nha.”
“Cái thẻ người tốt này thật đúng là tới rất bất ngờ đấy... Các ngươi cũng tự lo lắng cho mình nha.”
Thái Hòa buồn cười đưa tay lên bóp thoáng đôi má của nàng một cái, sau đó cúi người xuống dưới tiến tới bên tai của nàng, thấp giọng dặn dò: “Đừng có lại nhát gan như vậy rồi, sẽ bị người ta ức hiếp đấy.”
Trà Mi rung động toàn thân. Lỗ tai “Roẹt” thoáng một cái tự nhiên đỏ lên.
Sau khi chuẩn bị năm phút đồng hồ, hai đội người lập tức chính thức mỗi người đi một ngả, team của Thái Hòa đi ở cuối cùng, đi theo đội Trần Tiểu Vy tiến về phía khu vực đội của Tom mất tích.
Con đường bọn hắn lựa chọn, số lượng Zombie tương đối ít hơn những khu vực khác. Nhưng cũng là tùy tiện có thể thấy được.
Năm người đi tuốt ở đằng trước tản ra hình quạt, bất luận từng góc độ nào xuất hiện Zombie, đều bị bọn hắn kịp thời phát hiện, hơn nữa đánh gục.
Còn 3 người khác lập tức đi ở phía sau bọn họ, cầm súng cảnh giác chú ý đến những nơi hẻo lánh kia.
Lúc có xuất hiện Zombie biến dị, nếu như phía trước xạ kích thất bại, hoặc là không thể trúng chỗ hiểm mục tiêu. Ba người này sẽ bổ sung mấy phát.
Trần Lao Công và hai người cuối cùng, lại đi theo bên người Thái Hòa.
Mặc dù tối hôm qua trao đổi rất nhiều tình báo, nhưng một ít vấn đề khá quan trọng cũng không có nói tới.
Thừa dịp hiện giờ còn chưa có tiến vào khu vực chiến đấu, có tất yếu trước hết tiến hành câu thông một chút.
“Ta là Nguyễn Trung Hiếu.” Một người đàn ông khôi ngô hơn ba mươi tuổi trong đó quay đầu sang đây nhìn về phía Thái Hòa. Tự giới thiệu mình, “Đã từng đi lính, sau đó nhận thầu một vườn trái cây ở vùng ngoại thành Thành Phố Biên Hòa. Thời điểm tai nạn xảy ra ta vừa mua chiếc xe chuẩn bị chuyển qua nghề giao hàng đấy, không nghĩ tới... Khục. Không đề cập nữa. Ta là dị năng giả đặc thù, cũng có người gọi Siêu năng giả hoặc Năng lực giả gì đấy. Dù sao chính là chuyện quan trọng như vậy a.”
Thái Hòa hơi bất ngờ nhìn hắn một cái, Dị năng giả trong đội ngũ này dường như rất nhiều a...
Một người đang đeo cái mắt kiếng gọng vàng, hắn liếc nhìn nhàn nhạt Thái Hòa, không nói gì.
Nguyễn Trung Hiếu cười cười, nói ra: “Tên kia gọi Lâm Vô Bệnh nhưng sau mấy lần bệnh xuýt chết trong nhiệm vụ, hắn đổi tên thành Lâm Văn Chung. Nghe nói trước kia là một tiến sĩ, nhưng mà chúng ta đều quen gọi hắn là máy chém gió, ngươi nhìn hắn suốt ngày kéo căng lấy khuôn mặt, thật ra tất cả trong bụng đều là ý nghĩ xấu.”
“Em gái ngươi đấy.” Lâm Văn Chung nhướng mày, một súng cũng đảo ở trên người Nguyễn Trung Hiếu.
Người đàn ông cao lớn này lập tức hô to gọi nhỏ khoa trương lên: “Ta nói ngươi một bụng ý nghĩ xấu a! Ngươi chọc thì chọc nha, ngươi nhắm trúng trứng với bờ mông ta làm gì? !”