Quảng trường Nguyễn Huệ, Sài Thành.
Trên đường phố hoang vu, tùy tiện có thể thấy được thi thể Zombie.
Tủ kính thủy tinh bị viên đạn bắn cho nát bấy, ô tô vứt đi chắn đầy đường đi, bóng dáng một đội người đang từ xuyên thẳng qua trong đống hỗn độn này.
Trần Tiểu Vy đang cầm bản đồ đứng ở bên ngoài một cửa hàng tìm kiếm biển số nhà, sau đó quay đầu nói với team của Thái Hòa:
“Xung quanh đây là được. Lúc Ninh Dương Lan Ngọc báo cáo, nói bọn hắn đang kiến thiết gần con đường chính, chuẩn bị di động về đường Lê Lợi, sau mấy phút đồng hồ cũng mất đi liên hệ với nơi trú quân đã triệt để. Ở đây vừa vặn ở ngay trung tâm giao điểm hai con đường, nếu như bọn hắn bị ép dừng lại bỏ đi hao tổn chiến mà nói..., có khả năng ở khu vực gần đây.”
“Nhưng từ trên tình huống huyết dịch cứng lại của những thi thể trên mặt đất này mà nói, ít nhất bọn hắn đã tử vong một ngày. Như vậy xem ra, nói không chừng đội của Tom đã di chuyển rồi.”
Lâm Văn Chung đi tới bên cạnh một cỗ thi thể, dùng chân khều nhẹ thoáng một chút vết máu trên mặt đất, đẩy xuống kính mắt, nói ra.
Mà Thái Hòa lập tức ngồi xổm trước mặt thi thể, đưa tay lật người lại nữ Zombie dáng người nhỏ gầy này.
Động tác này của hắn làm cho đội viên vây xem đều hơi rung động, phần lưng thi thể kia cơ bản bị bắn trở thành cái sàng, mặc dù là bọn hắn cũng không muốn dùng tay đi đụng.
Buồn nôn không nói, còn có nguy cơ lây nhiễm.
Bọn hắn nào biết đâu rằng, máu tươi Zombie dị biến đối với Thái Hòa mà nói cũng không có uy hiếp bao nhiêu, trái lại vẫn thứ hắn đang cần gấp lấy về sử dụng.
“Đáng tiếc huyết dịch đều cứng lại rồi, tuy nói virus khẳng định còn bảo trì sức sống, nhưng vẫn là dùng máu mới càng thỏa đáng một chút a.”
Thái Hòa vừa nghĩ, vừa cẩn thận nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể này nhìn một cái.
Chợt nhìn ngược lại là không có đặc biệt gì, nhưng mà sau khi Thái Hòa đem dời ánh mắt xuống. Biểu lộ lập tức tựu trở nên hơi kỳ lạ.
“Ắc. . .” Thái Hòa quay đầu ngăn lại Trần Tiểu Vy tới, nói ra, “Ngươi nhìn, có thể sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”
Nhưng mà cô gái này vậy mà tính cách rất quật cường. Thái Hòa nói chưa dứt lời, vừa nói nàng ngược lại mau đi tới hai bước, đứng ở bên người Thái Hòa cúi đầu nhìn một cái.
“. . .”
Trần Tiểu Vy mặt đen thui, yên lặng vừa quay đầu.
“Cảm giác, bóp thoáng một cái sẽ từ bên trong bắn ra cái gì đó. Chỉ mong là cảm giác của ta bị sai.”
Trần Lao Công ở một bên run rẩy thoáng khóe mắt một cái, thấp giọng nói ra.
Hắn vừa dứt lời, đã nhìn thấy Thái Hòa đưa tay nắm ngọn núi khổng lồ này, sau đó năm ngón tay hơi vừa dùng sức.
“Có lẽ đã cứng ngắc nha...”
“Phốc!”
Một cỗ chất lỏng giống như súng bắn nước từ trong bắn ra, trực tiếp phún ra xa đến 2m, sau đó dính lên trên một cái hộp đèn ở ven đường.
“Xèo xèo!”
Cái hộp đèn kia lập tức truyền đến thanh âm bị ăn mòn, rất nhanh đã bị hòa tan ra mấy cái lỗ nhỏ.
“Cmn! Sữa độc đoạt mạng!”
Thái Hòa tranh thủ thời gian buông ra, nhấc lên váy nữ Zombie này phủ lên cặp ngực bắn ra chất độc của nàng.
Lâm Văn Chung như đang suy nghĩ gì nhìn về phía mấy cái lỗ, gật đầu nói: “Xem ra không chỉ thi thể không có trở thành cứng ngắc. Hơn nữa tính ăn mòn của độc tố trong cơ thể vẫn bảo trì hoạt tính như lúc trước. Đội phó chúc mừng ngươi. Sức quan sát của ngươi vẫn nhạy cảm trước sau như một.”
“Ngươi là khen ngợi ta hay vẫn đang châm chọc ta?” Trần Thiên Đông sửng sốt một chút. Hỏi ngược lại.
“Là cấu tạo thân thể của Zombie dị biến, quả nhiên rất thú vị...”
Nguyễn Trung Hiếu nhìn về phía một cỗ thi thể khác, dùng dao găm chọc lấy quần áo nhìn mấy lần: “Điện tử ABECO hay sao?”
“Đây không phải là một xí nghiệp trong Khu Công Nghệ Cao hay sao?” Lâm Văn Chung hơi kinh ngạc nói.
Thái Hòa lập tức nhảy lên trong lòng một cái. Khu Công Nghệ Cao hắn đã từng đi ngang qua hai lần. Nhưng Zombie trong này cũng không có gì khác nhau Zombie với tùy tiện có thể thấy được trong nội thành...
“Nói như vậy, thật sự là virus dị biến từ bên trong phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật Biotech truyền ra rồi... Tốc độ lây nhiễm thật là lợi hại! Nơi sản xuất lương thực và công viên Khu Công Nghệ Cao cũng không ở cùng một con đường. Có lẽ đám người Lý Nhã Phương không có vấn đề quá lớn nha...”
Thái Hòa nghĩ một lát, lại nhìn về phía mấy cỗ thi thể khác, quả nhiên ở trong đó một cỗ thi thể trên người lại phát hiện một thẻ công tác.
Mặc dù không phải Điện tử ABECO, nhưng cũng là công nhân viên chức ở trong xí nghiệp điện tử Khu Công Nghệ Cao.
“Mọi chuyện rõ ràng không sai biệt lắm. Đội ngũ mất tích sớm nhất kia, nhiệm vụ của bọn hắn chính là đi sưu tầm vật tư tất yếu trong Khu Công Nghệ Cao, nhưng lại gặp phải những Zombie dị biến này. Đội của Tom sau khi nhận được tình báo tiến đến điều tra và cứu viện, trên nửa đường đã xung đột với những Zombie dị biến đã vào thành này rồi, rơi vào khốn cảnh giống hệt với đội ngũ thứ nhất.”