Nghỉ ngơi chỉnh đốn sau mười phút. Trần Lao Công lại sử dụng năng lực bủa lưới tinh thần ra lần nữa, tiến hành dò xét vào sâu trong tầng ngầm Metro.
“Đường hầm Metro và những nơi khác chúng ta cũng đã tra tìm qua, không có phát hiện tung tích đội của Tom, cũng không có lại nhìn thấy thi thể. Rất có thể bọn hắn tiến vào sâu trong đường thông gió rồi.”
Lâm Văn Chung ngồi ở bên cạnh Thái Hòa, vịn kính mắt giới thiệu tình huống.
“Đây không phải sự thật rõ ràng hay sao? Tiến sĩ, ngươi có thể nói ra điểm chúng ta không biết hay sao?” Nguyễn Trung Hiếu ngồi xổm cách đó không xa, mỉa mai vừa cười vừa nói.
“Đừng ngắt lời.” Lâm Văn Chung lại nói tiếp, “Hiện giờ chúng ta còn có 5 trái lựu đạn, mỗi người bình quân có 100 viên đạn. Vũ khí đã mất đi trước mắt không có cách nào thu về, cho nên những thứ chúng ta có thể sử dụng chỉ có những thứ này.”
Nguyễn Trung Hiếu cười khan ha ha hai tiếng, nói ra: “Tiến sĩ, ngươi cmn thật biết an ủi người.”
“Ít nhất còn chưa có hết gạo sạch đạn.” Lâm Văn Chung uống một hớp nước, nói ra.
Những người khác im lặng nhưng không nói, mà ngay cả Trần Tiểu Vy phải dựa vào tường, nàng đang nhìn chằm chằm vào ba người Lê Bống đứng ở bên cạnh Thái Hòa.
“Các nàng cũng là Siêu năng giả hay sao?” Nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Yuna quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhướng lên lông mày: “Không phải.”
Trần Tiểu Vy đưa mắt nhìn sang Yuna, sau đó im lặng im lặng tay buông xuống.
Nhưng mà xem ánh mắt của nàng, rõ ràng tràn đầy hoài nghi.
Những người còn lại cũng nhao nhao đưa mắt nhìn sang ba người Lê Bống, trong nội tâm bọn hắn cũng đều có một chút nghi hoặc.
Nhưng đã các nàng không chịu thừa nhận, Thái Hòa cũng không có chủ động nói rõ ràng ra sự thật, loại nghi hoặc này cũng chỉ có cách vùi trong lòng rồi.
“Không có bắt đến dao động sóng tinh thần, nhưng mà cảm thấy che đậy.”
Trần Lao Công mở mạnh mắt ra, trả lời.
“Vậy thì nếu thật sự bọn hắn có ở bên trong hay không đây? Các ngươi, chuẩn bị xong chưa?” Trần Tiểu Vy lập tức đứng lên, vuốt một con dao găm trong tay, lạnh lùng mà hỏi thăm.
“Hít hà!”
Vài người đội viên lập tức bắt đầu hít sâu, đồng thời nắm chặt súng tiểu liên.
“Chuẩn bị xong!”
Lâm Văn Chung đẩy ra cánh tay Nguyễn Trung Hiếu duỗi tới, chính mình đứng lên, trầm giọng nói ra.
Nguyễn Trung Hiếu thầm mắng một câu, loại người thích chém gió, thuận tay lôi dậy Thái Hòa: “Hòa huynh đệ, trong chốc lát phải cẩn thận, ngoài ra đừng để cho con dâu nhà ngươi bị thương.”
“Ờ.” Thái Hòa cười cười, gật đầu nói.
Trần Tiểu Vy chui đi vào từ khe hở thanh chắn xe qua lại, thật giống như chui vào một cái miệng rộng đen sì.
Đám người Nguyễn Trung Hiếu cũng theo sát phía sau nghiêng người lách đi vào, rất nhanh bên ngoài cũng chỉ còn lại có bốn người Thái Hòa.
“Ca Cao không có vấn đề hay sao?” Yuna rất quan tâm chó của nàng.
Thái Hòa hoán đổi tầm mắt ngắn ngủi thoáng một chút, vừa vặn trông thấy Ca Cao đang ẩn nấp ở trong góc, chuẩn bị đánh lén một con Zombie biến dị.
“Không có chuyện gì, nó ở bên ngoài tìm thú vui đây này. Thời điểm chúng ta di động, ta cũng sẽ khiến nó theo kịp đấy.” Thái Hòa nói ra.
Ngô Thanh Vân kéo lại Thái Hòa một cái, sau đó đi tới phía trước: “Ta đi phía trước.”
“Chị đại cũng trở nên săn sóc như vậy rồi.” Thái Hòa hơi cảm động nói.
Ngô Thanh Vân đang muốn xuyên qua khe cửa xoay đầu lại liếc nhìn Thái Hòa, một đôi mắt bỗng nhiên sáng lên một cái, dường như hai hòn bảo thạch màu đỏ sáng chói: “Ta rất cảm thấy hứng thú với nơi này nha...”
“Ngươi làm bộ an ủi ta thoáng một chút cũng tốt mà.” Thái Hòa liếc mắt bất đắc dĩ.
Thời điểm khi Lê Bống đi qua bên cạnh Thái Hòa, đột nhiên đưa tay vỗ hắn thoáng một cái.
“Ngươi... Ngươi vừa mới... Mới hôn ta hai lần rồi! nhưng mà... Hôn rồi chị đại ba tới ba lần!” Đôi mắt Lê Bống cũng hơi hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ.
Nhưng mà có khả năng nàng cũng ý thức được, như loại lời nói này không thể nói ra với vẻ mặt không cảm xúc như vậy.
Cho nên sau khi tự hỏi sơ qua một lúc, nàng chậm rãi mân mê miệng, nhàu lông mày lên, bày ra một bộ dáng sắc mặt uất ức.
Nhưng ánh mắt ngơ ngác kia, ngoại trừ để cho Thái Hòa cảm giác được rất muốn bóp nàng thoáng một cái ra, thật sự không sinh ra được suy nghĩ nào khác.
“Bởi vì chị đại là Cấp Thủ Lĩnh, tốc độ khôi phục của nàng nhanh hơn một chút. Không thể vì bổ sung tinh thần lực của ta, lại cho các ngươi mất đi năng lực chiến đấu nha.”
Thái Hòa cười sờ soạng gương mặt của nàng thoáng một cái, nói ra: “Cô bé này rõ ràng cũng học được ghen tị, chuyện này đáng giá bóp ngực chúc mừng thoáng một cái... Hoặc là bóp hai cái.”
Sau khi vẫn chưa thỏa mãn buông tay ra, Thái Hòa cũng dán chặt lấy khe hở chui đi vào.
Một cỗ mùi hôi thối cực kỳ đậm đặc đạo lập tức làm cho Thái Hòa không nhịn được bóp chặt lỗ mũi: “Ở nơi này chết bao nhiêu người vậy...”
Trần Tiểu Vy đi ở phía trước đã vặn mở công tắc đèn pin, ở trong khu vực đóng kin này, có nguồn sáng hay không đều giống nhau, thị lực của những con Zombie kia tốt đến làm cho kính nhìn đêm cũng phải xấu hổ.